Quân Mạc Tà như không có chuyện gì, phủi phủi bụi đất trên người, nhún vai ngồi xuống ghế. Chút thương tổn ấy đối với hắn mà nói thật sự chẳng đáng kể. Chỉ cần vận hành *Khai Thiên Tạo Hóa Công* một *chu thiên* là mọi chuyện liền không có gì. Dù sao Quản Thanh Hàn cũng không thực sự xuống tay tàn nhẫn!
Đột nhiên cảm giác phía đối diện có điều dị thường, hắn vừa ngẩng đầu liền phát hiện tam thúc của mình, vị Đại tướng quân tung hoành sa trường ấy đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng khiếp sợ. Không! Hẳn là ánh mắt kinh hoàng cực độ; sâu trong đó tràn đầy sự dò xét, thậm chí còn ẩn chứa cả sợ hãi, kinh ngạc và kính sợ!
"Ngươi rốt cuộc... sao lại thành ra thế này?" Quân Vô Ý vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng soi mói nhìn hắn: "Ai đã dạy ngươi? Ai lại có bản lĩnh đến mức ấy, chẳng lẽ là cao thủ *Chí Tôn Thần Huyền* trong truyền thuyết sao?!"
Quân Mạc Tà ngẩn người, lập tức hiểu rõ, đột nhiên cười lớn. Một lúc lâu sau mới nâng chén rượu lên, uống cạn một hơi.
"Muốn luyện thành sát khí ngập trời thì phải có tâm sát phạt!" Quân Mạc Tà cười hắc hắc: "Tam thúc thực sự muốn hỏi, không biết điệt nhi đã giết bao nhiêu người để có được cảnh giới như vừa rồi sao?"
Nhìn thần sắc của Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà biết vị tam thúc này đã tinh ý phát hiện ra điều gì đó. Phản ứng bản năng của hắn dù đã cố gắng ức chế, nhưng hẳn vẫn còn lưu lại dấu vết. Có lẽ Quản Thanh Hàn đang ở trong cuộc hoặc do thực lực còn hạn chế nên khó có thể cảm thấy, nhưng Quân Vô Ý sao lại là kẻ tầm thường? Thân là *Địa Huyền cao thủ*, là chiến tướng kinh qua trăm trận, lại đứng ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn kẻ mê muội trong cuộc, lẽ nào lại không nhìn ra sự thật?
Quân Vô Ý hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Mạc Tà, chiến trường giết địch, chiếm đoạt tính mạng địch nhân là lẽ đương nhiên; nhưng ngươi chưa bao giờ dấn thân vào quân lữ, lại có thể luyện một thân công phu sát phạt như vậy, rốt cuộc là luyện tập như thế nào? Đạt đến cảnh giới ấy, nếu không có giết một số lượng người lớn thì không có khả năng *tu thành*, chẳng lẽ ngươi..."
Giọng của Quân Vô Ý có chút run rẩy lại thêm phần tức giận: "Ngươi nhiều năm ở đế đô... Chẳng lẽ ngươi dùng sinh mệnh bách tính để luyện thành?"
"Tam thúc cũng là người hiểu rõ chuyện giết chóc mà sao lại nói như kẻ ngoại đạo vậy! Bản lĩnh sát phạt nhất định phải thông qua giết người mới luyện thành sao?" Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nói như không: "Kỳ thật chỉ cần người ta có thể thật sự quen thuộc, hiểu biết những chỗ xương cốt, những đốt khớp trên thân thể thì tự nhiên cũng sẽ biết."
Hắn chớp chớp mắt, nói: "Thân thể con người, không phân nam nữ đều có hai trăm lẻ sáu khúc xương. Nói cách khác là cũng có hai trăm lẻ sáu chỗ khớp xương! Cơ thể con người từ đùi trở lên, không kể trước sau, phải trái, trên dưới, đều tồn tại những vị trí *yếu huyệt* mà tại đó chỉ cần một đòn là có thể chí mạng! Mà cho dù là chiêu thức dạng gì, chỉ cần đánh ra thì nhất định sẽ có một bộ vị của hắn lộ ra sơ hở!"
"Nếu muốn động thủ thì tất nhiên sẽ vận động xương cốt, lợi dụng khớp xương. Mà chịu lực lớn nhất chính là những bộ phận được sử dụng vào thời điểm đó, bộ phận không sử dụng chính là chỗ sơ hở, đủ là tử huyệt chí mạng! Đến khi ngươi tìm được sơ hở rồi, như vậy cả phần mà hắn đang sử dụng cũng sẽ trở thành sơ hở! Sau khi hoàn toàn hiểu rõ thì việc tận dụng chỗ lợi của mình để đối phó với chỗ bất lợi của người quả là dễ dàng! Lúc trước điệt nhi đã nói với gia gia rằng Tà nhi sẽ không đánh nhau, đó là hoàn toàn nói thật lòng. Hôm nay nếu điệt nhi toàn lực phản kích thì không biết vừa rồi tẩu tẩu sẽ chết bao nhiêu lần, ít nhất một trăm lần! Không biết tam thúc có nhìn thấy như vậy hay không!"
Quân Mạc Tà khép mắt, nhe ra hàm răng trắng bóng: "Không thể không thừa nhận là điệt nhi đã luyện thành bản năng, cứ ra tay thì nhất định chỉ nhằm vào vị trí yếu hại, vị trí một đòn là đoạt mạng! Điều này cũng không phải kỳ quái lắm sao? Ở trên đời này, người hiểu rõ nhất về thân thể con người chính là thầy thuốc. Nhưng chắc tam thúc chưa bao giờ từng gặp loại thầy thuốc giết rất nhiều người để học cách cứu người sao?!"
Quân Vô Ý ngơ ngẩn, cả giận nói: "Ngươi là *cưỡng từ đoạt lý* (già mồm cãi cố)!"
Quân Mạc Tà thở dài, nói: "Kỳ thật tam thúc phải hiểu rõ, từ nhỏ đến lớn tam thúc cơ bản đã nhìn thấy điệt nhi lớn lên. Trong hai năm vừa rồi dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng tổ chức tình báo Quân gia vẫn luôn ghi chép tỉ mỉ từng hành tung, mỗi ngày đi đâu, mỗi canh giờ làm gì của Tà nhi. Hừ, thậm chí đến cả thời điểm điệt nhi *vùi hoa dập liễu* cũng có ghi chép thời gian dài ngắn, thậm chí cả danh tính nữ tử. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ nàng kia, gia đình xuất thân mười tám đời tổ tông cũng đều điều tra tường tận. Tam thúc, chẳng lẽ người cho rằng điệt nhi thật sự có bản lĩnh âm thầm sát nhân? Phỏng đoán như vậy thật sự là quá hoang đường, đúng không?!"
Quân Vô Ý không biết nên khóc hay cười, nghẹn lời nhìn trân trối!
"Chẳng lẽ thật sự là có sát thủ vương giả bẩm sinh?" Quân Vô Ý trừng mắt, đột nhiên cảm giác trong đầu quá hỗn loạn. Chuyện này vượt ngoài tầm hiểu biết, khiến vị chiến tướng dày dặn kinh nghiệm này không khỏi lạc vào mê cung…
Quân Mạc Tà lén lút lau mồ hôi lạnh, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Đệch! Suýt nữa thì nghẹn chết. Chém gió lọt tai vị tam thúc này thật sự là quá khó khăn!
"Nhưng còn ngươi, làm sao lại cảm thấy hứng thú đối với việc sát phạt vô vị như vậy? Mà tài nghệ của ngươi sao lại cao siêu đến thế! Với thân phận của ngươi... Cũng quá..." Quân Vô Ý vẫn không buông tha mà tiếp tục truy vấn.
"Tam thúc, Quân Mạc Tà từ khi đi vào thế giới này, còn chưa từng giết qua bất cứ người nào cả." Sâu trong mắt Quân Mạc Tà thoáng qua vẻ buồn bã xen lẫn khát vọng; Hắn nhún vai, giơ tay, vẻ mặt chân thành khẩn thiết. Dáng điệu ấy thật sự rất rõ ràng. Bất cứ ai vừa thấy cũng lập tức biết lời của hắn tuyệt đối là lời thật, là nói từ tận đáy lòng!
Lời như vậy cũng đúng là lời nói thật! Có điều, kẻ là Quân Mạc Tà thốt ra từ miệng trong câu nói "Quân Mạc Tà đi vào thế giới này" lại có ý là chỉ Quân Tà chân chính được gia tộc này thừa nhận. Còn mình chỉ là kẻ mạo danh Quân Mạc Tà. Tính toán kỹ ra thì cũng chỉ là một chút tiểu xảo mà thôi.
Về phần kẻ mấy ngày trước đây giết tên sát thủ đó thì đó là Quân Tà – Vua Sát Thủ, cũng không phải là Quân Mạc Tà ta. Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, hắc hắc...
Đúng lúc này, Khả Nhi im lặng đi tới, hành lễ, nói: "Tam lão gia, thiếu gia; ngoài cửa có người cầu kiến Tam lão gia, nói là có việc gấp cần bẩm báo." Nói xong, liếc mắt nhìn bùn đất trên người Quân Mạc Tà, tiểu cô nương có chút đau lòng: thiếu gia đáng thương, lại bị ngược đãi. Gần đây thiếu gia đã trở nên hiền hòa rất nhiều, thật sự không đáng phải chịu đựng sự ngược đãi này!
Quân Mạc Tà vội vàng nói: "Mau cho hắn vào đây!"
Cuối cùng cũng có kẻ đến giải vây, lại tới rất đúng lúc.
Không bao lâu, một tráng sĩ áo xanh, phong thái trầm ổn đi đến. Bước chân vững chắc, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt bình tĩnh, Quân Mạc Tà đánh giá một chút, thầm nghĩ người này có dáng dấp là một nhân tài, không tệ, không tệ.
"Tướng quân, đã tra ra người đi mua *Cửu Diệp Thảo*."
"Là ai?" Quân Vô Ý và Quân Mạc Tà đồng thời lên tiếng hỏi.
"Là… đại thiếu gia của Đường gia, Đường Nguyên." Người nọ ngẩng mắt nhìn Quân Mạc Tà liếc một cái, có chút đề phòng nói.
"Đường Nguyên?!" Quân Mạc Tà kêu lên đầy khó tin: "Tên mập này mua Cửu Diệp Thảo làm gì nhỉ? Chẳng lẽ trong Đường phủ có người cần đến vị thuốc này sao?"
"Cái này... Thuộc hạ tạm thời không biết."
Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà hai chú cháu nhìn nhau, đều không nói gì. Người nọ biết điều lui xuống, im lặng biến mất.
"Không phải là... tiết lộ tin tức đó chứ?" Quân Vô Ý trầm tư.
"Khẳng định sẽ không phải!" Quân Mạc Tà hết sức khẳng định trả lời, nhướng mày suy tư: "Bất quá tên mập này vì sao lại cần mua Cửu Diệp Thảo? Lại còn sử dụng vị thuốc này quá trùng hợp, việc này quả nhiên cần phải cân nhắc." Suy nghĩ một hồi rồi hắn ngẩng đầu lên nói: "Tam thúc, điệt nhi nhớ người từng nói, lần này phát hiện được ba gốc Cửu Diệp Thảo?"
"Không sai!"
"Một khi đã như vậy thì ở trong tay Đường mập sẽ tốt hơn ở trong tay người khác. Điệt nhi nghĩ biện pháp khiến cho hắn phải nhả ra hai gốc mới được! Chuyện này giao cho điệt nhi!" Quân Mạc Tà nói chắc chắn. Đường mập đánh bạc thua mất *Bội Ngọc* cùng *Bội Kiếm* đều còn ở trong tay mình. Nếu mà mình mở miệng cùng hắn đổi hai gốc dược thảo, đảm bảo tên mập này sẽ chạy nhanh hơn cả thỏ! Xem như cho tên mập này một chút tiện nghi!
"Cũng tốt." Quân Vô Ý nhàn nhạt cười, nhìn xuống chân mình, trong ánh mắt lộ ra một tia kích động. Còn thiếu một vị thuốc cuối cùng, *Phần Kinh Hà*!
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần: Chung Cục Chi Chiến