"Còn hai cái bao sương kia là của gia tộc nào?" Quân Mạc Tà cố ý làm như vô ý chỉ vào bao sương có hai tên tùy tùng mặc y phục đen đi vào mà hỏi.
"Lão Đại, ngài không phải là phát sốt đến hồ đồ sao? Hay là đầu óc úng nước!" Đường Nguyên trừng mắt nhìn hắn nói: "Đó là bao sương của hai vị Nhị điện hạ, Tam điện hạ. Còn bên cạnh là của Đại hoàng tử. Ngay cả bao sương của ba vị điện hạ này ngươi cũng không biết à?"
"Ặc, lão tử vừa rồi không có để ý tới, mà ngươi vừa rồi mới nói cái gì?…" Quân Mạc Tà chớp chớp rồi trừng mắt nhìn hắn.
Suy nghĩ một hồi, lúc này Đường Nguyên mới nhớ tới kẻ trước mặt này dường như từ ngày đến Thịnh Bảo Đường tới giờ chưa từng xuất hiện qua.
Chính mình gần đây cũng nhận được vài món đại ân tình của bằng hữu. Nói lại quả thật đầu đuôi không ăn nhập gì, không khỏi nhếch miệng, vỗ vỗ vào khuôn mặt đầy đặn của mình: "Là ta phát sốt đến hồ đồ, đầu óc bị úng nước!"
Quân Mạc Tà trừng mắt liếc hắn một cái, cũng biết là mấy tên này thuộc hạng lưu manh xảo quyệt. Đơn giản lại nhắm mắt dưỡng thần nhưng thực ra trong lòng lại trăn trở suy nghĩ. Hai tên tùy tùng sát thủ lại đi vào bao sương của hai vị hoàng tử! Điều này… thật sự có chút cổ quái.
Liệu có thể liên quan đến vụ ám sát mấy hôm trước hay không?
Nếu đúng như vậy thì ông đây cứ phải tính sổ sòng phẳng tụi bây rồi. Dù sao thì lão tử cũng bị dính hai kiếm, một cước mà vẫn chưa trả lễ. Lão tử dù sao cũng hai kiếp làm người, lại chịu thiệt thòi lớn như vậy... Nhưng mà mấy ngày hôm trước ám sát là vị hoàng tử nào làm? Vạn nhất oan uổng người tốt thì sao? Có điều bây giờ không thành vấn đề, quanh đi quẩn lại thì đều là huynh đệ, có oan uổng thì cũng là kẻ thù cả!
"Tam thiếu gia, Lý Phong và Mạnh Hải Châu cùng đám lâu la đã tới. Ngay bao sương của Mạnh gia sát vách chúng ta." Đường Nguyên trầm giọng nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo vài phần lạnh lẽo: "Mấy cái thằng nhóc này sớm muộn gì lão tử cũng xử lý gọn gàng chúng bay!"
Từ khi biết cái ngày đó chính là mấy tên tiểu tử này bày kế hại mình ngay đến cả nương tử chưa cưới cũng thua cược, Đường mập liền nghiến nghiến hàm răng. Có điều gần đây kinh thành ngày càng rối loạn, lão gia tử đã cảnh cáo hắn cùng con cháu trong nhà không được gây chuyện với các thế gia công tử khác.
"Hả? Cách chỗ ta gần như vậy à…?" Quân Mạc Tà cười hắc hắc, đảo mắt cười gian xảo: "Mập mạp, hôm nay nếu ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện, vậy ta khiến cho ngươi hôm nay hung hăng trút giận một phen! Thế nào?"
"Chúng ta là huynh đệ, có cái gì mà khó nói cơ chứ, chỉ cần có thể trút cơn giận này ra, điều kiện gì ta cũng đồng ý!" Đường Nguyên lập tức tinh thần tỉnh táo nói.
"Hội đấu giá hôm nay, ta có mấy thứ nhất định phải có được. Nhưng lại không muốn cho người khác biết là ta đang cần chúng." Quân Mạc Tà gọn gàng dứt khoát nói: "Ta bỏ tiền ra, ngươi giúp ta hô giá, cho đến khi có được thì thôi. Chỉ cần ngươi làm xong, hôm nay ta liền làm cho mấy tên tiểu tử bọn chúng bị thủ hạ của ngươi ‘vô tình’ trượt chân, một hồi té ngã mà đùa giỡn với mấy tên nhóc này!"
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Đường Nguyên tức giận: "Ngươi muốn gì, ta liền xuống dưới mua tặng ngươi là được. Hai ta là huynh đệ, ngươi vô duyên vô cớ lại nói như vậy? Làm ô uế tình anh em của chúng ta."
"Cái này không giống vậy, là huynh đệ cũng phải phân minh! Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhưng cũng chưa bao giờ cho ai chiếm tiện nghi của ta!" Quân Mạc Tà hừ một tiếng, những lời này hắn nói đúng là cách sống của hắn ở cả hai kiếp.
"Ha ha ha, theo ngươi! Tất cả theo ngươi, chỉ cần trị tội được mấy tiểu tử này, cái gì ta cũng nguyện ý nghe theo ngươi!"
Quân Mạc Tà mỉm cười, ngưng tĩnh tinh thần, thần thức tản ra bên ngoài. Trọng tâm của hắn chính là bao sương ngay cạnh và bao sương của hai vị hoàng tử. Hắn vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công, thả thần thức dò xét từng dao động bên trong, không bỏ qua điều gì! Tuy rằng không nhìn thấy tận mắt nhưng so với nhìn thấy thì còn tốt hơn nhiều.
Lại một lúc lâu sau, đại sảnh vốn đã tĩnh lặng khác thường lại càng tĩnh lặng thêm vài phần. Màn sân khấu từ từ kéo ra, lộ ra một đài ngũ quang thập sắc (sáng lấp lánh, đầy vẻ tôn quý) quay mặt về phía đại sảnh. Dĩ nhiên là một khối Tử Sa Thạch nghiêm chỉnh, mặt trên được nạm hàng trăm các loại bảo thạch quý giá. Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi sáng lên khiến tất cả mọi người trong nháy mắt như đắm chìm trong một loại cảm giác ảo mộng. Giống như mọi tinh tú trên trời đột nhiên tụ hội tại đây, cực kỳ lung linh huyền ảo.
Một lão giả áo tím đứng ở trên khán đài trước mặt là một cái bàn nhỏ, một nữ nhân áo bạc đang cầm trong tay một cái khay đứng ở phía sau hắn. Nếu là bình thường y phục thế này đi ra đường hơi có chút sặc sỡ lòe loẹt, hơn phân nửa sẽ bị người ta chê là kẻ thần kinh; Nhưng giờ phút này ở trên đài dưới ánh chiếu rọi của ngũ quang thập sắc bảo thạch thì lại giống như là thần tiên hạ phàm, siêu phàm thoát tục!
Sau vài câu khách sáo, lão giả áo tím cũng không nói dông dài nhiều lời, lập tức tiến vào việc chính – Đây đúng là người chủ trì đấu giá lão luyện, dày dặn kinh nghiệm. Ở nơi này không có bất kỳ ai có hứng thú nghe lão nói những lời khách sáo chào mừng hay cảm tạ. Chi bằng nghe tiếng búa trong tay lão gõ xuống bàn. Đương nhiên ai cũng hiểu đạo lý này.
"Món vật phẩm đấu giá đầu tiên là..."
Sáu món vật phẩm liên tục được đưa ra. Tuy rằng mỗi một món tùy ý lấy ra cũng đều là kỳ trân dị bảo cả đời, nhưng phần lớn đều là trang sức. Đối với mấy thứ này Quân Mạc Tà đương nhiên là không có hứng thú. Mà đám người Mạnh Hải Châu ở sát vách và bao sương của hai vị hoàng tử cũng đều không có một chút động tĩnh nào. Những thứ này đều rơi vào trong tay mấy vị thương nhân, phú hào hào phóng phía dưới đại sảnh.
Nhưng càng về cuối giá cả lại càng cao, làm cho Quân Mạc Tà bắt đầu có chút phiền toái. Phần Kinh Hà tuy rằng hiếm có nhưng mà chung quy cũng chỉ là một gốc dược thảo thôi, hơn nữa lại rất không thông dụng. Ở thế giới này vẫn chưa thực sự được coi vào hàng dược liệu cao cấp. Nhưng cứ cái đà này tiếp diễn, đến lúc Phần Kinh Hà Thảo được đưa ra, giá cả e rằng sẽ ở mức trên trời!
Đây là cái dạng gì vậy? Chẳng lẽ ở trong đó có ẩn giấu món hời lớn không tương xứng?
Nhìn về phần mình mang tới mấy trăm vạn lượng ngân phiếu mà Quân Mạc Tà vẫn cau mày.
Đột nhiên thần thức của hắn đến giờ vẫn giám sát bao sương sát vách lẫn bao sương của hai vị hoàng tử bỗng nổi lên một trận dao động. Quân Mạc Tà mở to mắt nhìn Đường Nguyên: "Bọn họ sắp hành động, xem ra món vật phẩm tiếp theo hẳn là thứ mà đám người Mạnh Hải Châu để ý."
Quân đại sát thủ cảm nhận rõ ràng, trận dao động kia chính là đến từ bao sương sát vách của đám người Lý Phong và Mạnh Hải Châu, mơ hồ dường như rất là có ý hưng phấn. Xem ra đồ vật kế tiếp là cái mà bọn họ mong đợi từ lâu!
"Kế tiếp, vật phẩm này tin rằng mọi người cũng đã từng nghe tên, chính là Hải Để Tử San Hô! Tử san hô này cùng với các san hô khác tất cả mọi người đã gặp qua, chưa tính là đặc biệt hiếm lạ gì. Nhưng gốc ngọc san hô này lại là lần đầu tiên xuất hiện tại Thịnh Bảo Đường; Tin rằng toàn bộ đại lục, những người từng nhìn thấy loại san hô này cũng chưa chắc có được mấy người, ít nhất là cho tới trước giờ phút này." Lão giả áo tím mỉm cười cùng thiếu nữ áo trắng phía sau, hai người nâng một món vật phẩm được phủ bằng vải đỏ, từ từ lật tấm vải ra.
"Mập mạp, bọn chúng cần chính là thứ đồ chơi này, hô giá đi. Lập tức đẩy giá lên cao ngay từ đầu! Không cho bọn chúng có cơ hội ra giá." Quân Mạc Tà cười cười dặn dò, hắn chú tâm ngưng thần tại bao sương cách vách, rõ ràng cảm thấy ngay khi ngọc san hô này xuất hiện thì mấy người kia tim liền đập nhanh kịch liệt. Kết hợp dao động lúc trước liền khẳng định bọn chúng hẳn là phải cần ngọc san hô này để làm gì đó. Cơ hội như thế lẽ nào không quấy rối thì còn đạo lý gì nữa chứ?
"Ngươi xác định? Món đồ chơi này vạn nhất bị ta mua về, nhiều lắm cũng chỉ dùng để bài trí mà thôi!" Đường Nguyên trợn tròn con ngươi nói.
"Ta xác định!" Quân Mạc Tà khẳng định gật gật đầu: "Yên tâm đi."
Đường Nguyên cắn răng một cái: "Được!" Xuất phát từ sự tín nhiệm với Quân Mạc Tà, Đường Nguyên căn bản không hề lo lắng, liền trực tiếp lựa chọn tin tưởng.
Vải lụa đỏ rớt ra, một cây san hô tuyết trắng còn cả gốc xuất hiện trước mắt mọi người, phát ra ánh sáng trong suốt chói lọi phi thường, nhưng lại dịu dàng mong manh. Gốc san hô rộng chừng ba thước, cao bốn thước! Cây san hô lớn như vậy cho dù là san hô bình thường cũng thu về không ít tiền bạc, huống chi là loại hiếm thấy trên đời như là ngọc san hô này?
"Ngọc san hô, chiều rộng hai thước tám tăm lăm, cao ba thước chín, dày một thước! Hàm chứa nguyên khí đất trời, để trong nhà đối với chuyện tu luyện của Huyền giả có lợi ích lớn lao. Có thể ổn định tâm thần, không sợ tâm ma; Giá khởi điểm mười vạn lượng bạc ròng. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn lượng."
Lão giả áo tím vừa dứt lời, một tiếng hô như xé họng lập tức vang lên: "Bản công tử ra giá một trăm vạn lượng!" Đúng là Đường Nguyên, Đường đại thiếu gia.
Chỉ một thoáng toàn phòng đấu giá đã im ắng không còn âm thanh nào! Mấy trăm ánh mắt đều nhất loạt quay về phía này; Đường Nguyên cố gắng ưỡn cái bụng to như trống, nhìn quanh tự hào.
Mở đầu như trò đùa vậy sao? Giá khởi điểm chỉ có mười vạn lượng, ngay lần đầu tiên ngươi đã ra giá lên tới một trăm vạn lượng? Liệu có còn để cho người khác hô tiếp như thế nào đây? Cho dù ngươi nhất quyết mua được thì cũng không nên đưa ra cái giá "phá sản" như vậy chứ! Cứ từ từ tăng giá thì phỏng chừng nhiều lắm cũng chỉ cần khoảng năm mươi vạn lượng là đã có thể giành được rồi; Kẻ này lại dám lần đầu tiên đã hô thẳng lên một trăm vạn lượng!
Đồ điên rồ! Tất cả mọi người đều khinh bỉ liếc nhìn tên mập một cái.
Dị Thế Tà QuânTác Giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Quản Gia Là Ma Hoàng