Lão gia tử vui vẻ thoải mái, mặt hơi hồng, chắp tay sau lưng bước ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa, gương mặt vốn dĩ tươi cười trong nháy mắt lại trở nên sa sầm, khiến ai trông thấy cũng phải ngậm miệng lại. Cứ theo sắc mặt lão gia tử thì xem ra Tam thiếu gia e rằng đã hoàn toàn vô dụng rồi. Cho dù không phải một Phế Nhân thì cũng chẳng khác là bao…
Không thấy sắc mặt lão gia tử đen kịt như nhọ nồi sao?
Đường Nguyên về phủ, bẩm báo lại những gì đã thấy với Đường Lão gia. Đường Lão gia không khỏi cảm thán. Không ngờ Quân lão tướng gia, thế gia chỉ có duy nhất một hậu nhân lại phải chuyển sang con đường quan văn, thật đáng buồn thay!
Về chuyện Quân Lão gia đột nhiên nổi giận, Đường Nguyên ấp a ấp úng vừa nói xong, quả nhiên Đường Lão gia đã giận dữ: “Ngu xuẩn! Chuyện đó mà cũng không biết, còn dám ăn nói lung tung? Lão già Lý Thượng sống dai dẳng kia năm đó đã bị Quân Chiến Thiên một quyền đánh nát Đan Điền nên… Cút ngay!”
Đường Nguyên làm sao nghĩ mình định nịnh hót lại thành ra đắc tội, thôi thì nhanh chóng chạy biến mất.
Chỉ trong chưa đầy một ngày, tin tức về Tam thiếu gia Quân Mạc Tà của Quân gia đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành.
Trước đó cũng đã có tin rỉ tai khắp kinh thành việc Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà vốn chỉ biết ăn chơi trác táng đã cải tà quy chính, bế môn khổ luyện, nên các gia tộc đều có nghe thấy. Có điều tin tức này quả thực có phần đáng sợ, nên thậm chí vài kẻ còn bí mật điều tra, thăm dò lại những việc làm trong quá khứ của Quân Mạc Tà. Quân Mạc Tà đương nhiên không cần phải sợ, cho dù có đáng sợ cũng chỉ là một thiếu niên tuổi đôi mươi mà thôi.
Nhưng điều đáng sợ chính là Quân gia lại có người kế tục, lại có nhân tài mới xuất hiện, đó mới thực sự là điều khó lường.
Còn hôm nay, tin tức chấn động này vừa lan ra ngoài lập tức đã khiến rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cười vang. Chuyện một kẻ ăn chơi bỗng nhiên hối cải, cải tà quy chính, nhưng chỉ sau vài ngày tu luyện lại tự phế tu vi. Trước đó, khi còn đang trong cơn phẫn nộ mà miễn cưỡng có tham vọng, hắn ít nhiều còn có chút Huyền Khí tu vi của dòng họ. Còn giờ đây, đã hoàn toàn phế bỏ… Thử hỏi thế gian, còn có chuyện gì đáng cười hơn điều này?
Về tính xác thực của tin tức này thì lần này thật sự không ai hoài nghi. Đơn giản là hai nơi phát ra đều là những nơi có uy tín—kẻ đã làm hại Quân Mạc Tà, Đường Nguyên, chính mắt thấy mà nói ra!
Đệ nhất Ngự Y Nội Cung, Phương Hồi Sinh, người được gọi là Bất Tử Tiên Sinh, đích thân chẩn đoán bệnh rồi xác nhận!
Ai dám hoài nghi? Kẻ hoài nghi quả thực là đáng bỏ đi. Gia tộc quý tộc nào mà chẳng quý trọng tính mạng? Phương Hồi Sinh là người có thể giữ được mạng sống sau khi mắc bệnh hay bị thương! Kết giao tốt với Phương Hồi Sinh thì cũng như tự nhiên có thêm một mạng sống! Ai dám nói một câu: “Ta hoài nghi lời của Phương Thần Y”? E rằng người này không được nửa ngày đã bị nước miếng dìm chết…
Gian trá trước mặt Phương Thần Y là điều không thể, đừng nói đến Quân Mạc Tà, ngay cả Quân Lão gia cũng không có đủ bản lĩnh!
“Không ngờ Quân Mạc Tà lại thành ra như vậy? Thật không phù hợp a.” Trong Phủ Thái Sư, Lý Du Nhiên nhìn ba người trước mặt, hàng mi thanh tú khẽ cau lại: “Lý Phong, ngươi có thể xác định, lời này thật sự do Phương Thần Y nói ra?”
“Ta có thể xác định!” Bên ngoài vọng vào một âm thanh già nua, Thái Sư Lý Thượng run rẩy bước vào. Đối mặt với cháu mình, Lý Thái Sư tràn đầy vẻ đắc ý! “Quân Chiến Thiên, lão thất phu nhà ngươi dù có vững vàng thì sao chứ? Quân gia của ngươi nhất định sẽ xuống dốc, điểm này thần tiên cũng khó mà Vãn Hồi! Quân Mạc Tà mà đi theo con đường quan văn, đừng nói hắn là thứ tuyết tan không chịu nổi một ngọn gió. Cho dù hắn thật sự tài cao ngút trời thì chẳng lẽ chúng ta sẽ để hắn ngóc đầu lên sao? Phải biết rằng, quan văn của đế quốc đều do mấy nhà chúng ta nắm giữ!”
Lý Du Nhiên mặt giãn ra, cười nói: “Nếu Tổ phụ cũng khẳng định thế, như vậy Quân gia đối với chúng ta mà nói, sẽ không còn là mối uy hiếp nữa.”
Lý Thượng gật đầu, nói: “Cho nên sau này, tạm thời vẫn không được trêu chọc Quân Chiến Thiên! Lão già đó thật sự dám ra tay giết người!” Nói xong, lão cảnh cáo nhìn Lý Du Nhiên.
Lý Du Nhiên trước đây từng bị Quân Chiến Thiên tát một cái, đá một cước ngay trước mặt mọi người. Lý Thái Sư tuy biết cháu mình có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng rõ tính cách Lý Du Nhiên là có thù tất báo. Tuy miệng không nói, ngoài mặt không lộ ra, nhưng trong lòng chắc chắn quyết không buông tha.
Một khi có cơ hội sẽ báo thù! Mà ý của Lý Thượng lúc này chính là khuyên Lý Du Nhiên từ bỏ ý định trả thù trong đầu!
Dù sao, hiện tại Quân Chiến Thiên đang như một lão sư tử nửa điên cuồng. Nhìn khắp thiên hạ, không ai dám chọc vào! Nhất là trước mắt, Hoàng đế bệ hạ che chở lão đã ban khẩu dụ, càng tuyệt đối không thể chọc giận! Hơn nữa, đêm qua Quân Chiến Thiên nổi giận đã bộc lộ thực lực ẩn giấu của Quân gia, thực sự khiến người ta khiếp sợ! Đối mặt với thực lực đó, bất kể gia tộc nào nếu tùy tiện chính diện đối kháng, ắt hẳn sẽ rơi vào thảm cảnh đầu rơi máu chảy không bút nào tả xiết! Ngay cả các đại gia tộc có thực lực yếu hơn một chút, nếu bị Quân Chiến Thiên trong một đêm đó diệt tộc cũng không phải là chuyện khó khăn gì!
Lý Du Nhiên chớp mắt, mỉm cười nói: “Tổ phụ đại nhân yên tâm, loại việc Thất Sách đó Tôn nhi tuyệt sẽ không làm. Chẳng qua Quân Mạc Tà ngẫu nhiên bị giở trò cũng không ảnh hưởng đến toàn cục? Một kẻ vừa mất đi Huyền Khí tu vi, đương nhiên sẽ chỉ say mê tửu sắc. Còn chuyện của tiểu bối lúc này, tin rằng Tổ phụ đại nhân và Quân Lão đại nhân cũng sẽ không quá bận tâm.”
Lý Thượng mỉm cười, nói: “Chớ làm điều vượt phận là tốt rồi.”
Bốn người cháu nhất tề lên tiếng vâng lời.
Trong Hoàng cung, Hoàng đế bệ hạ nghiêng mình tựa Long Ỷ, sau gáy kê một chiếc nệm mềm, khẽ nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Phương Hồi Sinh cung kính cúi mình trước mặt ngài, ánh mắt cụp xuống.
“Cái tên Quân Mạc Tà kia quả nhiên đã… phế rồi sao?” Hoàng đế bệ hạ một hồi lâu sau mới hỏi một câu như vậy.
“Vâng. Theo như Cựu Thần chẩn đoán, việc này tuyệt không giả dối!”
Phương Hồi Sinh khẳng định rồi theo thói quen vuốt chòm râu nói: “Quân Mạc Tà hành vi vốn luôn Bất Hảo thành tính, chuyên làm xằng làm bậy. Nếu như điều này là thật, thì cũng có thể xem là phúc đức cho dân chúng kinh thành.”
“Phúc đức cho dân chúng sao? Hà hả…” Hoàng đế bệ hạ khẽ nở nụ cười mơ hồ, rồi hơi hơi nhắm mắt lại.
“Cựu Thần xin Cáo Lui.” Phương Hồi Sinh thấy thế thì hiểu ý bèn hành lễ rồi lùi ra ngoài.
Sau khi lão lui ra ngoài, Hoàng đế bệ hạ vẫn ẩn ước một nụ cười không thể hiểu nổi. Một nụ cười rất là thư thái, rất là yên tâm…
Trước mắt, Quân Lão gia tử có lẽ sẽ có ba tháng nghỉ ngơi dài đằng đẵng. Trong mắt người ngoài thì dường như tính tình lão gia tử này Đại Biến. Sau khi trải qua sự việc này thì có vẻ đã nản lòng Thoái Chí. Hàng loạt hành động đều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí Hoàng đế bệ hạ còn cố ý phái người đến an ủi một lần.
Tỷ như:
Quân Lão gia tử vừa ra cửa đột nhiên nổi giận, quát lớn: “Sao chung quanh lại có nhiều cây cao lớn thế này? Chặt hết đi cho lão tử! Trời đang dần sang mùa lạnh mà ngay cả mặt trời cũng không thấy được! Thật là Vô Sỉ hết sức!”
Vì thế, một tiếng lệnh ban ra, trong phạm vi năm sáu dặm xung quanh Quân gia không còn một ngọn cỏ! Thực là một mảnh đất trơ trụi hoàn toàn.
Mặt khác, Quân Lão gia tử nhìn bức tường bao quanh lại nổi cơn thịnh nộ: “Tường vây thấp như vậy chẳng phải là để bọn trộm vặt tùy tiện qua lại sao? Mau xây cao hơn cho lão phu!” Vì thế, bức tường u ám dài bốn dặm, vốn cao hai trượng, nay được nâng cao gấp đôi. Hơn nữa, không biết từ đâu ra ý định, lão gia tử hạ lệnh cắm đầy trên đỉnh tường những bụi gai cao chừng nửa trượng, chằng chịt đan xen. Điều này thật sự khiến ngay cả một con chim cũng chưa chắc có gan hạ cánh xuống đó…
Hơn nữa, Quân Lão gia tử ra vẻ càng ngày càng không vừa mắt đứa cháu Phế Vật, hoặc là thích xây dựng rầm rộ trong khoảng thời gian này. Trong khu dinh thự của mình, rõ ràng lại xây tách rời hai khu nhà nhỏ, cũng được xây tường bao quanh cao vút, rồi tống Quân Mạc Tà vào trong đó. Phần hai khu liền nhau còn lại, phía bên trái là dành cho Quân Vô Ý, còn bên phải là dành cho Quản Thanh Hàn.
Hai khu quây kín này diện tích thực tế không nhiều lắm, ước chừng chiếm non nửa Quân phủ. Một nửa còn lại thì một mình Quân Lão gia tử chiếm, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy âm thanh đập phá đồ đạc vọng ra. Tất cả kẻ hầu người hạ trong Quân phủ đều câm như hến, ngay cả đi dọc đường nói chuyện cũng không dám lớn tiếng…
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Voz: Đã nhớ một cuộc đời!