Tư Vô Nhai phất tay áo nói: “Đi tới Thần Đô.”
“Giáo chủ, Thần Đô có cấm quân canh giữ, phi liễn phổ thông tuyệt đối không được phép đi vào. Thuộc hạ e rằng sẽ gặp phiền phức.”
Không rõ khi phi liễn đến gần Thần Đô, theo luật pháp Đại Viêm, cấm quân có quyền đứng đầu, xử quyết bất cứ phi liễn nào có mục tiêu.
Thật ra, dùng ám Võng thu hội là có chút bất lợi. Hắn vốn không phải là người am hiểu trong chiến đấu.
“Không sao... ta có điện hạ lệnh bài, có thể thong suốt đi qua.” Tư Vô Nhai tự tin nói.
“Giáo chủ anh minh! Xuất phát!”
Cùng lúc đó,
Lục Châu thu được điều giáo từ bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, ban thưởng 200 điểm công đức.
Hắn chậm rãi mở mắt, liếc nhìn giao diện điểm công đức, ghi nhận có 8962 điểm.
Còn thiếu hơn ba ngàn mới có thể mua được Lục Hào Ly Hợp.
Lục Châu luôn có một loại ảo giác, đó là lúc này rút thưởng nhất định sẽ trúng.
“Rút thưởng.”
Liên tiếp ba lần nhận hồi âm, vô tình kéo Lục Châu thoát khỏi ảo giác, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
May mắn điểm tích lũy tăng thêm 8 điểm.
Theo quy luật này, chắc chắn sẽ có rất nhiều điểm may mắn đợi hắn tích lũy.
Được rồi, không rút nữa. Minh Thế Nhân cũng không dễ dàng, trải qua một trận giáo huấn lão bát mới có thêm điểm công đức, cũng bị chính mình tiêu hao không ít.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào.
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt theo sát phía sau.
“Có chuyện gì?” Lục Châu nhìn qua hệ thống giao diện, lạnh lùng hỏi.
“Giang Ái Kiếm phi thư nói, Ngụy Trác Ngôn phái khoảng ba ngàn nhân mã đã vượt qua An Dương.” Tiểu Diên Nhi báo.
Đoan Mộc Sinh lạnh lùng nói: “Ngụy Trác Ngôn không biết tốt xấu, không chịu nhận lỗi còn dám phái binh! Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu cho phép xuống núi một trận, nhất định phải giết sạch bọn chúng.”
Chiêu Nguyệt cũng đồng thanh: “Đồ nhi tán thành!”
Tiểu Diên Nhi gặp sự quả quyết của sư huynh sư tỷ đành nói theo: “Đồ nhi cũng muốn xuống núi!”
Lục Châu khoát tay bảo:
“Ngụy Trác Ngôn có dũng khí phái nhiều người như thế đến Kim Đình Sơn, sợ là có chuẩn bị từ trước.”
“Sư phụ, Ngụy Trác Ngôn chẳng lẽ còn lợi hại hơn thập đại danh môn cao thủ sao?” Tiểu Diên Nhi hơi không tin.
“Cũng không phải những người này tu vi cao. Đừng nói ba ngàn binh mã, xem như hơn vạn nhân mã, vi sư cũng không để vào mắt.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Chiêu Nguyệt lúc này khom người hỏi: “Ý sư phụ là bọn họ không phải đến đánh nhau?”
“Hoàn toàn có khả năng đó.” Đoan Mộc Sinh gật đầu.
Lúc này, một nữ tu danh tiếng chậm rãi bước đến, khom người nói: “Các chủ, tứ tiên sinh đã trở về.”
“Để hắn tiến vào.”
Không lâu sau,
Minh Thế Nhân từ đại điện ngoài chậm rãi bước tới.
“Sư phụ, đồ nhi đi một chuyến Mãnh Hổ Cương, đã giáo huấn nghiệt đồ Chư Hồng Cộng một trận. Ngoài ra, ta tại Mãnh Hổ Cương gặp lão thất, hắn đồng ý mở rương, sau bảy ngày ta sẽ đi lấy cái rương.” Minh Thế Nhân nói.
“Được.”
Lục Châu nhàn nhạt đáp.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Sư phụ, lần sau có muốn ta bắt lão bát trở về không?!”
Lục Châu lắc đầu: “Lão thất và lão bát khá thân thiết, bắt lão bát sẽ làm mất dấu vết của lão thất. Lão thất giảo hoạt, tạm thời giữ lại lão bát.”
“Sư phụ sáng suốt.” Minh Thế Nhân khom người nói.
Lục Châu nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân trên người rồi hỏi: “Ngươi đã gặp lão thất chứ?”
Minh Thế Nhân gật đầu: “Lão thất tâm tư sâu xa, đồ nhi không rõ hắn muốn làm gì. Hắn không ở Ma Thiên Các, có lẽ đồ nhi luôn là sư huynh của hắn, muốn hắn sử dụng Khổng Tước Linh, cái rương không bằng võ khí đại sư huynh và nhị sư huynh. Với thủ đoạn của lão thất, không có vấn đề.”
Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu:
“Bọn nghiệt đồ này chỉ sợ là đang ngấp nghé bảo vật trong rương.”
“Cái rương này thần bí vô cùng, không thể cưỡng ép phá vỡ. Vũ khí Đa Tình Hoàn cuối cùng hiện đang trong tay sư phụ. Hắn ta không bao giờ để món đồ trong rương đi ra ngoài.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu đã đoán được điều này.
Dựa vào tâm tư của lão thất, không thể để loại bảo rương này tự do.
Ma Thiên Các lộ ra ngoài bảo vật đủ nhiều, thiếu chút hay thừa chút một món cũng không khiến thiên hạ tu hành giả chú ý.
Giữ bảo vật trong rương suốt đời không sao bằng mở ra, nếu không kín đáo có kế hoạch âm mưu, ai có thể tranh đoạt được cái rương của cửu đại đệ tử đây?
“Việc về cái rương tạm thời để một bên.” Lục Châu khoát tay nói.
“Sư phụ... đây là đồ nhi ghi chép công pháp, mời sư phụ xem qua.” Tiểu Diên Nhi vội đặt bản chép tay trước mặt Lục Châu trên bàn.
Nhìn qua, Lục Châu thấy hơi giống trường tư thục cổ đại bên trong lão tiên sinh.
Tiểu Diên Nhi chính là dạng học trò chờ sư phụ phê duyệt.
Lục Châu mở ra ghi chép công pháp, nhanh chóng xem qua một lượt.
« Thái Thanh Ngọc Giản » giảng về thân pháp và quyền pháp tương thông, dùng thể thân không ngừng khai thông thiên nguyên khí nhập thể, đạt tới tu hành, tăng cường tu vi. Công pháp này đoạt được công năng của thiên địa tạo hóa, huyền diệu vô song.
May mà Lục Châu vẫn còn lưu trong trí nhớ những khẩu quyết và hành khí phương pháp của công pháp này, thuộc nằm lòng.
Chỉ cần nhìn một lần liền biết phần nào bỏ sót.
“A?” Lục Châu nhíu mày, “Cầm bút tới.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi vội chuẩn bị văn phòng tứ bảo để sẵn bên cạnh.
Lục Châu chấp bút, lấy mực thêm vào phần thiếu sót của Thái Thanh Ngọc Giản.
Chúng đồ đệ đều kinh ngạc.
Không dám lên tiếng, yên lặng quan sát.
Lục Châu cẩn thận đếm, ước chừng thiếu sót mười câu, có thể là mấu chốt công pháp. Sau khi bù đắp, lại càng thêm kinh ngạc... vì chính Tiểu Diên Nhi đã dựa vào thiên phú và tu luyện tự mình hoàn thành phần thiếu.
Thứ càng quý hiếm đáng ngưỡng mộ hơn là nàng không bị tẩu hỏa nhập ma vì thiếu công pháp đó.
“Diên Nhi.”
“Đồ nhi đây.”
“Vi sư đã hoàn chỉnh cải tiến công pháp. Từ nay ngươi sẽ tu tập công pháp này.” Lục Châu nói thản nhiên.
Tiểu Diên Nhi mừng rỡ: “Đa tạ sư phụ! Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng, sớm ngày bước vào cảnh Nguyên Thần kiếp.”
Tiểu Diên Nhi cung kính tiếp nhận Thái Thanh Ngọc Giản đã được bổ sung, chăm chú nhìn lại.
Minh Thế Nhân thấy vậy, vội nói: “Đồ nhi cũng muốn sao chép công pháp này.”
Hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội đó.
Trước kia, hắn cùng Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt không rời Ma Thiên Các là vì bị công pháp giới hạn.
Giờ sư phụ muốn bổ sung cải tiến, hắn tự nhiên phấn khởi.
“Đây là đồ nhi ghi chép « Thiên Nhất Quyết ».” Đoan Mộc Sinh dâng lên hai tay.
“Còn đây là đồ nhi ghi chép « Minh Ngọc Công ».” Chiêu Nguyệt cũng đưa lên công pháp cần tu.
Thiên Nhất Quyết ít phần thiếu sót... chỉ kém vài câu, Lục Châu xem qua, bổ sung khẩu quyết.
Trong khi đó, Minh Ngọc Công lại thiếu hoàn toàn phần mấu chốt.
Minh Ngọc Công là một tâm pháp tuyệt đỉnh chính tông, thần công uy lực huyền diệu. Khi vận hành làm da thịt trong suốt như ngọc, công lực không bị hao tổn ra bên ngoài mà được thu liễm vào trong. Vì vậy công lực không tiêu hao nội lực mà còn gia tăng, đạt đến trạng thái vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Trầm tư một lúc, Lục Châu bù đắp phần thiếu sót của Minh Ngọc Công.
“Vô nhân vô ngã, vật ngã lưỡng vong. Thái Thượng vong ngã, Dịch Cân Niết Bàn. Đây là tâm pháp cuối cùng của Minh Ngọc Công. Chiêu Nguyệt—”
“Đồ nhi đây.”
“Ngươi thương thế chưa lành, công pháp này cứ tạm gác lại.” Lục Châu nói thản nhiên.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
【Đinh, bù đắp công pháp « Thái Thanh Ngọc Giản », thu hoạch 200 điểm công đức.】
【Đinh, bù đắp công pháp « Thiên Nhất Quyết », thu hoạch 200 điểm công đức.】
【Đinh, bù đắp công pháp « Minh Ngọc Công », thu hoạch 200 điểm công đức.】
Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Giám Tiên Tộc (Dịch)