... 20h tại quán cafe Khoảng Lặng...
- Sơn! Tớ ở đây – em ngồi ở nơi khuất nhất trong quán và vẫy tay khi tôi vừa mới bước vào cửa.
- Sao Sơn đến trễ vậy! – em nhăn mặt.
- Tớ xin lỗi! Tại xe tớ hỏng nên phải đi mượn xe hàng xóm nên đến trễ.
- Bỏ qua cho cậu đấy! Tớ đi vào vấn đề chính đây đó là tớ sắp lấy chồng có gì cậu đến chung vui với vợ chồng tớ hôm cưới! – vừa dứt lời em mở túi sách đưa tôi tấm thiếp mời.
Thế là hết! Hết thật rồi, hóa ra cái tin như sét đánh ngang tai tôi nghe được từ bạn tôi đó là sự thật lúc đầu tôi không tin đâu nhưng giờ thì không thể không tin được nữa rồi cái tin đó giờ đây chính mồm em xác nhận lại thì sao có thể sai được cơ chứ?
- Sao.. Sao.. Cậu.. Lấy... Chồn.. G sớm.. Thế? – tôi lắp bắp chả nói lên một câu hoàn chỉnh.
- Hì.. Hì! Thì tớ thấy lớp mình không có ai lấy thì tớ là người đầu tiên vậy!
- Mà.. Ngọc... Hiếu.. Lấy ai thế?
- Chồng chưa cưới của tớ á! Tớ nói cậu chắc không biết là ai đâu vì anh ấy nhiều tuổi hơn bọn mình!
Tôi và em cứ thế ngồi nhìn nhau mà chả nói với nhau câu gì! Mấy lần tôi đưa tách cafe lên miệng nhắm một chút để lấy tinh thần nói hết với em nhưng tôi nghĩ lại bây giờ nói với em thì có ích gì, em sắp lấy chồng, tôi làm như vậy thì càng làm cho em thêm bối rối! Mặc dù rất hận em nhưng tôi vẫn muốn em vui vẻ trong ngày cưới vì thế tôi sẽ giữ lại những điều ấp ủ trong 5 năm qua đó ở yên trong trái tim tôi. Giường như em đã cảm nhận được sự ngột ngạt trong quán cafe nên em đã lên tiếng:
- Thôi! Muộn rồi! Mình về thôi! Có gì thì hôm đấy nhớ đến Sơn nhé! Tớ mời lớp mình ít lắm vì lớp mình học trên HN nhiều nên không về được chỉ có Sơn và một số bạn khác là học ở nhà nên tớ mới mời thôi!
Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng cùng em dời khỏi quán và đứng nhìn em khuất dần sau màn đêm dày đặc. Trên tay tôi có cầm cái thiệp cưới của em, tôi nhìn nó và cười trong nước mắt: "Đây là kết quả của 5 năm yêu đơn phương ư??" Tôi định vất nó vào sọt rác ở quán cafe nhưng nghĩ lại những lời nói của em tôi đành mở nó ra xem ngày để đến dự đám cưới em. Tôi thật không thể tin vào mắt mình được nữa ngày em lên xe hoa về nhà chồng lại chính là ngày sinh nhật của tôi, sao cuộc đời tôi lại có những hoàn cảnh trớ trêu đến thế này...
Tôi có kể với mẹ là tôi được mời đi ăn cưới, mẹ chỉ cười và nói với tôi "Thôi coi như mất tiền đi Giải Ngố con à". Tôi không hiểu ý mẹ tôi cho lắm, nhưng mẹ tôi đâu biết rằng người mà tôi đi dự đám cưới đó là mối tình đầu của tôi...
...
Hôm nay là ngày cưới của em và cũng là ngày sinh nhật của tôi, nói đến sinh nhật thì từ nhỏ tới giờ tôi chưa một lần được tổ chức sinh nhật và mời bạn bè đến dự vì một lý do rất đơn giản là sinh nhật của tôi vào gần những ngày chuẩn bị tết âm lịch nếu mà có tổ chức thì chắc cũng không ai đến, hồi bé tầm lớp 6, 7 tôi có đòi mẹ tổ chức sinh nhật vì tôi thèm cảm giác được tặng quà, thèm một lời chúc sinh nhật, thèm ăn bánh ga-tô... Nhưng mẹ tôi lại ân cần nói: "Con à nhà mình làm gì có tiền để tổ chức sinh nhật, mà có tổ chức thì chắc gì các bạn con đã đến vì chúng nó còn mải đón chờ tết đến" từ đó trở đi tôi không còn vòi mẹ tổ chức sinh nhật nữa và coi ngày sinh nhật như là một ngày bình thường như những ngày khác trong năm. Nhưng năm nay sinh nhật của tôi đặc biệt quá, một sinh nhật không có bánh sinh nhật, không có những lời chúc mừng mà thay vào đó là cảnh tôi chứng kiến em và chồng em tay trong tay đi với nhau trong một ngày quan trọng nhất của cuộc đời em.
Tôi có ý định không đi chỉ gửi tiền mừng thôi nhưng nghĩ lại những lời em đã nói với tôi, tôi đành trút bỏ bao muộn phiền để đến dự đám cưới của em, mong sao ngày cưới của em có đông đủ gia đình, bạn bè.. Đây có lẽ cũng là điều tốt cuối cùng tôi làm cho em. Mở cái tủ quần áo quen thuộc, tôi không biết nên chọn bộ cánh nào đẹp nhất, phù hợp nhất trong ngày cưới của em, rồi thì tôi cũng chọn được một bộ cánh ưng ý cho mình đó là áo vest, quần âu và một chiếc cà vạt đen...
...
Khi tôi vừa bước chân vào cổng khách sạn, nơi em tổ chức đám cưới ở đó thì mọi người đều quay về phía tôi, có lẽ họ nhầm tôi là chú rể hay chăng? Tôi chả quan tâm, tôi tiến đến chỗ đám bạn học cấp 3 mà đa số là cái đám ăn chơi của lớp tôi...
- Ái chà! Sơn xì! Hôm nay ăn mặc như chú rể ấy nhỉ!
Tôi không biết bọn nó nói đểu hay là khen tôi thật, tôi chỉ biết cười trừ trước lời nói đó... Rồi thì khi cánh cửa khách sạn mở ra và ngay sau đó là em cùng chồng em tay trong tay bước ra đón chào khánh đến dự đám cưới. Hôm nay em trông thật xinh, em mặc bộ đồ cô dâu quen thuộc nhưng trên đầu em điểm thêm một cái vương miện nhỏ nhỏ càng tôn thêm vẻ đẹp thiên thần của em, có lẽ em là cô dâu đẹp nhất mà tôi đã từng gặp... Còn chồng em thì mặc trên người bộ áo vest sang trọng nhưng quả thực chồng em mặc vest không đẹp bằng tôi và anh ta cũng không đẹp trai bằng tôi vậy tại sao anh ta lại có được tình yêu của em, giờ đây anh ta còn có được cả tâm hồn lẫn thể xác của em nữa?? Nhìn cảnh em với chồng em cười nói với khách đến dự đám cưới mà lòng tôi quặn đau, tôi ước gì người đang tay trong tay với em kia là tôi... Vậy là tôi mất em thật rồi.. Mất thật rồi...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương