Logo
Trang chủ

Chương 75: Soát thật hăng cho ta!

Đọc to

Lý Du Nhiên yên lặng từ dưới đất đứng lên, trong mắt chợt lóe vẻ âm ngoan, vẫn giữ thái độ tao nhã như cũ, khẽ mỉm cười nói:"Quân lão quốc công gia dạy rất đúng, là vãn bối đã đường đột mong Quân lão quốc công gia đừng trách."

Hắn cười nhìn Quân Chiến Thiên, nụ cười quá mức chân thành, lại có vẻ rất xấu hổ, tựa hồ đối với hành vi vừa rồi của mình thực sự vô cùng xấu hổ.

Đôi mắt Quân Chiến Thiên lóe lên, đột nhiên cảm giác được một loại áp lực vô hình khó hiểu.

"Tên tiểu tử này với sự trầm ổn như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản! E rằng hắn là một nhân vật âm độc, tàn nhẫn, sát phạt vô độ!"

Trong lòng lão không khỏi thở dài:"Nếu Quân Tà còn khỏe mạnh, e rằng tên tiểu tử này sẽ là đối thủ lớn nhất của nó trong thế hệ thanh niên!"

Lạnh lùng xoay người, trào phúng nói:"Người Lý gia, quả nhiên đều gian hiểm."

Thái sư Lý Thượng nhất thời tức giận đến run rẩy. Lời lẽ của Quân Chiến Thiên chẳng khác nào mắng tổ tông mười tám đời Lý gia!

"Tất cả tránh ra! Để cho hắn lục soát! Nếu không lục soát ra thích khách, Quân lão thất phu, ngày mai tại Minh Nhật Kim Điện, lão phu sẽ cùng ngươi đối chất trước mặt Hoàng thượng! Để xem lão già ngươi còn kiên quyết được như bây giờ hay không!"

Lý Thượng lạnh lùng vung tay lên, phất áo xoay người, ngồi dưới gốc cây hoa, nhắm mắt bất động.

Quân Chiến Thiên vung tay lên:"Lục soát cho kỹ! Bất cứ chỗ nào cũng không được bỏ qua! Một chút dấu vết để lại cũng không được cho qua!"

Gần ngàn sĩ tốt phía sau cùng hô vang đáp lời, sau đó ào vào như hung thần ác sát. Ngay lập tức toàn bộ đại trạch bên trong Lý gia lâm vào cảnh gà bay chó sủa chưa từng thấy.

Tại một nơi cách đại trạch của Lý gia khá xa, một cỗ kiệu vô cùng bình thường đỗ lại, bên cạnh có bốn người đứng thành hình tứ giác, thần sắc hờ hững. Màn kiệu khẽ vén, một đôi mắt sâu thẳm, nặng nề nhìn về phía này, nghiêng tai tinh tế lắng nghe. Người này khuôn mặt mảnh khảnh, hơi có phần đoan chính, nhưng đôi lông mày tà tà phất phơ như hai thanh long bay lượn dưới bầu trời. Dù hắn không nói không động, nhưng lại toát ra một cỗ khí thế không giận tự uy.

Lắng nghe một lúc, hắn hơi hơi nhắm mắt, thì thào nói:"Quân Chiến Thiên lần này đối đầu với Lý gia, quả thật có chút quá đáng. Lý gia tự nhiên có rất nhiều bí mật liên quan đến sự an nguy của chính mình không muốn bị vạch trần. Nhưng một khi những bí mật đó bị lộ, e rằng Lý gia sẽ không còn tồn tại. Quân Chiến Thiên hiển nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, nhưng đế quốc hiện tại không thể thiếu Lý gia."

Hắn tựa hồ có chút đau đầu, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói:"Ảnh Tử, nếu có dị thường, ngươi lập tức xuất thủ giải quyết vở hài kịch này."

Bên ngoài không có tiếng đáp lại, nhưng người này biết, mệnh lệnh của mình đã được tiếp nhận. Hắn nhắm hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào một bàn trà nhỏ bằng ngọc thạch bên cạnh. Đôi hàng lông mày, tựa như hai thanh long dần dần khép lại, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm:"Cháu trai trưởng Lý Du Nhiên của Lý Thượng thực ra có thể xem là một nhân tài, chỉ có điều lại là một nhân tài rất nguy hiểm..."

Binh lính của Quân Chiến Thiên một đường lục soát, lục tung, động tĩnh ồn ào khắp nơi, tựa hồ những người này không phải đến để điều tra thích khách, mà thuần túy là muốn quấy phá!

Xoảng! Một bình hoa lớn bị ném ra, rơi vỡ nát. Khuôn mặt Thái sư Lý Thượng khẽ run rẩy. Thế này là...

Xoảng!Ầm!

Quân lão gia tử mang theo roi ngựa, nghiêm mặt nhìn, thở phì phò, quát:"Lục soát mạnh tay cho ta!"

Ngay cả trong lúc nghiêm túc như hiện tại, những người phía sau cũng không khỏi quay đầu cười trộm. Lục soát... cũng có thể dùng từ "thật hăng" để hình dung sao? Quân lão quốc công dùng từ này hiển nhiên rất không "chuyên nghiệp"!? Có vẻ "đập vỡ" còn bình thường! Phải là "hung hăng đập vỡ"!

"Lão già này cũng thật đáng yêu quá! Sợ người khác không biết lão cố ý gây rối sao! Phải xem thêm một lát nữa!"

Người bên trong kiệu nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Từ câu "thật hăng" này, bọn lính "tra khám" càng cố gắng "dùng sức hơn".

Gần hai ngàn binh lính dũng mãnh tiến vào Lý gia, giống như thời kỳ chiến tranh, quân địch đánh vào thành trì. Đổ vỡ, đập phá, cảnh tượng chẳng khác nào châu chấu vừa càn quét qua. Mọi người Lý gia tập trung trong sân, nhìn mà lòng đau như cắt. Đó... tất cả đều là tiền đấy.

Nhìn một hồi, người bên trong kiệu hơi hơi nhắm mắt, thấp giọng nói:"Hẳn là sẽ không có đại sự gì. Vậy trở về thôi."

Nói xong hắn liền buông màn kiệu, tựa vào ghế mềm, nhắm mắt dưỡng thần. Quân Chiến Thiên lão nhân kia hiển nhiên đã lĩnh hội được ý của mình, chính là ở đây đập phá, nhưng phàm là cơ mật trọng địa của Lý gia thì căn bản lại không đụng chạm đến. Xem ra, nơi này hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

"Ta thật muốn xem, trải qua một lần ầm ĩ như vậy, thế gia nào còn dám tùy tiện kết bè kết phái trong kinh thành?" Người bên trong kiệu mỉm cười; "Đấu đi! Nhưng phải khống chế trong phạm vi nhỏ. Nếu nguy hại tới xã tắc quốc gia, vậy thì, hôm nay sẽ là một... cảnh cáo!"

Cỗ kiệu vô thanh vô tức rời đi. Quân Chiến Thiên vẫn bất động, còn Quân Vô Ý, sau khi cỗ kiệu kia rời đi, quay đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua.

"Bẩm Nguyên soái, không phát hiện tung tích thích khách!"

Binh lính lần lượt quay về báo cáo. Sau đó, báo cáo từ bốn phương tám hướng đều đổ về, nhưng không có phát hiện gì. Quân Chiến Thiên giận dữ, quát:"Chẳng lẽ thích khách bay lên trời sao? Không ở Lý gia? Vậy chúng ta đến nhà khác tìm xem!"

Mang theo binh lính, xoay người ra khỏi cửa, lên ngựa, rầm rập, lại đi về phía Mạnh gia. Người Lý gia nhìn đình viện bên trong giống như một ổ ăn mày, một đám khóc không ra nước mắt.

Thái sư Lý Thượng chống thắt lưng, khó nhọc ngồi dậy. Lý Du Nhiên vội vàng tiến đến đỡ lấy. Ông cháu hai người nhìn nhau, đều thấy lửa giận trong mắt đối phương, cùng với một phần may mắn.

"Gia gia, bọn hắc y nhân lúc trước, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, bọn chúng căn bản là người dưới trướng Quân Chiến Thiên! Quân Chiến Thiên vừa ăn cướp vừa la làng, vu khống tội danh, hành động này, không khác gì tạo phản. Nếu không lục soát ra thích khách, gia gia có thể ở buổi lâm triều sáng mai, cùng quan viên các cấp, dâng tấu lên Hoàng thượng việc của hắn."

Lý Du Nhiên trầm tư nói:"Quân Chiến Thiên rõ ràng có chút dấu hiệu phát cuồng, một mình điều binh, tự tiện xông vào nhà quan lớn trong triều đình, tra xét khắp nơi. Ha ha, nếu là lấy tài vật của Lý gia đổi lấy sự suy tàn của Quân gia, thì gia gia à, cuộc trao đổi này rất đáng giá. Nhưng ngược lại, nếu gia gia hoàn toàn không có động tĩnh gì, e rằng sẽ bị hoài nghi có tật giật mình!"

Lý Thượng cau mày, thở dài, trầm trọng nói:"Du Nhiên, cháu thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người, về phương diện mưu lược, cũng có thể dự đoán trước được kẻ địch. Có thể nói là đệ nhất nhân trong thế hệ thanh niên, khiến gia gia rất vui mừng. Chỉ có điều, cháu vẫn còn một chút khuyết điểm; nói ví dụ như, chính trị. Tuổi của cháu vẫn còn quá nhỏ, tầm nhìn vẫn còn hơi kém một chút!"

"Chính trị?" Lý Du Nhiên có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ Quân Chiến Thiên với tội lớn như vậy, còn không đủ để Bệ hạ xử lý Quân gia sao?"

"Đủ sao? Chưa đủ, chưa đủ! Còn xa mới đủ!" Lông mày sương bạc của Lý Thượng run lên. Vẻ mặt tức giận nhưng bất đắc dĩ vừa rồi khi đối diện Quân Chiến Thiên đã không còn, thay vào đó là vẻ đa mưu túc trí. Hiển nhiên, vẻ nhát gan vừa rồi chỉ là giả bộ: "Ngươi trước giờ vẫn chưa rõ sức nặng của Quân Chiến Thiên trong lòng Bệ hạ. Nói đơn giản cho ngươi biết, tính mạng Bệ hạ ít nhất có sáu lần đều được lão nhi Quân Chiến Thiên này cứu về. Năm đó, nếu Quân Chiến Thiên thực sự có ý tạo phản, hoặc có một chút dã tâm, thì từ lâu đã đăng cơ làm hoàng đế rồi! Thiên gia quả thực không thân, nhưng nhất định sẽ không đẩy người tuyệt đối trung thành với mình vào chỗ chết. Với lại, Quân gia rõ ràng gần như không người nối nghiệp, nhưng nguyên nhân căn bản lão vẫn có thể luôn trấn giữ ba quân! Với những điều đó, cháu nghĩ thực sự có thể lật đổ Quân Chiến Thiên sao?"

Lý Thượng "hắc hắc" cười hai tiếng:"Cháu nghĩ rằng Quân Chiến Thiên thực sự không có đầu óc đến vậy sao, ép Lý gia chúng ta đi vào chỗ chết ư? Hơn nữa, cháu cho rằng hành động vừa rồi của lão nhi Quân Chiến Thiên, thực sự xúc phạm chúng ta đến mức không còn đường quay đầu sao?!"

Lý Du Nhiên quả nhiên thông minh, nháy mắt đã hiểu được rất nhiều, biến sắc, nói:"Chẳng lẽ..."

Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Đề xuất Voz: Lần đầu bị xà tinh ám thân, buộc tôi phải kết hôn với cô ta!
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN