Logo
Trang chủ

Điều tuyệt vời nhất của chúng ta: Chúng ta - Thanh xuân

Điều tuyệt vời nhất của chúng ta: Chúng ta - Thanh xuân

Cập nhật: 1 tháng trước

Người Đăng: changconginuoitiec2410

Tác giả: Changconginuoitiec2410

Thể loại: Voz

Trạng thái: Đang Viết

Ngày đăng: 1 tháng trước

0

0

1

0

Chương 1: Ngày đầu tiên đi học

– Tuấn ơi! Dậy đi học! Mày định ngủ tới bao giờ nữa hả con? Hôm nay nhận lớp đấy!

Tiếng mẹ nó oang oang từ dưới nhà vọng lên, quen thuộc và chuẩn xác hơn bất kỳ cái đồng hồ báo thức nào. Nó uể oải vươn vai, chán chường chộp lấy con Samsung J7 Prime huyền thoại trên đầu giường – phần thưởng cho cú "vượt vũ môn" thành công vào cấp III từ bố mẹ. Mở Facebook, một thói quen khó bỏ, nó lười nhác gõ một dòng trạng thái: “Ngày đầu đi học đã bị hành :)”.

Phải, hôm nay là ngày đầu tiên nó chính thức bước chân vào ngôi trường cấp III mang tên THPT K. Một hành trình ba năm mà người lớn vẫn hay tô vẽ bằng những mỹ từ như "quãng đời đẹp nhất", "thanh xuân rực rỡ". Nó nghe mà chỉ thấy nhạt thếch. Đẹp nhất ư? Chắc là đẹp với người khác, còn với nó, những năm cấp II đã là một vũng lầy đủ mệt mỏi rồi.

Nó không ghét trường học, nó chỉ ghét những thứ rắc rối đi kèm với nó. Mà trớ trêu thay, phần lớn những rắc rối ấy, đều có dính dáng đến hai chữ: con gái.

Nghĩ lại mà thấy nực cười. Nó cũng từng có một thời "hoàng kim" đấy chứ. Hồi lớp 3, nó từng là cậu nhóc học giỏi nhất lớp, đẹp trai nhất xóm, và cũng từng có một "mối tình bọ xít" ngọt như kẹo bông với Hà - cô bạn tiểu thư xinh nhất trường. Những buổi chiều chở nhau trên chiếc xe đạp mini, những tiếng cười giòn tan, nó đã từng nghĩ đó là tất cả. Cho đến cái ngày định mệnh năm lớp 6, nó thấy Hà nắm tay một thằng khác, một thằng lớp 9 đã bỏ học tên là Mạnh. Lúc đó cũng là lần đầu tiên trong đời nó đánh nhau với một thằng to con hơn nó tận 4 tuổi, bị đập cho tan tành, để rồi nhận là được cái cười khẩy của Hà. Cảm giác lúc ấy là gì nhỉ? À, là cảm giác của một thằng ngu bị dắt mũi suốt hai năm trời. Nó chỉ là tấm bình phong để Hà qua mắt bố mẹ, một thằng "osin" chuyên chở đi học và nhắc bài. Cú sốc đầu đời ấy dạy cho nó bài học vỡ lòng về sự giả dối.

Rồi đến năm lớp 8, nó lại ngu thêm lần nữa. Lần này là với Trang. Một cô bạn dễ thương, hay cười. Nó đã nghĩ lần này sẽ khác. Ừ thì đúng là khác thật. Trang không lợi dụng nó, nhỏ chỉ đơn giản là từ chối nó để đi yêu một thằng nhà giàu khác. "Trang muốn tập trung vào học" - cái lý do muôn thuở. Ừ, học, học trên con xe SH của thằng bồ mới. Đau đấy, nhưng cũng quen rồi.

Hai lần vấp ngã là quá đủ để một thằng nhóc 15 tuổi trở nên chai sạn. Nó tự xây cho mình một cái vỏ bọc lạnh lùng, bất cần. Tình yêu à? Toàn là dối trá và phù phiếm. Con gái bây giờ, trong mắt nó, hoặc là thực dụng, hoặc là diễn viên kịch quá giỏi. Chấm hết!

Vứt mớ suy nghĩ vẩn vơ vào xó, nó phóng con Wave cũ kỹ của bố đến trường. Ngôi trường THPT K hiện ra trước mắt, to và hoành tráng hơn hẳn cái trường cấp II tồi tàn của nó. Trước cổng, từng tốp nam thanh nữ tú cười nói rôm rả. Mấy thằng lớp 11, 12 thì đứng trên lan can tầng hai, mắt sáng như đèn pha ô tô, hú hét mỗi khi có một bóng hồng xinh xắn lướt qua.

Nó nhìn cảnh ấy mà chỉ thấy ngứa mắt. Tìm tên mình trong bảng danh sách – Trần Minh Tuấn, lớp 10A5 – nó lẳng lặng đi thẳng lên lớp. Như một thói quen, nó chọn ngay cái bàn cuối cùng trong góc, cạnh cửa sổ. Chỗ ngồi của những kẻ lười biếng và những thằng không muốn bị ai làm phiền. Nó thuộc vế thứ hai. Gục mặt xuống bàn, nó tự nhủ: "Một mình một cõi, đỡ phiền."

Nó đang lim dim thì có tiếng người khều vai.

– Ê mày, trước học trường T đúng không?

Hai thằng ngồi bàn trên quay xuống bắt chuyện. Nó ngẩng lên, nhận ra ngay hai gương mặt quen thuộc trong đội bóng của trường cũ.

– Ừ. Tao Tuấn, trước học A3.

– Tao Hiếu, A9. Còn thằng này Đạt, A6. – Thằng tóc tai chải chuốt, có vẻ sành điệu, lên tiếng trước.

– À, nhớ rồi, cái thằng đánh nhau với thằng Mạnh hồi lớp 6 chứ gì? Gấu phết. – Thằng Đạt cười cười, vỗ vai nó.

Nó chỉ nhếch mép, không đáp. Kể từ sau vụ đó, nó bất đắc dĩ nổi tiếng theo một cách chẳng hay ho gì. Nhưng cũng nhờ vậy mà nó mới quyết đi học võ. Thôi thì, trong cái rủi cũng có cái may.

Ba thằng con trai xa lạ nhanh chóng bắt sóng với nhau qua vài ba câu chuyện về game, về bóng đá, rồi lại quay về chủ đề muôn thuở.

– Ê, lớp mình nhiều em xinh vãi, mày ạ. – Thằng Hiếu huých vai thằng Đạt, mắt liếc về phía cô bạn bàn đầu có đôi môi son đỏ chót.

– Xinh gì, tao thích em đeo kính trắng kia hơn, trông ngoan hiền. Mấy đứa son phấn thế kia yêu vào chỉ tốn tiền nuôi vợ thằng khác thôi. – Đạt bĩu môi.

– Mày ngu, phải đủ khả năng làm cái "thằng khác" đấy chứ!

– Mày mới ngu...

– Thôi! – Nó ngắt lời, không nhịn được cười. – Hai thằng mày ngu đều.

Ba đứa nhìn nhau rồi phá lên cười sảng khoái. Lâu lắm rồi nó mới thấy lại cái không khí vô tư, nhạt phèo nhưng lại thoải mái đến lạ này.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào, một người phụ nữ còn khá trẻ tên Nhung. Sau màn giới thiệu và phổ biến nội quy đầy nhàm chán, cô bắt đầu điểm danh và bầu ban cán sự lớp. Nó chẳng hứng thú mấy vụ này lắm, vì đằng nào cũng chả tới lượt nó được đề cử đâu mà. Nó uể oải "có" một tiếng khi cô điểm danh tới tên nó rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt nó lướt một vòng quanh lớp, dừng lại vài giây ở cô bạn đeo kính trắng mà thằng Đạt khen. Trông cũng hiền lành, xinh xắn. Nhỏ đang cặm cụi ghi chép gì đó, có vẻ chăm chú. À, hình như tên là Quỳnh thì phải, nó loáng thoáng nghe cô điểm danh. Mà thôi, kệ.

Ngày đi học đầu tiên cứ thế trôi qua một cách bình yên đến bất ngờ. Không rắc rối, không phiền phức. Hết giờ, nó đút tay vào túi quần, chào hai thằng bạn mới rồi ra về. Trên đường đi, nó thầm nghĩ, có lẽ ba năm cấp III cũng không đến nỗi quá tệ.

Hoặc có lẽ, rắc rối chỉ là chưa tìm đến mà thôi…

BÌNH LUẬN
Đăng Truyện