... Giờ thể dục...
"Thầy Vinh hôm nay nghỉ ốm và mấy thầy cô khác bị trùng lịch nên không dạy lớp mình được, cô Hiệu Phó bảo lớp mình vẫn ra sân tập bình thường nhưng phải giữ trật tự tránh làm ồn để các lớp khác còn học" – tiếng lớp trưởng thông báo cho cả lớp
Lớp trưởng vừa dứt lời thì cả lớp đứa nào đứa đấy mặt hớn hở hết cả lên, cũng phải thôi đi học mà được nghỉ thì ai mà chả thích cơ chứ. Lớp trưởng cho lớp nhai đi nhai lại mấy động tác khởi động cũ rích, mấy thằng con trai chúng tôi không chịu được đành phá ra sân đá bóng còn bọn con gái thấy chúng tôi phá cũng không thèm tập nữa mà túm năm tụm ba dưới gốc cây ngồi tán phét với nhau. Lớp tôi một nửa con trai ra đá bóng, một ít thì tản ra đá cầu, một ít nữa thì cũng ngồi gốc cây tán phét nhưng quan trọng hơn là ngồi ngắm mấy em lớp dưới tập thể dục, xem có em xinh tươi nào lúc nhảy xà, nhảy xa, chạy... Do sơ ý hay cố tình để lộ mảng thịt nào hay không? Và tất nhiên tôi chọn nhóm này vì không phải mất sức mà mắt vẫn được tập thể dục.. hehe..
Bọn con gái khôn dữ lúc chạy hay nhảy bọn nó toàn dùng tay để giữ áo làm bọn tôi chán trường đành quay về ngắm gái nhà vậy. Tôi nhìn quanh bọn con gái lớp tôi và dừng lại ở cái ghế của giáo viên. Em! Đúng là em rồi, em đang ngồi khóc ngon lành.
- Bọn mày nhìn kìa! Sao Ngọc Hiếu lại khóc nhỉ - Tôi lấy tay chỉ về phía em.
- Chắc là bị thằng nào nó đá đít nên ngồi khóc chứ sao!
- Phải đấy! Bọn con gái hay khóc vì mấy chuyện này lắm!
Nếu mà tôi không biết sự thật về em thì bọn nó nói em khóc vì bị bồ đá thì tôi không bao giờ tin lời bọn nó nói! Còn bây giờ bọn nó nói gì tôi đều tin hết vì đơn giản em đã đánh mất niềm tin của tôi về em. Nhưng nhìn em khóc tôi có một cảm giác khó tả ở lồng ngực và cho dù nước mắt của em làm hỏng mác-ca-re trông em vẫn xinh.
45 phút của tiết thể dục đã qua đồng nghĩa với việc bọn tôi phải đối mặt với một tiết học khó nhằn ví dụ môn Văn chẳng hạn. Vào lớp đã được 10 phút rồi mà tôi thấy chỗ ngồi của em vắng mất chủ nhân của nó.
- Vân này! Mày biết Ngọc Hiếu đi đâu không?
- À! Ngọc Hiếu thấy mệt nên đi lên phòng y tế nằm rồi! Sao hôm nay lại quan tâm đến người đẹp thế?
- Lắm chuyện! Cô giáo để ý kìa! Học đi!
Hai tiết học nữa trôi đi, vẫn không thấy em trở về lớp học tôi bắt đầu thấy lo cho em. Tôi định xuống phòng y tế để thăm em nhưng nghĩ lại tôi chả là gì của em cả và ý trí của tôi lớn quá trong thâm tâm tôi, tôi vẫn khinh rẻ em là một con đàn bà không trong sạch không hơn không kém.
Tùng... Tùng... Tùng – tiếng trống báo hiệu kết thúc một ngày học mệt mỏi, tan học rồi mà vẫn không thấy em lên lớp, có lẽ là em mệt quá nên gọi người nhà đến đón rồi cũng nên. Tôi vội vã thu dọn sách vở để ra về thì một trong những đứa ở nhóm ăn chơi đến nói chuyện với tôi.
- Sơn này! Ngọc Hiếu bảo là cậu đợi bạn ấy ở cổng trường để nai bạn ấy về! Hôm nay bạn ấy không đi xe.
- Ừ! Tớ biết rồi!
Đề xuất Voz: Cuối cùng, mình cũng lấy được vợ