“Ta kiếm cùng ta chinh chiến mấy năm trời, giết địch không biết bao nhiêu, vốn nên được ở thêm một gian. Có thể, kiếm bất ly thân, thì hai gian liền đủ rồi.” Nam tử nói xong.
Lục Châu bên ngoài giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Trên đời lại có người mang tố chất thần kinh như thế này.
Có điều không ngờ rằng...
Tiểu Diên Nhi sờ sờ cằm, có vẻ đang suy nghĩ, sau đó lại gật đầu đồng tình với vị trí phía dưới: “Tốt đấy, phải hai gian.”
“Khách quan, xin thứ lỗi.” Chưởng quỹ khi đối diện với vị đại nhân Thần Đình cảnh kia, vốn không có sinh khí, lập tức thái độ trở nên hòa nhã lễ phép hơn rất nhiều.
Lục Châu lạnh lùng mở miệng: “Chậm đã.”
Nam tử kia cùng chưởng quỹ đều hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía Lục Châu, người này vừa non nớt vừa cứng đầu, một đẩy có thể làm đổ cả người già rồi.
“Lão nhân gia có gì không ổn sao?” Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi.
“Một gian phòng chữ Thiên.”
“Có thể được, khách quan…”
Lục Châu phẩy tay: “Diên Nhi.”
Nói xong, Tiểu Diên Nhi xem ra đã hiểu ý sư phụ, toàn thân bộc phát cương khí, tám mặt đều mở rộ, vờn quanh tạo thành một vòng khí cương vững chãi.
Ầm!
Cương khí vốn định thu hồi, đột nhiên phát tán, lấy Tiểu Diên Nhi làm trung tâm, hình thành một đạo sóng tròn lan đến khắp nơi.
Phòng ở, cái bàn, các tầng trên dưới đều run lên.
Nếu cương khí mạnh hơn chút nữa…
Khách sạn này cũng có thể bị phá hủy.
“Thần… Thần Đình?” Chưởng quỹ run rẩy hỏi.
Cảm xúc kích động, đôi chân cũng run lên.
Hiện tại đại lão nói nhiều.
Chưởng quỹ một thời gian không biết nên thể hiện thế nào, sợ làm đại lão không vui, rối rít muốn xin lỗi.
Chưa đợi chưởng quỹ mở lời thì nam tử kia trong mắt lộ ra tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Huynh đệ ta… Sinh tiền rất kính trọng các cường giả, lập chí muốn trở thành một tên Nguyên Thần kiếp cảnh đại tu hành giả. Hắn kính ai, ta kính người đó.” Nam tử bình thản nói, “Ta cùng huynh đệ cùng ở một gian phòng, còn lại một gian để ở cho lão tiên sinh.”
Chưởng quỹ nghe vậy vui mừng vô cùng.
“Như vậy rất tốt, rất tốt!”
Vội vã gọi hỏa kế lên lầu thu dọn phòng ốc.
Lục Châu lắc đầu: “Không đủ.”
“A?”
“Lão phu muốn hai gian phòng.”
“Cái này... Cái này… hoàn toàn không phải vấn đề…” Chưởng quỹ cơ hồ muốn khóc.
Lục Châu muốn hai gian phòng lý do rất đơn giản. Tiểu Diên Nhi dù kinh nghiệm sống chưa nhiều, có lẽ cũng đã mười sáu tuổi, không còn là tiểu hài tử, nam nữ cuối cùng khác biệt.
Lục Châu chậm rãi bước lên lầu.
Tiểu Diên Nhi mỹ tư tư theo sau.
Đi qua trước mặt nam tử ôm kiếm, Lục Châu liếc qua thấy trong ngực hắn có hai thanh kiếm.
“Thư Hùng Song Kiếm?”
Nam tử hơi kinh ngạc và nghi hoặc: “Ngươi coi ra có chút nhãn lực.”
“Thư Hùng Song Kiếm, một dài một ngắn, trang trí theo hình long phượng, địa giai đỉnh phong, miễn cưỡng xem như chuẩn thiên giai vũ khí…” Lục Châu vuốt râu nói.
“Biết kiếm này, phải thận trọng từ lời nói đến hành động. Nếu để bình thường, ta định dùng kiếm này giáo huấn nhục kiếm nhân.”
Hắn mặt xụ lại, đồng thời đề phòng Tiểu Diên Nhi, lắc đầu: “Kiếm này giết vô số địch nhân, trải qua hơn mười năm rèn luyện, sớm đã thành thiên giai. Chứ không phải như lời miệng ngươi nói đất giai.”
Lục Châu vuốt râu, không bác bỏ.
Nam tử tiếp tục nói: “Trong mắt ta… Thế gian không có vũ khí nào sắc bén hơn Thư Hùng Song Kiếm.”
Lúc này, Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Một mình ngươi dùng hai thanh kiếm?”
Nam tử lắc đầu nói: “Ta dùng trường kiếm… Huynh đệ ta dùng đoản kiếm này.”
Tốt đấy!
Hai người đúng là một đôi. Cái loại tố chất thần kinh này, là làm sao đạt được cảnh giới Thần Đình?
Lục Châu vuốt râu, trong lòng oán thầm.
Bề ngoài vẫn giữ vững vẻ bình thản, không thể hiện bực tức.
“Chiêu này kiếm lợi?”
Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử không nói gì.
Hắn rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm lóe một tia hàn quang.
Hắn vung kiếm ngang, tay phải cầm kiếm, tay trái rút ra một sợi tóc, nhẹ nhàng thổi.
Sợi tóc bay đến.
Kiếm đoản chém đứt làm đôi.
Thổi tóc đứt.
Chỉ là sắc bén thuần vật lý.
Nhìn mà khiến người ta than thở.
Nam tử lộ vẻ tự hào: “Khi đó Vô Song, lão tiên sinh còn có nghi ngờ gì không?”
Lục Châu chợt nhớ tới thanh “Chưa tên” của hắn.
Sao không thử dùng vậy.
Thường họ không có nhiều dịp thử nghiệm thiên giai vũ khí.
Nếu bị lộ rõ là hàng xấu thì cho dù tên chưa tên cũng vứt đi không tiếc.
Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi giơ tay…
Trong lòng bàn tay đã có một thanh Linh Lung tinh xảo của thanh kiếm “Chưa tên”.
Lục Châu không nói gì.
Vừa định kích hoạt kiếm “Chưa tên” thì bị ngăn lại.
Nam tử vội nói: “Lão tiên sinh đừng.”
“Ừm?”
“Ta coi kiếm ngươi không sai... Nếu phá hủy kiếm, lòng ta khó yên.”
“Không sao.”
Lục Châu vẫn kích hoạt “Chưa tên”.
Hướng vào cây đoản kiếm vạch một đường.
Ầm!
Tiếng thanh âm trong trẻo vang lên, hỏa hoa bay tung khắp nơi.
Lục Châu xem xét “Chưa tên” trong tay… Không tổn hại gì, cũng không có vết xước.
Rồi nhìn Thư Hùng Song Kiếm trong đoản kiếm, cũng hoàn hảo không tỳ vết.
Lục Châu nghi hoặc.
Điều này chứng tỏ “Chưa tên” chí ít có thể sánh bằng Thư Hùng Song Kiếm… Vấn đề là, lần trước trong mật thất khảo nghiệm, tại sao phá không vỡ đồng sắt vụn? “Chưa tên” có thể biến ảo nhiều hình thái vũ khí, chẳng lẽ thích hợp nhất để làm khiên?
Nam tử kinh ngạc nhìn “Chưa tên”.
Tán thưởng: “Thế gian quả thật có vật có thể chắn nổi Thư Hùng Song Kiếm?”
Tiểu Diên Nhi thầm nghĩ:
“Kia mới gọi là ít thấy dị loại.”
“Gia gia ta… Có thể tay không bẻ gẫy vật này, tin không?”
Cũng không biết vì sao, trong Lục Châu hiện lên đoạn ký ức kiếp trước, hai tiểu hài tử khoe khoang với nhau, xem ra ai hơn ai trong video kia.
Tiểu Diên Nhi cũng có tư thế đó.
Lục Châu quát lớn về phía Tiểu Diên Nhi: “Nhiều mồm!”
Nói xong liền quay người đi về phía phòng bên cạnh chữ Thiên.
Nhìn bóng lưng lão tiên sinh.
Nam tử thản nhiên nói: “Vãn bối Trác Bình… Chỉ mong có ngày tái ngộ lão tiên sinh.”
Lời này nghe thật kỳ lạ.
Lục Châu không để ý, liền bước vào gian phòng bên.
Trác Bình ôm Thư Hùng Song Kiếm đi về phòng của mình.
Ngay khi hắn đặt thanh kiếm xuống thì…
Xoạt xoạt, thanh âm vang trong tai.
Trác Bình nghi hoặc rút đoản kiếm rà soát.
Từ giữa lưỡi kiếm, vết cắt đều đặn như dải đậu phụ bị dao chém ngang.
“Cái này… Làm sao có thể?”
Bất ngờ và đau lòng.
Thanh kiếm đối với hắn như sinh mệnh!
Giờ thanh kiếm này... đã hủy rồi?
“Là do lão tiên sinh kia sao?”
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Trác Bình tức giận đứng dậy cầm lại thanh trường kiếm không hư hại, rút cửa phòng...
Khí thế hùng hổ bước ra ngoài.
Đến góc cua thì một thanh bào nam tử ngăn lại.
Thanh bào nam tử khoanh tay, mĩm cười, khí tức bình thường, không có gì khác thường.
“Xin nhường đường.”
Trác Bình nhướng mày.
Thanh bào nam tử vẫn mĩm cười nói: “Thật xin lỗi.”
“Tránh ra.”
Mới nói xong hai chữ đó thì hắn đột ngột giơ tay phải.
Rút kiếm trường phần lưng.
Như tia điện lóe sáng, vụt!
Ra khỏi vỏ!
Vào vỏ!
Một loạt động tác nhanh như chớp, giống như nước trôi mây trôi, lặp đi lặp lại ngàn vạn lần.
Thanh bào kiếm khách nhìn cũng không nhìn, quay bước đến phòng chữ Thiên.
Trác Bình giữ trường kiếm trong tay, nhìn trạng thái đó nghẹn lời, như bị hóa đá.
Một lúc lâu sau, trường kiếm vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.
Phù phù.
Trác Bình cũng gục xuống, máu tươi trào ra từ cổ.
Trong phòng bên cạnh.
Thanh bào kiếm khách mặt không đổi ngồi bên cạnh bàn.
Lẩm bẩm mĩm cười nói: “Sư phụ… Ngươi ở đâu?”
Đề xuất Voz: Gặp gái trong hoàn cảnh siêu lãng man.