Logo
Trang chủ
Chương 1

Chương 1

Đọc to

Cuộc đời đã cướp mất gia đình tôi, hay chính bản thân tôi đã làm hại những người thân yêu ruột thịt của mình? Nhiều đêm tỉnh giấc trong cơn

ác mộng, nhìn vào vết sẹo dài gớm ghiếc trên ngực, tôi lại tự dằn vặt tại sao kẻ chết đi không phải là mình, mà lại là bố mẹ và em trai. Khóc rất

nhiều, trầm cảm có, ù lỳ có. Từ một học sinh cấp hai năng động và hoạt bát, tôi trở thành một học sinh cấp ba hoàn toàn khác, vô cảm và băng

giá… với mọi thứ xung quanh. Cuộc đời đã ném vào tôi những nỗi mất mát đau đớn nhất, thì hà cớ gì tôi lại phải cởi mở đón nhận nó? Tôi còn

tồn tại và phát triển trong cuộc đời này, hoàn toàn chỉ là bởi nghĩa vụ và trách nhiệm với lời hứa mà tôi đã hứa với cha mẹ trước giờ lâm chung,

rằng phải cố sống và sống tốt. Tôi sẽ cố sống, còn để sống tốt… tôi chưa thể cảm nhận, vì tôi vô cảm, hay có khi cố sống cũng là một dạng thù

hình của sống tốt rồi cũng nên. Ba năm cấp ba trôi qua nhạt nhẽo, chẳng có ấn tượng gì đọng lại trong tôi ở cái tập thể này, và ngược lại cũng

vậy… Không bạn bè, không người yêu. Thay vào đó, những dấu ấn và bạn bè của tôi lại được hình thành rõ nét ở cái câu lạc bộ boxing này. Nơi mà có lẽ chỉ vài tháng nữa tôi sẽ phải xa nó… nếu tôi đỗ đại học.

- Lên Hà Nội nhớ đừng đua đòi, cố gắng làm thêm để trang trải nhé. Rảnh thì về chơi với cô - Cô ruột tôi cất tiếng.

Tôi cười khẩy, chào cô rồi quay lưng ra đi mà không có lấy một chút lưu luyến gì cái ngôi nhà này, gia đình của cô tôi. Ba năm sống trong ghẻ

lạnh và cô độc, tôi cũng không dám trách móc gì, vì ít nhất cũng đã phải sống nhờ nhà họ trong một thời gian dài. Dù tiền sinh hoạt hàng tháng

thì vẫn trích từ tài khoản trong ngân hàng mà bố mẹ tôi để lại, khi nào tới mười tám tuổi mới được toàn quyền sử dụng. Cơ mà tôi có cái quyền

để không yêu quý cái ngôi nhà ấy. Ngày biết tin đỗ đại học cũng là ngày mà tôi lên sẵn phương án cho một cuộc sống tự do, tự lập, riêng một cá thể hoàn toàn.

- "Con chào bố mẹ, anh chào em trai nhé. Tạm biệt gia đình thân yêu… Con đi đây" - Chờ cho nén nhang cuối cùng tắt hẳn, tôi khoác ba lô rời

nghĩa trang thành phố để bắt xe khách lên Hà Nội. Ngoảnh mặt nhìn qua ô kính nơi chôn rau cắt rốn của mình, nơi mà gia đình mình mãi mãi ở

lại đến khi xa dần, khuất dần… Con đang bước tiếp hành trình của con đây, con sẽ cố gắng thực hiện toàn vẹn lời hứa với gia đình mình… Con

hứa…

Chiếc xe bon bon trên đường quốc lộ ngày một xa dần, bên trong nó là một con người cô độc với những hành trình chông gai của cuộc đời đang chờ đợi trước mắt…
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa!
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN