Logo
Trang chủ
Chương 8: Khai Thiên Tạo Hóa Công Pháp

Chương 8: Khai Thiên Tạo Hóa Công Pháp

Đọc to

Quân Tà mừng khôn xiết, hắn biết mình vừa đạt được một **thiên đại cơ duyên**, đây chính là **khoáng thế kỳ duyên**. "Khai Thiên Tạo Hóa Công" thần bí khó lường, hiệu quả tất nhiên không thể tầm thường, mà tòa Linh Lung tháp chín tầng lại càng là một món bảo vật **khó có thể cầu được**. Quân Tà hắn dù có vô tri đến đâu thì cũng từng nghe qua cái danh lừng lẫy này. Trong truyền thuyết của Trung Hoa, **đỉnh đỉnh đại danh** Hồng Quân lão tổ chính là sư phụ của ba vị đại tiên Thái Thượng lão quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ. Tòa tháp này vốn mang danh Hồng Quân lão tổ, tại sao lại xuất hiện ở thế giới này?

Quân Tà **kích động tột cùng**, hận không thể lập tức bắt tay vào tu luyện bộ "Khai Thiên Tạo Hóa Công", nhưng hắn cũng không phải là kẻ thiếu hiểu biết nên cố gắng đè nén tâm tình, trước tiên xem xét qua một lượt thân thể của mình, kết quả khiến hắn **kinh hãi muốn ngất**. Không biết tự lúc nào trên da hắn xuất hiện một lớp **cặn bẩn** đen nhánh, nhầy nhụa, bốc lên mùi **khai thối** ngang với chuột chết lâu ngày. Lớp **cặn kết** đó thậm chí còn có độ dày đáng nể, khiến hắn không khỏi buồn nôn. Một ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu Quân Tà: "Đây chẳng lẽ lại là **Tẩy Tủy Phạt Kinh** trong truyền thuyết? Chẳng lẽ sau khi thân thể chịu nỗi đau thấu trời hành hạ, toàn bộ **tạp chất** trong thân thể ta đã được **thanh tẩy** hoàn toàn, **bài xuất** ra ngoài?" Quân Tà mừng rỡ tưởng muốn phát điên. Nếu biết trước sẽ có hiệu quả thần kỳ như vậy, thì một chút đau đớn đó với ta **có đáng là gì**? Quả thật, trong suy nghĩ của Quân Tà, chỉ cần thực lực bản thân tăng lên, thì nỗi đau thân xác hắn hoàn toàn không thèm để ý. Cho dù những đau đớn đó có hành hắn đến chết đi sống lại, hắn cũng sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng đánh đổi. Quân Tà sung sướng đứng phắt dậy, mặc kệ mùi hôi thối đang bốc ra từ cơ thể, hắn lao một mạch tới hồ nước cạnh nhà rồi nhảy **vọt** xuống.

Đột nhiên, mấy tiếng quát đồng loạt vang lên:- Ai?Quân Tà hừ một tiếng, đáp:- Là ta! **Bổn thiếu gia** ta đang tắm rửa, đừng kẻ nào đến làm phiền đấy!- Ồ, thì ra là thiếu gia.Một giọng nói vang lên, rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng.

******

Trong thư phòng, Quân lão gia tử **nhíu chặt lông mày**:- Chuyện gì mà ồn ào quá vậy?Lão quản gia vội vã chạy tới, khom người bẩm báo:- Thưa, đó là thiếu gia, thiếu gia vừa nhảy xuống hồ, nói là muốn tắm rửa một chút."Tắm rửa? Nửa đêm lại nhảy xuống Lạc Nguyệt hồ tắm rửa?"Quân lão gia **tức đến độ bốc hỏa**, **gầm lên giận dữ**:- Tiểu tử thối, làm ta tức chết!Lão hầm hầm phất tay áo, đi thẳng vào trong phòng ngủ. Hy vọng đứa cháu ngỗ ngược sẽ **cải tà quy chính** mà lão ấp ủ mấy ngày nay đột nhiên tan thành mây khói, trong lòng lão cảm thấy **phiền muộn không thôi**. Đời là thế, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Quân lão chỉ hận không thể đem tên **nghiệt chướng** này ra mà đánh cho **hắn nếm đủ khổ sở**, để cho hắn biết thế nào là **lễ độ**......

Quân Tà an tĩnh thả người bập bềnh trên nước, cơ thể hoàn toàn thả lỏng. Chỉ có hai tay dang ra thỉnh thoảng đập nhẹ vài cái để không bị chìm xuống nước, sự dễ chịu lúc này khó mà diễn tả được. Lớp **cặn bẩn** trên người đã được tẩy rửa triệt để, hắn thấy mình tựa như vừa thoát khỏi một **hố bùn ô uế**, cảm thấy thoải mái vô cùng. Điều tiếc nuối duy nhất chính là dù đã hoàn toàn hòa hợp với thân thể mới này, nhưng tu vi bản thân hắn còn quá kém cỏi, càng không thể so sánh với tu vi ở kiếp trước. Nhưng **tạp chất** trong người đã toàn bộ **thanh tẩy** sạch sẽ, tương lai của hắn sẽ khó mà lường hết được. Quân Tà **miên man** chìm vào suy tưởng, khóe miệng vô thức nở nụ cười mãn nguyện.

Những thị vệ đứng canh phía xa thấy cảnh thiếu gia trôi nổi trên mặt nước, chẳng cần cử động mà vẫn yên ổn không chìm thì đều tròn mắt kinh ngạc: thiếu gia đã học được loại thần công gì vậy? Sao có thể **khơi khơi** mà nổi trên mặt nước? Nếu chiếu theo **Huyền khí** tu vi mà nói, thì ít ra đạt tới cảnh giới **Huyền Ngọc** mới làm được điều này!

Một lúc sau, Quân Tà nhảy phắt lên bờ, nhưng hắn thấy loạng choạng mệt mỏi. Thân thể đúng là dễ chịu, nhưng lại truyền đến cảm giác yếu ớt, yếu ớt đến cực độ. Thì ra Quân tam thiếu gia vốn đã **huấn luyện** thân thể này đến mức **sức cùng lực kiệt**, chẳng khác nào thanh gỗ mục. Lần này lại trải qua một trận **Tẩy Tủy Phạt Kinh** kịch liệt, **linh thần hợp nhất**, Quân Tà còn chưa lập tức lăn ra ngất xỉu đã đủ chứng tỏ **ý chí phi phàm** của hắn rồi. Cắn răng cố bước về phòng, Quân Tà thay một bộ quần áo trắng tinh sạch sẽ rồi cầm lấy bát cháo tổ yến do Khả nhi đưa tới, khóe miệng hiện lên nụ cười thoải mái.

Dù ở bất kỳ thế giới nào, thực lực vẫn là thứ quan trọng bậc nhất. Con người, có thể không có thế lực, nhưng **quyết không thể không có thực lực mạnh mẽ**. Dù ở kiếp trước, hắn cũng chưa bao giờ có khát vọng tăng cường thực lực bản thân như lúc này. Cô độc trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, điều duy nhất giúp hắn hoàn toàn yên tâm mà sống, chính là có một sức mạnh cường đại, một sức mạnh đủ để **nắm vững vận mệnh bản thân**, **khống chế sinh tử kẻ khác** trong lòng bàn tay.

Lúc này, Quân Tà tin rằng mình đang nắm trong tay một bảo khố khổng lồ, bảo tháp thần bí kia chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn ở kiếp này. Có đánh chết hắn cũng không tin rằng trong tháp chỉ đơn giản chứa một bộ "Khai Thiên Tạo Hóa Công". Chắc chắn nó còn tác dụng kỳ diệu khác mà hắn chưa nắm bắt được, nhưng hắn tin rằng chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn sẽ từ từ tìm ra mọi bí mật.

Hơn nữa, bộ công pháp được xưng là "**Thiên Cổ đệ nhất công**: Khai Thiên Tạo Hóa Công" càng khiến hắn hiếu kỳ, công pháp huyền diệu như vậy, há có thể là thứ tầm thường hay sao?

Từ từ nhớ lại phương thức vận hành tầng thứ nhất "Quang Chiếu Đại Diễn", Quân Tà ngồi xếp bằng trên mặt đất, **tâm thần hợp nhất**, **ngưng thần thổ nạp**, chậm rãi **hành công** theo **yếu quyết**..."**Linh quang tính động, quang chiếu đại diễn; ý thượng cửu tiêu, túc đạp tiên tuyền; kiền khôn tự ác, tâm tức bảo sơn; thần phách cửu luyện, bất đọa hoàng tuyền**..."

Sau một vòng **vận công**, không ngờ Quân Tà một chút cảm giác khác lạ cũng không thấy, giống như chưa từng **vận công** vậy, nhưng hắn không hề nản lòng, tiếp tục kiên nhẫn **hành công**, giữ cho **linh đài trong sáng**, không có chút buông lỏng.

Cũng không biết qua bao lâu, Quân Tà chiếu theo **khẩu quyết** Khai Thiên Tạo Hóa Công vận hành đã chừng hai trăm vòng **chu thiên** có dư, nhưng vẫn hoàn toàn không có chút phản ứng nào, bên trong **kinh mạch** hoàn toàn trống rỗng. Ngồi khoanh chân trên mặt đất đã khá lâu, hai chân hắn cảm thấy tê rần. Dù thân thể hắn đã trải qua **Tẩy Tủy Phạt Kinh**, thay đổi tận gốc, nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong lại chưa hề được khai phá, thậm chí Quân Tà còn cảm thấy đầu óc choáng váng, tưởng chừng muốn xỉu.

Quân Tà hít sâu một hơi, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, tính khí ngang bướng cố chấp nổi lên: Ta không tin mình không thể luyện ra **khí cảm**! **Bổn Tà Quân** ta, luận về **tà**, chính là **đệ nhất thiên hạ**! Kẻ nào có thể **tà** hơn ta? Ta **quyết không tin** vào cái gọi là **tà**! Ta **quyết không tin** kẻ nào dám xưng là **tà**! Thứ đã xưng là **tà** thì phải **tuân phục ta**! Ta chính là **Tà Quân**! **Vua của tà**!

Tiếp tục chìm vào tu luyện, một lúc lâu, rất lâu sau đó, Quân Tà cảm thấy thân thể đã không còn tuân theo sự điều khiển của hắn nữa, mọi sợi cơ, thớ gân đều cứng ngắc khó chịu. Vận hành theo công pháp Khai Thiên Tạo Hóa đã được hơn ba trăm **chu thiên**, vẫn y như cũ, chưa có chuyện gì xảy ra. Quân Tà nhắm mắt lại, dùng **ý chí cường hoành** bắt thân thể tiếp tục chịu đựng, trong đầu hắn chỉ còn một chấp niệm duy nhất: Một **chu thiên** đã xong... Lại thêm một **chu thiên** nữa.... Lại thêm mộ...t.

Cuối cùng, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Quân Tà đột nhiên mơ hồ cảm thấy **Nê Hoàn cung** phía đỉnh đầu hơi nhảy lên một cái rồi dần dần nóng lên. Liền sau đó, bên trong **kinh mạch** xuất hiện cảm giác khác lạ, nhưng cảm giác này hết sức mơ hồ, thoang thoảng như có như không, nếu tinh thần không tuyệt đối tập trung chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Luồng **khí tức** mới này mỏng như sợi tơ, nhỏ bé đến cực điểm nhưng bản chất lại vô cùng **dị thường cổ quái**, bởi lẽ người mới bước vào luyện công, dù có luyện ra **khí cảm**, thì chúng **tuyệt đối không thể ngưng tụ thành thực thể** như vậy được. Có điều, Quân Tà **mơ hồ** hoàn toàn không biết điều này.

Vừa vặn đúng lúc luồng **khí tức** mỏng manh mà **dị thường** xuất hiện ở **kinh mạch** Quân Tà, tòa tiểu tháp bảy màu trong **thức hải** hắn đột nhiên chậm rãi bay lên rồi từ từ xoay tròn. Sau mỗi vòng quay từ trong đó lại phun ra một luồng sương mù dày đặc màu trắng. Làn sương **phiêu phù** trôi nổi giữa không trung mỗi lúc một dày đặc, từng sợi tơ màu trắng mà mắt thường không cách nào phát giác đột nhiên từ trong làn sương bay ra bám vào thân thể Quân Tà rồi chầm chậm đi vào trong da thịt, vào trong **kinh mạch** hắn...

---Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tộc Chi Kiếp (Dịch)
Quay lại truyện Dị Thế Tà Quân
BÌNH LUẬN