Sự việc xảy ra quá đột ngột, không một ai ngờ tới mọi chuyện lại thành ra thế này.
Khổ Tu Tử càng thêm xấu hổ và phẫn nộ khôn nguôi, thời khắc mấu chốt không giúp được gì, thậm chí còn không bảo vệ nổi nữ nhân của Thánh Tổ đại nhân.
Lão đầu tử đang định xông lên liều mạng cứu người thì bị Diệp Bất Phàm giơ tay ngăn lại, đồng thời gọi tất cả mọi người ra sau lưng mình.
“Diệp Bất Hủ, đã đến nước này rồi mà ngươi còn muốn bảo vệ bọn chúng? Ngươi không thấy đã quá muộn rồi sao?”
Lệnh Hồ Uyển Ca hét lên: “Theo như ta biết, nữ nhân này đã cùng ngươi trở về từ Tiên Giới, trước kia từng đồng sinh cộng tử, chắc hẳn tình cảm rất sâu đậm nhỉ.
Vì nàng ta mà làm chó cho ta, sau này tôn ta làm chủ, ngươi thấy có đáng không?”
Nàng ta càng nói càng đắc ý, cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm giữ được mệnh môn của đối phương.
Thế nhưng, ngoài dự liệu là Diệp Bất Phàm không hề có biểu hiện gì, không lo lắng, không phẫn nộ, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, hơn nữa nụ cười còn vô cùng quỷ dị.
Lệnh Hồ Uyển Ca giận dữ nói: “Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười sao? Ngươi cho rằng ta không dám giết nàng, hay là cảm thấy nữ nhân này không đáng?”
Lời vừa dứt, bụng dưới của nàng ta đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh kim sắc đại kiếm đâm xuyên qua bụng, đó chính là Hỗn Độn Linh Bảo Bách Biến Huyễn Thiên Kim.
Người ra tay chính là Vũ Hoa Linh, một chiêu đắc thủ, thân hình nhoáng lên đã nấp sau lưng Diệp Bất Phàm.
“Ngươi… ngươi lại dám phản bội ta!”
Lệnh Hồ Uyển Ca trừng lớn hai mắt, từ đầu đến giờ, chuyện bất ngờ liên tiếp xảy ra, nhưng không có chuyện nào khiến nàng ta chấn kinh như lúc này.
Đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Vũ Hoa Linh, như thể gặp phải quỷ, hoàn toàn không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Nhìn bộ dạng đó của nàng ta, Diệp Bất Phàm khẽ cười: “Sao nào? Có phải cảm thấy rất chấn kinh, không hiểu tại sao phân thân lại phản bội ngươi không?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của mọi người xung quanh đều trở nên kỳ quái, ai nấy đều mơ hồ khó hiểu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lúc đầu bọn họ còn khá kinh ngạc, không hiểu tại sao một cường giả Nguyên Tổ Cửu Phẩm như Lệnh Hồ Uyển Ca lại bị con tin mình đang khống chế đâm bị thương.
Nghe thấy những lời này, họ càng thêm mờ mịt. Phân thân? Ai là phân thân của ai?
Người chấn kinh nhất vẫn là Lệnh Hồ Uyển Ca, nàng ta như con mèo bị giẫm phải đuôi, gào thét một cách cuồng loạn: “Làm sao ngươi biết được? Tại sao nó lại phản bội ta? Tất cả đều là do ngươi giở trò quỷ, đúng không?”
Diệp Bất Phàm nói: “Có những chuyện trong cõi u minh đã tự có ý trời. Ta sở dĩ có thể nhận ra là vì lúc ở Tiên Giới, nàng đã truyền cả công pháp Thân Ngoại Hóa Thân của ngươi cho ta.”
Lệnh Hồ Uyển Ca vẫn có chút không hiểu: “Thì đã sao?”
“Bởi vì ta cũng biết Thân Ngoại Hóa Thân, cộng thêm tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, độ nhạy bén của lục thức vượt xa người thường, cho nên ta có thể cảm nhận rõ ràng sự dao động khi phân thân và bản tôn cảm ứng lẫn nhau.
Lúc đó ta và Vũ Hoa Linh đang song tu, giúp nàng chuyển hóa Hỗn Độn nguyên khí, đồng thời nâng cao thực lực, mà ngươi lại vừa đúng lúc đó tiến hành cảm ứng với nàng.
Khi đó đã không còn Cung Thanh Tuyền, cũng không có Vũ Hoa Phi, thế mà lại xuất hiện sự dao động cảm ứng giữa bản tôn và phân thân.
Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng nàng cũng chỉ là một phân thân mà thôi…”
Hóa ra lúc đó hắn đã nhận ra điều bất thường ở Vũ Hoa Linh, sau một thoáng chấn kinh đã lập tức bình tĩnh lại và nghĩ thông suốt logic bên trong.
Đối thủ ở Hỗn Độn Thánh Giới vẫn luôn theo dõi Tiên Giới, thậm chí năm xưa còn từng xuất hiện Bất Hủ Thánh Đế, cho nên việc để lại một phân thân ở đó để giám sát động tĩnh cũng là điều hợp tình hợp lý, và phân thân này chính là Nguyên Dao Tiên Tử, một trong Ngũ Đại Thánh Đế năm xưa.
Mà hắn cũng đã học được Thân Ngoại Hóa Thân, biết rằng sự cảm ứng giữa bản tôn và phân thân này không thể xuyên qua các giới diện, vì vậy bao nhiêu năm qua Nguyên Dao Tiên Tử ở Tiên Giới đều tự do phát triển, thậm chí trọng thương gần chết mà bên này cũng không hề hay biết.
Ước chừng năm đó Lệnh Hồ Uyển Ca cũng chỉ thuận tay làm bừa, dù sao thì một phân thân với tu vi cấp bậc này đối với nàng ta cũng chẳng đáng là gì.
Mãi cho đến khi trở về Hỗn Độn Thánh Giới, sau khi chuyển hóa Hỗn Độn nguyên khí thì mới thiết lập lại liên lạc.
“Nhận thấy phân thân quay về, ta đã liên lạc một lần, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện!”
Lệnh Hồ Uyển Ca hận đến nghiến răng nghiến lợi. Về sau, vì sợ lộ ra sơ hở, nàng ta đã không liên lạc với Vũ Hoa Linh nữa, thậm chí còn cắt đứt hoàn toàn cảm ứng giữa bản tôn và phân thân, định giữ lại làm lá bài tẩy cuối cùng của mình.
Nàng ta nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng lớn vào thời khắc mốc chốt, có thể dùng để hành thích đối phương, cũng có thể giả làm con tin, chỉ là nằm mơ cũng không ngờ khả năng nhận biết của Diệp Bất Phàm lại mạnh đến thế.
Hắn không những nhìn ra được kẽ hở, mà còn âm thầm tương kế tựu kế, cuối cùng gài bẫy chính mình.
Mang theo đầy lòng không cam, nàng ta lại hét lên: “Nhưng cho dù ngươi có phát hiện thì đã sao, phân thân tuyệt đối sẽ không phản bội ta, ngươi đã làm thế nào?”
“Ngươi nói không sai, phân thân sẽ không bao giờ phản bội, nhưng giờ đây nàng đã là một cá thể độc lập, không còn là phân thân của ngươi nữa.”
Diệp Bất Phàm nói: “Thuật Thân Ngoại Hóa Thân của ngươi quả thực có một không hai, phân thân được diễn hóa ra có nguyên thần độc lập, nhân cách độc lập, thậm chí có cả tư tưởng độc lập.
Mà trong truyền thừa Cổ Y Môn ta nhận được, vừa hay có một loại đan dược tên là Trảm Thần Đan, chủ dược là Xích Thần Quả.
Loại đan dược này vô cùng hiếm thấy, người biết đến cũng không nhiều.
Sau khi luyện thành có thể cắt đứt mọi liên hệ giữa phân thân và bản tôn, khiến phân thân trở thành một cá thể độc lập, không còn bất kỳ liên quan nào đến ngươi nữa.
Vì vậy, từ khoảnh khắc ta luyện thành Trảm Thần Đan, nàng chính là thê tử Vũ Hoa Linh của một mình ta, không còn là phân thân của Lệnh Hồ Uyển Ca nhà ngươi!”
Hóa ra sau khi biết được thân phận của Vũ Hoa Linh, Diệp Bất Phàm đã suy nghĩ cách đối phó.
Bất kể đối phương là phân thân hay là Nguyên Dao Tiên Tử, trong lòng hắn đều đã là nữ nhân của mình, không muốn nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào, cũng không muốn nàng cứ thế biến mất.
Thế là hắn vắt óc suy nghĩ, tìm được trong truyền thừa Cổ Y Môn đan phương của Trảm Thần Đan, nhưng trong tay lại không có một vị chủ dược là Xích Thần Quả.
Đây cũng là lý do tại sao ban đầu khi Đệ Ngũ Tiểu Yêu đề cập đến việc có Xích Thần Quả, hắn đã không chút do dự đi cùng, mục đích không phải vì Hoàng Xích Đan giúp nâng cao tu vi, mà là để luyện chế Trảm Thần Đan.
Cuối cùng hắn đã thành công. Ban đầu hắn còn rất cẩn thận, ngụy trang đan dược thành Hoàng Xích Đan rồi đưa cho Vũ Hoa Linh uống.
Thậm chí vào khoảnh khắc cắt đứt liên hệ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự phản công của bản tôn, nhưng không ngờ Lệnh Hồ Uyển Ca lại cắt đứt triệt để đến vậy, không hề hay biết gì, mọi chuyện mãi đến bây giờ mới bị đối phương phát hiện.
Đây cũng được coi là ý trời, dù sao thì việc cắt đứt hoàn toàn cảm ứng chỉ có bản tôn mới làm được, phân thân tuyệt đối không có khả năng.
“Chết tiệt, thật đáng chết, ngươi lại dám tính kế ta!”
Lệnh Hồ Uyển Ca tức đến nổ phổi, từ trước đến nay nàng ta luôn tự cho mình là kẻ tâm cơ sâu sắc, trí mưu hơn người, thậm chí trong lòng còn coi thường cả Lệ Thiên Thành.
Thế nhưng nàng ta không bao giờ ngờ được mọi mưu kế đều bị người ta nhìn thấu, còn bị xoay như chong chóng.
Diệp Bất Phàm nói xong bèn khẽ cười: “Trước đây ta vẫn rất nghi hoặc, trong lòng ngươi hẳn phải biết rất rõ, ta mới là Bất Hủ Thánh Tổ chuyển thế chi thân thực sự, nhưng tại sao người bên cạnh ngươi lại cứ nhắm vào Diệp Quân Tà.
Bây giờ thì ta đã hiểu, hóa ra ngươi chưa bao giờ công bố tin tức này ra ngoài, vẫn luôn đánh lừa Lệ Thiên Thành, mục đích là muốn mượn tay ta để trừ khử hắn.
Sau đó lại lợi dụng Ly Ca để uy hiếp ta, cho dù thất bại, trong tay ngươi vẫn còn lá bài Vũ Hoa Linh.
Toan tính cũng hay đấy, không thể không nói nữ nhân nhà ngươi quả thực rất âm hiểm, hắn kết bè với ngươi cũng là tự tìm đường chết.”
Sự việc được tường thuật xong, mọi người xung quanh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sự thật cứ đảo ngược hết lần này đến lần khác, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Không ai ngờ Lệnh Hồ Ly Ca thật sự lại bị giam dưới lòng đất cả triệu năm, cũng không ai ngờ Nguyên Dao Tiên Tử năm xưa, nữ nhân vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Bất Phàm, lại chỉ là một phân thân của Lệnh Hồ Uyển Ca.
Càng không ai ngờ được rằng đến cuối cùng mọi chuyện lại hoàn toàn đảo ngược, Lệnh Hồ Uyển Ca kẻ đã dụng tâm sắp đặt mưu đồ với Hỗn Độn Thánh Giới lại thất bại thảm hại.
Đề xuất Tiên Hiệp: Vũ Luyện Điên Phong
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời3 tháng trước
Chương 59 hoàn toàn chưa dịch