Hai bố con tôi ra ngoài đường để tìm quán cơm bụi, đúng là Hà Nội có khác các quán cơm mọc như nấm, không biết lúc trước có đông thế này không hay là những quán cơm này mọc lên chỉ để phục vụ các sĩ tử đi thi? Bố con tôi chọn một quán trông sạch sẽ và đông khách, kết hợp hai điều kiện trên có nghĩa là quán này cơm sẽ ngon.
- Bà chủ quán ơi! Cho 2 suất cơm! – Bố tôi lên tiếng khi tôi và bố đã chọn được chỗ ngồi.
- Dạ! Có ngay đây!
Trong lúc ngồi chờ đợi cơm, tôi nhìn xung quanh quán cơm thì thấy đa số toàn là sĩ tử và người nhà của các sĩ tử đó ngồi với nhau vừa ăn vừa nói chuyện về việc chuẩn bị thi đại học.
- Cơm của 2 bố con đây! Chúc 2 bố con ăn ngon miệng!
Hai đĩa cơm vừa đưa ra để lên trên bàn, tôi không thể tin vào mắt mình được nữa, đây đâu phải là cơm mà là một đống hỗn hợp nào là một vài miếng đậu phụ, khoảng chục hột lạc, vài ba miếng thịt mỡ thái mỏng như lá lúa và một chút rau, đặc biệt hơn nữa là cơm thì nở hết mức cho phép... Quả thật là tôi chưa bao giờ ăn cơm bụi bao giờ...
- Bố.. bố! Liệu có ăn được không bố?
- Không ăn thì biết làm sao! Bây giờ đã muộn rồi đi đâu nữa! Cố gắng ăn tạm rồi chiều tính sau con à!
...
Bữa cơm bụi kết thúc một cách nhanh chóng vì tôi không thể nào nuốt được nữa, mà cũng phải thôi mỗi suất cơm có 15 ngàn thử hỏi xem có chất lượng được không chứ, các cụ nhà ta nói cấm có sai: "tiền nào của ấy". Năm tôi thi đại học là một năm cực nóng, cái nóng đó giường như chỉ muốn chiếu vào cái phòng trọ nhỏ bé của bố con tôi vậy, cụ thể là cái phòng trọ như là cái lò bát quái, bật cái quạt treo tường để giảm nhiệt mà chả có tác dụng gì có khi còn nóng hơn lúc chưa bật ấy. Hai bố con đang vật vã với cái nóng thì gọi ngọt như mía lùi ở ngoài cửa
- Bác gì ơi! Bác có rảnh không? Cháu nhờ bác tí việc!
- Có việc gì thế cháu?
- Bác sang bên phòng cháu đóng hộ cháu cái đinh treo tường với ạ!
- Sơn! Con sang giúp chị đi!
- Dạ..
Hóa ra là người ở phòng bên cạnh, cả buổi sáng không gặp bây giờ mới xuất đầu lộ diện. Nghe theo lời chỉ bảo của bố tôi sang phòng của người bên cạnh giúp họ đóng đinh trên tường.
- Chị ơi! Đóng vào đâu ạ!
- Em đóng ở gần cửa sổ ấy! Cẩn thận không vào tay nhé!
- Dạ vâng!