Dịch giả: KobayashiMidori.
Đột nhiên, Quân Mạc Tà phát hiện ra khí tức của ba tên sát thủ trước đó.
Quân Mạc Tà tuy rằng không biết vì sao mấy tên sát thủ này lại đến nơi đây, nhưng đối phương nếu dừng lại ở đây, hiển nhiên đã phát hiện đoàn xe của Linh Mộng Công chúa, đây là điều không thể nghi ngờ. Sở dĩ chúng dừng lại, là vì cảm nhận được khí thế cường đại của vị Thiên Huyền Cao Thủ Dạ Cô Hàn này, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Các ngươi cứ đứng yên ở đây, ta cùng công chúa có chuyện đứng đắn cần bàn." Quân Mạc Tà vẻ mặt nghiêm túc nói với mấy vị thị vệ tùy tùng: "Ta cùng công chúa có chuyện yêu đương cần nói, cho nên phải tìm một nơi kín đáo để tâm tình, các ngươi không được ở một bên quấy rầy chúng ta làm "chuyện đứng đắn"."
Nghe lời lẽ vô sỉ này, tên đầu lĩnh thị vệ cứng họng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng đành cúi đầu đáp lời: "Vâng, thiếu gia." Ngắn ngủi ba chữ, lại cơ hồ lắp bắp đến ba lần.
Trong lòng, hắn lại thầm oán trách: *Ngài cùng công chúa nói chuyện yêu đương sao? Da mặt thiếu gia ngươi thật sự quá dày đi! Xem Công chúa Điện Hạ kìa, chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh băng kia cũng đủ đông chết ngươi rồi! Ngược lại, e rằng ngươi không muốn cho chúng ta chứng kiến bộ dạng mất mặt của mình thì đúng hơn. Chúng ta cũng đâu có rảnh rỗi, không có hứng thú đi theo nghe ngươi nói mấy chuyện tào lao đó. Chuyện đứng đắn ư? Lời này mà ngươi cũng dám thốt ra khỏi miệng sao? Từ lúc ngươi sinh ra đến giờ, đã làm được mấy chuyện đứng đắn đâu chứ!?*
Quân Mạc Tà theo Linh Mộng Công chúa bước đi, hắn cảm nhận rõ ràng ba người kia đang theo dõi từng bước chân của mình. Ba tên sát thủ đứng ở đầu phố đối diện lập tức lùi lại một bước, đợi đến khi hắn bước tới cuối phố, ba người này đã ở một ngã tư cách đó hơn mấy chục trượng. Bất quá, xem ra con đường này nhất định bọn chúng phải đi qua, hoặc còn nguyên nhân khác, cư nhiên đến giờ vẫn chưa rời đi.
Mà lúc này, hiển nhiên Dạ Cô Hàn cũng đã cảm giác được có điều không ổn, khóe môi lão cười lạnh. Tuy rằng lão không cảm nhận được đối phương chính là sát thủ, nhưng từ tinh thần ba động của đối phương xem ra, rõ ràng là Huyền Giả Cao Cấp không cần phải hoài nghi. Trong lòng tuy rằng không coi ba người này ra gì, thế nhưng tay phải lão vẫn nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm, chỉ cần đối phương hơi có dị động, Dạ Cô Hàn lập tức sẽ đem ba kẻ này toàn bộ giết sạch!
Chuyện liên quan đến an nguy của Linh Mộng Công chúa, Dạ Cô Hàn quyết không cho phép mình có bất luận sơ suất nào!
Cường giả cấp Thiên Huyền tại Thiên Hương Thành, chính là có thể tự do tung hoành mà không cần cố kỵ.
"Quân Mạc Tà, Bổn cung cần báo cho ngươi một việc." Linh Mộng Công chúa rốt cục dừng lại cước bộ.
Bóng lưng nàng thanh tú đứng ở chỗ rẽ, mày liễu khẽ nhíu, tựa hồ trong lời nói có pha lẫn ý tứ khó bày tỏ.
"Công chúa Điện Hạ xin cứ nói, ta đang chăm chú lắng nghe đây." Quân Mạc Tà tựa lưng vào tường, co một chân lại, lòng bàn chân đặt lên tường, hai tay một cao một thấp, dáng vẻ vô cùng thản nhiên. Hắn nghiêng đầu nhìn Linh Mộng Công chúa, trông đúng là kiểu mẫu của đám du thủ du thực đầu đường xó chợ.
Dạ Cô Hàn thấy bộ dạng ngang ngược của hắn, rất giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ, không khỏi khinh thường hừ một tiếng, quay mặt đi, không thèm nhìn cái bộ dạng khó coi này của hắn. Trong lòng cảm thán: Quân Chiến Thiên một đời anh hùng, người kế thừa duy nhất cư nhiên lại là một kẻ chẳng ra gì như vậy! Thật sự đáng buồn, cũng thật đáng tiếc!
Xem ra, Quân Gia suy tàn là chuyện ván đã đóng thuyền. Đáng tiếc cho một gia tộc danh tiếng trung liệt như vậy!
Quân Mạc Tà trong lòng cũng khinh thường hừ một tiếng: *Đừng tưởng tiểu tử ngươi là Thiên Huyền Cao Thủ, so với ca ca ta, ngươi đúng là vẫn còn non lắm, cư nhiên lại thiếu cảnh giác đến như vậy. Thiếu gia thoạt nhìn có vẻ hơi giống lưu manh, lại có chút giống chó đi tiểu thế này thôi, nhưng cái chân chống sau lưng này…*
*Cái chân này đặt trên vách tường, tùy thời có thể xử lý tốt mọi phản ứng có thể xảy ra. Chỉ cần hơi dùng một chút lực, dù là phía trên hay phía dưới xung quanh, ta đều đảm bảo bản thân tiến thoái tự nhiên.*
*Hai tay một cao một thấp này, có lợi là dù trong tình huống nào ta vẫn bảo trì được sự cân bằng!*
*Chỉ cần chân ta mượn lực nhún lên, cho dù là Chí Tôn Thần Huyền ở trước mặt muốn giết ta, ta cũng có thể dễ dàng chạy thoát! Nhưng nhìn lại ngươi đi, cái gì mà Thiên Huyền Cao Thủ chứ, có biết là chỉ trong khoảnh khắc xoay người vừa rồi, nếu bản thiếu gia có ý muốn đoạt mạng Linh Mộng nha đầu kia, trong nháy mắt cũng đủ đoạt mạng nàng ba lượt! Tự đại ngu ngốc! Lại bảo thủ như vậy, lại còn tự cho mình là đã tận trung tận trách —— thật đáng buồn, cũng thật đáng cười!*
"Mạc Tà công tử, Độc Cô tiểu thư chính là tỷ muội thân thiết của ta, cho nên…" Linh Mộng Công chúa dừng một chút, cắn môi, có chút khó mở lời, nhưng vì suy nghĩ tới hạnh phúc chung thân của Độc Cô Tiểu Nghệ, không nên phải hủy hoại trên người tên ăn chơi lỗ mãng này, cuối cùng nàng tự đánh trống thúc giục, tiếp lời: "…Cho nên, ta không hy vọng ngươi về sau cùng Tiểu Nghệ lại… tiếp xúc quá nhiều. Ngươi, hiểu được ý của ta chứ?"
"Bản công tử không hiểu." Quân Mạc Tà thẳng thừng lắc đầu: "Công chúa Điện Hạ rất có học vấn, bản thiếu gia chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, đối với việc này không thể lý giải. Lời của công chúa vào tai như lọt trong sương mù, sâu xa khó hiểu, bản thiếu gia tài sơ học thiển đúng là không sao lĩnh hội được, không bằng Công chúa Điện Hạ nói rõ ràng ra, chẳng phải tốt hơn sao!"
Lời này của Quân Mạc Tà đúng là sự thật, cũng không có ý giả ngu. Nếu là Quân Mạc Tà trước đây, hẳn sẽ lập tức nghe ra; nhưng hiện tại, kiếp trước của hắn đối với tình cảm vô cùng chậm chạp, đến bây giờ ngay cả việc Độc Cô Tiểu Nghệ có hảo cảm với mình cũng nhìn không ra, còn cảm thấy phiền muộn trong lòng. Hắn còn muốn nghĩ cách làm sao để tránh đi cái nữ nhân điêu ngoa tùy thời đổi sắc mặt kia, mà có thể nghe ra lời nói đầy ẩn ý của Linh Mộng Công chúa thì đúng là gặp quỷ a!
"Mạc Tà công tử, cứ mãi giả ngu cũng không có ý nghĩa gì đâu, ngươi thật sự không rõ lời nói của Bổn cung sao?" Công chúa nhíu mày, trong lòng vô cùng tức giận: "Mặc kệ ngươi có hiểu hay không, nhưng đối với Tiểu Nghệ, ngươi không xứng với nàng. Hôm nay, ta đơn giản nói thẳng cho ngươi biết những lời này, về sau không cần dây dưa Tiểu Nghệ, miễn cho tự ngươi chuốc lấy nhục nhã!"
"Ha ha…" Quân Mạc Tà cười lớn một tiếng, liếc mắt nhìn hỏi: "Công chúa Điện Hạ quản chuyện bao đồng quá nhỉ? Chẳng lẽ ngươi là mẹ nàng?"
Hắn đột nhiên kêu "A" một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, rung vai cười phá lên: "Nguyên lai là ngươi đang ghen, oa ha ha…"
"Ngươi! Hạ lưu!" Linh Mộng Công chúa nhất thời tức giận đến nỗi thân thể mềm mại khẽ run, đôi môi cũng mấp máy không nói nên lời. Một câu nói vừa rồi của Quân Mạc Tà, đối với một đại cô nương chưa xuất giá mà nói, quả thực là lời châm chọc độc địa nhất. Huống hồ đối phương lại chính là Công chúa Điện Hạ!
"Cô bé, xin ngươi trước tiên hãy làm rõ ràng! Rốt cuộc bây giờ là ai dây dưa ai? Hiểu chưa? Chỉ khi tra rõ chân tướng, mới có quyền lên tiếng, biết không? Đường đường là Công chúa của một nước, ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không rõ sao! Trách không được người khác đều nói "hung đại vô não" (ngực to ngốc nghếch), ờ mà ngực của ngươi cũng không to lắm!"
Nói xong Quân Mạc Tà khua khua tay trong không trung vẽ một vòng tròn, mang theo nụ cười tà khí, hắn lại còn chép chép miệng, có chút tiếc hận nói: "Đầu óc giống như trứng chần nước sôi vậy? Ngươi thấy lời ta nói thế nào?"
Quân Mạc Tà cũng mặc kệ nàng là Công chúa hay không, cái gì thân phận hoàng thất, trong tư tưởng kiêu ngạo bất tuân của hắn, cũng chỉ như con gái một nhà giàu mà thôi, chẳng có gì khác biệt. Càng không nói tới yêu cầu của Linh Mộng Công chúa đã sớm khiến hắn thấy phản cảm!
Ta đang phiền muộn vì không thể thoát khỏi tiểu nha đầu đó dây dưa đây, ngươi lại muốn ta chủ động tránh mặt tiểu nha đầu đó, đây lại là chuyện khác. Hai việc này hoàn toàn bất đồng, lời nàng nói khiến Quân Đại Thiếu Gia vô cùng phản cảm, cho nên giờ phút này trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Nếu không cố kỵ Dạ Đại Sát Thủ ở bên, e rằng hắn đã đét vài cái lên mông Linh Mộng Công chúa rồi!
Chuyện lão tử nên làm thế nào, còn chưa đến lượt nha đầu ngươi chỉ bảo sao? Lão tử cái gì cũng đã làm qua, còn chưa biết thương hương tiếc ngọc là gì đâu!
Linh Mộng Công chúa hít một hơi thật dài, sau đó ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn, nói: "Quân Mạc Tà, nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, chớ trách ta sẽ nói việc này cho Đại Tướng Quân Độc Cô Vô Địch. Đến lúc đó xảy ra hậu quả gì, trong lòng ngươi hẳn rõ ràng hơn ta chứ? Lúc đó, cho dù là Quân Lão Gia Tử cũng không che chở được cho ngươi đâu, mọi người đều lâm vào cảnh khó xử!"
"Nàng dọa ta sợ muốn chết rồi! Ta sợ quá đi thôi!" Quân Mạc Tà vẻ mặt sợ sệt, vỗ ngực, thanh âm run rẩy, động tác cũng khoa trương nói tiếp: "Tim ta đang đập thình thịch đây, đập thình thịch đây…"
Đột nhiên sắc mặt hắn chợt biến đổi, nói: "Ngươi mau đi nói cho lão ta biết, ngàn vạn lần đừng chậm trễ, hắc hắc. Ngươi có biết, nam nhân ở một phương diện nào đó đều rất dễ xúc động, mấy lão gia đó cũng đâu phải đại cô nương, chuyện tốt như vậy phải xem xét kỹ. Ngươi nhanh lên đi thôi, ta ở đây vô cùng cảm tạ Công chúa Điện Hạ! Ha ha…"
Quân Mạc Tà không kiêng nể gì, nói ra một tràng.
Trong lòng thầm nghĩ: *Lão tử xin ngươi đi nhanh lên một chút, tốt nhất khiến cho cô nàng Độc Cô Tiểu Nghệ kia bị lão cha nàng vĩnh viễn giam lại, đừng đến tìm lão tử gây phiền toái, ta đây cũng phải cảm kích ngươi đấy.*
"Tốt, tốt, tốt! Quân Mạc Tà, lời nói như gió thoảng mây bay, ngươi đến lúc đó cũng đừng hối hận!" Thân thể mềm mại của Linh Mộng Công chúa run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch. Nàng có hảo ý nhắc nhở hắn, dù đa phần là lo lắng cho Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng chung quy cũng là vì tốt cho Quân Mạc Tà, vạn lần không muốn chuyện không may xảy ra. Độc Cô Gia đúng là không sợ Quân Chiến Thiên, người khác có lẽ không dám, nhưng nếu Quân Mạc Tà thật sự làm ra chuyện không thể tha thứ, như vậy, Độc Cô Vô Địch có thể sẽ băm Quân Mạc Tà thành mười mấy đoạn cũng không chừng.
Nếu là như vậy, Quân Gia cùng Độc Cô Gia tộc sẽ kết thành tử thù. Một khi hai đại thế lực quân sự khai chiến, toàn bộ Thiên Hương Đế Quốc cũng phải hôi phi yên diệt. Trong lòng hai người đều không vui. Lúc tạm biệt, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười lạnh. Quân Mạc Tà lắc đầu suy nghĩ, thở dài nói: "Thật là rảnh rỗi sinh nông nổi! Cũng đâu phải lão bà của ta, cư nhiên lại quản ta tán gái? Thật sự là rỗi hơi!"
Linh Mộng Công chúa tức đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung, nàng trừng to cặp mắt xinh đẹp, khuôn ngực cao ngất kịch liệt phập phồng, thật sự là thiếu chút nữa bị hắn chọc tức đến hộc máu, một câu cũng không nói nổi, xoay người rời đi. Nàng vừa đi vừa hung hăng giẫm mạnh chân xuống nền đường, phát ra âm thanh "thùng thùng", tựa hồ muốn đạp thủng mặt đất dưới chân vậy. Nếu ở chỗ này thêm một hồi, trời mới biết mình có bị hắn chọc tức chết hay không!
Thật sự là khó có thể giải thích được, tên đê tiện, vô sỉ, xấu xa, dơ bẩn, hạ lưu, hỗn đản như vậy, Độc Cô Tiểu Nghệ như thế nào lại si mê đến điên đảo thần hồn như vậy, cư nhiên lại động chân tình với hắn?
Dạ Cô Hàn giận xanh mặt, nhẹ nhàng lướt tới trước mặt Quân Mạc Tà, lạnh lùng nói: "Loại rác rưởi như ngươi, ta vốn khinh thường không muốn động thủ, bất quá ngươi thật sự quá đáng. Hôm nay ta sẽ thay Quân Lão Gia Tử giáo huấn ngươi một chút! Cũng làm cho ngươi biết không phải ai ngươi cũng có thể chọc vào!" Lão đứng một bên nghe, sớm đã không nhịn được nữa, có thể nhịn đến bây giờ mới ra tay, đã được tính là có tâm hàm dưỡng cực kỳ thâm hậu rồi.
Quân Mạc Tà bĩu môi, cười lạnh nói: "Phi, nhìn xem ngươi trông giống cái thứ gì? Là Trọng Thần đại biểu cho Đế Quốc lên tiếng, hay là Đại Công Tước của Đế Quốc? Thật sự rất buồn cười!" Trong lòng hắn vô cùng khinh bỉ, đối với loại người trước khi ra tay còn muốn nói đạo lý chính nghĩa, Quân Mạc Tà trong lòng sớm đã định nghĩa loại người này thuộc nhóm ngu ngốc rồi! Hơn nữa còn mang danh là một sát thủ nữa chứ, như vậy lại càng không thể tha thứ!
Hai mắt Dạ Cô Hàn nhất thời trợn lên, tức giận đến nỗi tròng mắt đều xanh lè. Lão giờ giơ cao tay lên, vận chưởng, như muốn mạnh mẽ giáng xuống! Cuối cùng nghĩ lại tâm tình vừa rồi của Linh Mộng Công chúa, lão lại càng muốn ra tay đánh tên tiểu tử này!
"Thiên Huyền Cao Thủ đánh người rồi! Thiên Huyền Cao Thủ Dạ Cô Hàn ức hiếp người rồi! Người đâu mau tới xem đi, người đâu mau tới nhìn xem Thiên Huyền Cao Thủ đánh bị thương một người tay trói gà không chặt này, thật sự khiến người ta bội phục vạn phần a, cứu mạng a…" Bàn tay Dạ Cô Hàn còn chưa hạ xuống, Quân Mạc Tà không muốn bại lộ thực lực của mình nhưng cũng không muốn chịu thiệt, căn cứ theo lời nói "hảo hán không chịu lỗ", hắn liền cao giọng hô to, thanh âm rõ ràng cực kỳ, dùng từ sắc bén đến cùng cực.
Sắc mặt Dạ Cô Hàn mười mấy năm nay không hề biến đổi, giờ đây trở nên trắng bệch, nháy mắt lại biến thành màu đỏ. Một nửa là do tức giận, một nửa là cảm thấy oan uổng.
Quá vô sỉ! Thật vô sỉ! Người cư nhiên có thể vô sỉ đến mức này, quả thật khiến người ta tức điên lên!
"Ngươi…" Dạ Cô Hàn giơ tay lên, từ chưởng biến thành chỉ, chỉ vào mặt Quân Mạc Tà, ngón tay run lên vì tức giận. Đối với một vị Thiên Huyền Cao Thủ mà nói, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng! Nghẹn lời nửa ngày, cuối cùng Dạ Cô Hàn lại nói ra một câu nói phi thường kinh điển ở kiếp trước của Quân Mạc Tà: "Làm người không thể vô sỉ đến mức này!"
Dị Thế Tà QuânTác giả: Phong Lăng Thiên HạQuyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đề xuất Voz: Đặt tên là "Cơn mưa ngang qua"