Logo
Trang chủ

Chương 70

Đọc to

Mọi người nói con gái bằng tuổi con trai thì con gái sẽ già dặn hơn con trai, vậy mà tôi chả thấy nó lớn lên chút nào, lớp 12 rồi mà tính cách vẫn như trẻ con. Có lẽ nó là học sinh cấp 2 hợp hơn là học sinh cấp 3. Thói quen đọc truyện của tôi vẫn được giữ cho đến cuối lớp 12. Tôi không còn đọc truyện bằng cách thông thường là đọc những cuốn truyện dày bịch nữa mà tôi chuyển sang đọc truyện trên mạng. Thực chất ra những cuốn truyện tôi đọc thì trên mạng đã có từ lâu rồi. Có một tiểu thuyết trên mạng mà tôi thấy yêu thích nhất đó là tiểu thuyết: "Ranh giới" của tác giả: "Rain- 8x", vì đọc nó mà tôi có thêm động lực để viết ra bao ấp ủ trong lòng này. Tôi đã có ý định viết truyện từ năm lớp 12 nhưng đến gần cuối năm nhất đại học tôi mới thực hiện được.

Tôi đem tiểu thuyết này quảng cáo cho cái Vân, phải nói bã bọt mép nó mới chịu đọc vì nó không thích đọc truyện trên mạng vì đau mắt.

- Vân đọc hết tiểu thuyết kia chưa?

- Còn mấy hồi nữa thì xong!

- Vân thấy hay không? – tôi liếm môi

- Tác giả viết hay và chân thật quá!

- Chuyện! Tớ mà giới thiệu thì chỉ có hay thôi. hehe – tôi vênh mặt lên

- Nhưng mà... – nó ngập ngừng.

- Nhưng sao... ?

- Đọc tiểu thuyết này xong tớ mới biết con trai dậy thì là như thế nào?

- What????

Nó phán một câu xanh rờn như vậy thì tôi đến chịu rồi, không còn từ nào để nói nữa. Nó ngây thơ quá đấy, đáng nhẽ ra trong thâm tâm tôi, tôi phải gọi nó là thiên thần mới đúng, còn em thì không xứng đáng làm thiên thần trong lòng tôi. Lợi dụng sự ngây thơ của nó, tôi suốt ngày trêu nó.

- Vân ơi!

- Cái gì?

- Hì... hì... Làm tí...! – mắt tôi chớp chớp

- Làm gì? – nó nhăn mặt

- Làm... tí... ấy!

- Ơ! Làm tí, làm làm gì?

- Thì làm cái ấy đấy... hehe – tôi đảo mắt nhìn từ đầu xuống chân nó

- Á... đồ dê già! – vừa nói nó vừa lấy tay che ngực.

- Này nhá! Có phơi ra trước mặt đây cũng không thèm nhá!

- Thèm cũng chả được nhé... lêu... lêu!

Đùa nhau thì cũng có lúc tôi với nó dỗi nhau vì mấy chuyện cỏn con.

- Không chơi với Sơn nữa! – nó giận dỗi khi hai đứa tranh cãi không ai chịu nhường ai, đâm ra giở trò phát xít với tôi.

- Không chơi thì không chơi! Mày cãi ngang bỏ xừ!

- Ngồi dịch sang kia xem nào! Không chơi nữa thì chia bàn ra và cấm hai bên không được lấn chiếm lãnh thổ của nhau!

- Thế phấn đâu? – tôi hỏi nó

- Có ngay đây!

Nó lấy viên phấn trong cặp ra, cả thước kẻ nữa. Nó kẻ một đường phân chia ranh giới giữa bàn tôi và bàn nó, và suốt mấy tiết học chả ai nói với nhau câu gì. Có lúc nó định nói gì với tôi nhưng nghĩ lại là tôi với nó không chơi với nhau nữa nên thôi, chắc là nó khó chịu lắm vì một đứa suốt ngày nói nhiều như nó bây giờ mà không được nói, như bọn nghiện thèm thuốc ấy, sao mà chịu được... hehe

- Á... làm cái gì thế, sao Sơn vẽ vào tay Vân – nó kêu lên khi tôi lấy bút bi kẻ một đường vào khuỷu tay nó

- Cái khuỷu tay lấn chiếm lãnh thổ thì phải xử lý thôi!

Tôi chỉ trực nó lỡ có lấn chiếm lãnh thổ của tôi là tôi xử lý ngay. Tiết văn khó nhằn, cô giáo đọc cho cả lớp chép, tôi học văn kém sẵn nên phải ghi chép đầy đủ. Mải chép mà tôi đã sơ ý để quyển vở của mình thò sang bàn của nó.

- Này thì sang ngăn này – nó vẽ một đường dài vào vở của tôi

- Giỏi lắm Vân à!

- Không phải khen đểu...!

Lợi dụng nó không phòng về, tôi làm một nhát vào vở của nó, thế là hai đứa cứ thế vẽ vào vở của nhau...

- Thôi! Không chơi nữa, giảm hòa đi – tôi lên tiếng

- Ừ! Giảm hòa, không được nói chuyện với Sơn Vân thấy cứ làm sao ấy!
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Đạo Lữ Của Nhân Vật Chính Đều Thuộc Về Ta
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN