Logo
Trang chủ

Chương 82

Đọc to

Gần đến ngày thi đại học, gia đình tôi nháo nhác hết cả lên, người bận bịu nhất đó là bố mẹ tôi. Mẹ đi chợ mua hoa quả sang thắp hương các cụ hai bên nội ngoại để các cụ phù hộ độ trì cho thằng cháu đít sắt này thi tốt (trước tôi còn có một anh trai con bác cả nữa, vậy nên tôi chỉ được chức danh đít sắt còn anh con bác cả được chức danh đít nhôm... và điều tất nhiên là bao giờ đít nhôm cũng được mọi người trong họ chiều chuộng hơn đít sắt... Tủi thân quá!). Bố thì làm tài xế chở mẹ tôi hết bên nội lại sang bên ngoại. Còn tôi thì bận bịu với công việc chuẩn bị quần áo và đồ dùng cá nhân trong mấy ngày lên HN thi.

Người hộ tống tôi đi thi đó là bố tôi. Mẹ tôi cũng muốn đưa tôi đi, nhưng mẹ tôi say xe quá trời, mẹ mà đưa tôi đi lên HN chắc là tôi bỏ thi để chăm sóc mẹ tôi luôn. Mà thường thì con trai đi với bố hợp lý hơn là đi với mẹ, thế là bố tôi nhận trọng trách đưa cậu con trai quý tử như tôi đây đi thi. Hai bố con tôi đi lên HN trước ngày nhận phòng thi và làm thẻ dự thi một ngày. Mặc dù biết đi vào ngày này đông và tìm phòng trọ sẽ rất khó, nhưng gia đình tôi vẫn chọn đi ngày này vì đi sớm chả được tích sự gì, có khi lại tốn tiền thuê phòng trọ nữa, cơm thì chắc chắn ăn cơm bụi rồi.

Bố con tôi khởi hành vào lúc 6h sáng để đi cho mát mẻ, không phải bố con tôi chọn vào giờ này để đi đâu, mà là mẹ tôi sắp đặt hết rồi. Trong thời gian tôi chuẩn bị đi thi, mẹ tôi có tạt qua ông thầy bói mù để xem giờ tốt cho hai bố con tôi khởi hành, cũng may ông thầy bói này còn có tính người chứ nếu ông ta mà phán đi vào 4h sáng là đẹp chắc hai bố con tôi cũng phải cắn răng chịu đựng để mà đi mất. Ra đến cổng hai bố con tôi bắt gặp các bà các ông lớn tuổi trong xóm, các ông bà ấy tuổi đã không còn trẻ nữa nên không ham ngủ như thanh niên chúng tôi, và các bác dậy sớm để tập thể dục.

- Hai bố con mang hành lý đi đâu thế?

- Dạ! Cháu đưa thằng cu đi thi đại học! – bố tôi đáp lời các ông bà

- Thằng cu Sơn mới hồi nào nó còn bé thế mà bây giờ đã đi thi đại học rồi! Nhanh thật đấy! Vậy hai bố con đi đi kẻo muộn!

- Dạ! Các bác tập thể dục, hai bố con cháu đi đây!

- Cháu chào các ông, các bà! – tôi nhanh nhảu lên tiếng.

- Ngoan lắm! Thi tốt nha cháu!

- Vâng ạ!

...

Đúng là mùa thi có khác, bắt xe lên HN mà khó ghê vì xe nào cũng chật ních người. 20 phút trôi qua mà hai bố con tôi vẫn chưa bắt được xe, mặc dù bọn phụ xe có xuống kéo hai bố con tôi lên xa, nhưng nhìn thấy xe đông quá hai bố con lắc đầu quầy quậy. Ngồi đợi xe mà tôi thầm rủa ông thầy bói mù là chọn giờ vớ va vớ vẩn, mới xuất phát mà đã gặp đen đủi rồi, đợi xe mà sốt hết cả ruột. Có lẽ lời rủa của tôi có tác dụng hay sao ấy mà ngay sau đó con Hoàng Long to như cái thuyền phi tới, thế là hai bố con tôi được thể vẫy xe đến nỗi muốn gẫy cả tay.

- Hai bố con đi đâu vậy? – tiếng phụ xe hỏi bố con tôi.

- Bố con tôi lên HN, xe còn chỗ không anh?

- Anh nhìn đi, xe còn nhiều chỗ lắm!

Nhìn thấy xe cũng thưa khác nên hai bố con lên xe luôn cho kịp giờ, anh phụ xe giúp tôi sách hành lý cho vào cốp xe. Khi nên xe tôi quan sát kỹ thì thấy toàn là các bậc phụ huynh đưa con đi thi, cứ một hàng ghế là một phụ huynh còn bên cạnh là con của họ. Trên xe có khá nhiều bạn bè mà tôi quen biết, nhưng không thân chỉ quen sơ sơ thôi, bố tôi cũng thế trên xe có mấy ông bạn của bố cũng đưa con đi thi đại học. Cuộc nói chuyện rôm rả trên xe ô tô giữa các phụ huynh và các sĩ tử diễn ra rất sôi nổi ở lúc đầu, nhưng khi xe ô tô đi được một đoạn đường khá dài lúc đó mọi người đã thấm mệt không còn ai nói chuyện nữa, những ai mệt quá thì chợp mắt một lúc còn những ai không ngủ được vì dụ như tôi chẳng hạn thì chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ.

Đề xuất Bí Ẩn: Thiên Tài Câu Lạc Bộ
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN