- Phải rồi, đúng là cậu này lúc nãy với chị đi tìm chủ cho con cún này. Chủ với tớ kiểu gì mà ở CC cũng để lạc được!!!
Tiếng chị khách hàng vừa rồi của tôi xác nhận khiến cho mọi việc minh bạch một cách rõ ràng. Hơi bực bội vì mình làm phúc mà suýt chút nữa phải tội, cũng may là hai anh bảo vệ nhã nhặn trong xử lý nên đồng ý theo tôi lên trên tầng để chứng thực cho tôi.
- Thôi, vậy chuyện không có gì đâu em ạ. Cậu này cậu ấy vô tình thấy chó lạc thật.
- ... Vâng...
- Ê ku, tao đi rồi thì nhớ tự giữ mình nhé. Không tin được chủ mày đâu, hehe!
- ... Anh nói cái gì đấy hả... Nói lại xem nào!!!
- Hehehe... Hì hì! - Tiếng tôi và anh bảo vệ cười rần rần, nghe rất bựa.
- ... Này... Anh kia... "Bốp" ai cho liếm tay người lạ hả... Người xấu thì sao!!!
- Hehe... "Bốp" là tên mày à... Bắt tay cái nào...
- Anh làm cái gì đấy... Bỏ tay ra... Đừng có sờ vào chó của tôi!!!
- Tôi mà nhanh chút nữa thì chó của cô thành chó của tôi rồi đấy biết chưa, Hehe... Cô vẫn còn nợ tôi câu cảm ơn đấy...
- ......
- Khát quá... Nhà cô cũng ở đây phải không, cho tôi xin cốc nước nhá, nãy trèo bộ mười mấy tầng lên đây mệt quá!!! - Khu Sky City độc quyền thang máy cho cư dân nên người ngoài không dùng được.
- Không!!! Lúc nãy anh đi xuống bằng thang máy còn gì... Tưởng tôi không thấy gì à!!!
- ... Là chị khách vừa rồi cho tôi đi nhờ...
- Kìa em, người ta giúp mình thì cũng phải cảm ơn lại chứ!!! - Anh bảo vệ này có vẻ cũng khá "khoái" tôi.
- ......
- ... Haizz... Thôi, em chào anh ạ... Chào Pop nhé! - Tôi thở dài thườn thượt khi nghĩ tới quãng đường 15 tầng thang bộ tiếp theo (12 tầng và 3 tầng hầm).
- Thôi, chờ thang máy rồi đi cùng luôn em ạ! - Anh bảo vệ có ý tốt.
- Anh định làm trái quy định à??? - Con bé kia chêm mỏ vào phá đám, đờ mờ nhà nó chứ.
- ... Ơ... ừ thì... Coi như là...
- Thôi anh ạ, em cảm ơn, em về nhé! - Tôi nói khi tay đã chạm vào cửa thang bộ.
- ...... Này anh...... Cảm ơn... Anh... Về chuyện lúc nãy... Nếu anh vẫn khát thì... Nhà tôi có nước đấy...
Nhà cô nàng này ở tầng 15, nghĩa là con Pop đã đi lạc tới tận 3 tầng nhà. Cầu thang bộ ở tầng này lúc tôi lên thì đã thấy hé cửa nên khả năng con Pop lang thang theo lối này rồi đi lạc xuống tận tầng 12. Đúng là chó với má hiếu động.
- Xin mời!!!
Tôi theo lời mời bước vào nhà, một căn hộ khá đẹp và rộng, chắc cũng phải > 100m2. Tầm view hướng ra bao quát những con phố lớn nên cảm giác không gian vô cùng thoáng đãng và hiện đại. Haizz... Đúng là có tiền sướng thật, tối tối đứng tựa cửa sổ ngắm nhìn trời đất, phố phường và những con người nhỏ nhoi bên dưới mới thấy việc tận hưởng "tầm cao" nó thú vị như thế nào.
- Uống gì? - Cô nàng hất hàm hỏi tôi.
- Cái gì mát một chút, ngon nữa thì càng tốt!!! - Tôi đòi hỏi.
- "Véo"... - Cô nàng mở tủ lạnh rồi ném về phía tôi một... chai Ken.
- "Bụp"... Úi... Cô bị hâm à... Nhỡ tôi không bắt được thì sao!!!
- Phản xạ cũng tốt đấy... Cần khui không... Này...
- "Ực... ực... " - Từng ngụm bia mát lạnh trượt lướt vào cổ họng cuốn trôi đi hết cái cảm giác khô cằn, đặc quánh đang ngự trị trong tôi nãy giờ. Chạy lên chạy xuống để được một ngụm bia như thế này xem ra cũng không quá lỗ vốn.
- Rượu không?
- ... Khà... Rượu gì?... Ấy đừng có ném nữa... Vodka à!!!
- "Ực... "... Này... - Cô nàng không nói gì, cầm chai lên và tu một hơi, cái tư thế uống rượu khá "khó coi"... Sau một ngụm "thỏa mãn" mới đặt xuống bàn hướng về phía tôi.
- "Bố đ' uống thừa nhé!" - Tôi hậm hực nghĩ thầm, trong khi mắt tiếp tục đảo quanh quan sát kiến trúc và cách bài trí của căn phòng.
- Cô học Karate à?
- Sao biết?
- Ảnh lù lù kia còn gì! - Tôi chỉ vào một bức ảnh nhỏ trên kệ TV, hình ảnh cô nàng đang mặc võ phục Karate. Dù mang trên mình diện mạo võ sinh nhưng quả thực cô nàng vẫn rất xinh đẹp. Một vẻ đẹp cuốn hút khá... khó tả.
- "Kít... kít... " - Tiếng con Pop đang nghịch hai chân của tôi, con cún này có vẻ cũng thích mình.
- Hầy... Nãy mà tao nhanh chân chút nữa là mày được về ở với tao rồi... Ở đây buồn chứ gì!!!
- "Kít... kít!" - Hai con mắt thao láo, to tròn, mọng nước của Pop cứ ngẩn ra nhìn tôi. Nhìn nó thật đáng yêu.
- Anh lại nói linh tinh cái gì đấy... Sao lại biết nó buồn... Hay là hiểu tiếng... của nó à, Hahaha! - Chắc nó định nói là "hiểu tiếng chó".
- Đoán mò thôi... Nó ở cùng cô mà vẫn phải ra ngoài lang thang chơi một mình... Chắc là ít người chơi cùng nên nó mới vậy!!!
- Đúng là đoán mò... Là do tôi quên không đóng cửa nên nó mới chạy ra ngoài thôi... Pop nó còn trẻ con nên mải chơi lắm!!!
- Hehe, cô không mải chơi chắc... Mải xem phim đến chó của mình ra ngoài mà cũng không biết!!! - Tôi liếc cái màn hình TV đang chiếu "Vượt ngục" mà từ lúc vào nhà tôi đã thấy mở sẵn. Cô nàng này tính nết xem ra cũng khá lỡ đễnh và bát nháo.
- ... (Nhìn ngang nhìn dọc)... Ai bảo anh thế... Ai bảo là tôi mải xem cái phim này... Anh... Cười cái gì hả (...).
- Hehehe... - Tôi không nói gì mà chỉ khẽ liếc xuống dưới chân cô nàng rồi cười đểu.
- ... Ơ...... Thế thì... Làm sao mà phải cười... Vô duyên... Nhìn cái mặt toen hoẻn!!!
- "Toen hoẻn???" - Một chút hoài niệm gợn "sóng sánh" vài nhịp trong lòng tôi rồi lập tức bình lặng trở lại.
- Pop... Tạch tạch... Ở lại ngoan nhé, lần sau không tự ý đi lang thang nữa biết chưa... Rồi... Tao về đây.
- "Kin... kít!" - Con Pop có vẻ hiểu ý, cứ liếm láp rồi sán vào lòng bàn tay tôi. Nó có vẻ cũng không "ngu" như tôi tưởng lúc đầu.
- Cô này... Giờ... Có thể giúp tôi đi ké thang máy xuống được không!!!
- Anh có chân thì tự đi. Thang này chỉ dành cho dân ở đây thôi! - Cô nàng kênh kiệu xen chút cong cớn, chắc là muốn trả đũa tôi chuyện vừa rồi.
- Tao về nhé!!! - Tôi chào con Pop lần nữa rồi đi thẳng luôn. Không cần thiết phải nài nỉ gì thêm những hạng vừa giàu vừa kiêu vừa khinh người như vậy làm gì. Chỉ là 18 tầng thôi chứ có là bao!!!
Lại thêm 2 tháng nữa qua đi, vậy là đã tròn 1 năm đại học cũng như 1 năm tôi đến với cái mảnh đất "Thánh" này. Hôm nay ngồi đây, cùng gia đình của My và Ly trong một nhà hàng ấm cúng mà tôi thấy lòng mình thật hoan hỉ.
- Ly này, hai gia đình cô chú mời riêng Tuấn. Nhờ cháu rất nhiều mà hai em nó mới thành tựu được như ngày hôm nay. Thực sự là các cô chú đều rất ghi nhận.
Bữa tiệc ngày hôm nay là để mừng cho hai học trò, hai người em của tôi. Không phụ công của người thầy, thằng anh này đều đã đạt được mục tiêu của mình - Đỗ vào trường đại học XYZ nơi tôi đang theo học. Không khí ấm cúng và tươi cười diễn ra trong suốt bữa tiệc, My và Ly thì vẫn xinh tươi và troll tôi như mọi ngày. Tôi tự thấy toại nguyện vì những công sức đóng góp của mình đã ít nhiều giúp ích được cho hai con bé. Đây là một niềm vui thực sự, niềm vui của một người trong cuộc, một người quan sát. Chứng kiến từng bước đi từ những ngày đầu của học trò cho tới khi đến đích là một trải nghiệm chân thực về trách nhiệm, cống hiến và chứng kiến thành quả.
- "Tít... tít... " - Là tin nhắn My gửi cho tôi, con bé vừa rời bàn tiệc được vài phút.
- "Anh ra ngoài đi, em nhờ cái này chút!!!"
Haizz... Đang bóc dở con tôm béo thì chớ... Lò dò đi ra ngoài hành lang thì chẳng thấy bóng dáng My đâu, bố khỉ... Troll cả năm chưa đủ à. Tôi vừa rút điện thoại định gọi thì...
- ÒA... Hihihi! - Một tiếng "Òa" khá to khiến tôi giật mình, tiếp theo là một cái ôm chầm nữa sau lưng. Đây vốn là trò quen thuộc My thường troll tôi vào những lúc tôi bước ra từ WC hoặc lang thang ở ngoài cầu thang hút thuốc cho hai đứa nó làm bài.
- ... Ầy dà... Lên đại học rồi mà còn nghịch mấy trò này nữa thì chó nó yêu đấy em!!!
- Thế anh làm chó nhá (), hihihi!
- Chết giờ... Thế sao, gọi anh ra đây có chuyện gì không? Hay là chỉ troll thôi?
- Anh này......
- Sao thế...... Ơ kìa... My...
- Mình yêu nhau đi! - My bất ngờ ôm chầm tôi lần nữa, lần này là ở trong lòng.
- ... Nào... Em làm gì vậy... Đùa gì kỳ thế... Người ta nhìn thấy bây giờ...
- Em không đùa đâu... Mình yêu nhau đi anh!!! - Vòng tay My ngày một siết chặt hơn, giọng nói thủ thỉ, thầm thì. Dường như có một sự khác biệt thực sự so với những lần trêu đùa trước đây.
- ... Nào... Không bỏ ra là anh giận đấy...
- ......
- Có bỏ ra không...
- Trả lời em đi rồi em bỏ!!!
- Không!!!
- ... Tại sao??? - My rời khỏi lòng tôi, cất tiếng hỏi với vẻ mặt oán trách.
- Tại không thể yêu nhau, vậy thôi. Làm bạn, làm em gái của anh như cũ thì anh em mình mới bền được.
- Em không muốn... Em không biết là anh có hiểu hay không nhưng em đã đợi để nói điều này từ lâu lắm rồi. Em cố gắng theo anh học, nỗ lực ngày đêm để đỗ vào trường cũng là vì muốn được gần anh, được xứng với anh đấy. Anh có hiểu không!!! - My nhìn sâu vào mắt tôi nói từng lời rắn rỏi, con bé này cá tính quả là mạnh mẽ. Nhưng ẩn sâu trong nó hình như lại là một thứ khối nước mềm yếu, đang theo những mạch ngầm cảm xúc chảy dần ra nơi khóe mi.
- ... Haizz... Đừng có khóc nữa... Để anh lau nào...... Rồi, nghe này... Anh... cũng hiểu một phần... Anh hiểu tình cảm của em... Vì anh đã từng như vậy rồi... ừm... Thế này nhé, giờ chuyện này cứ coi như chưa từng xảy ra đi. Nhưng mà anh vẫn nhớ, em cũng vậy, chỉ nhớ chứ đừng nghĩ về nó quá nhiều. Cứ để anh em mình thoải mái, bình thường như trước đây. Em cứ học đại học đi, sau một thời gian biết nhiều cái mới, thêm nhiều mối quan hệ mới thì lúc đó hẵng đánh giá lại chuyện này. Được không???
- ... Là đợi bao lâu... Lâu quá em không chịu được đâu!!!
- Trọn 1 năm đầu nhé!!!
- Không!!!
- ... Haizz... Thế thì... Nửa năm... nhá!!!
- Đúng hết kỳ 1 sẽ xem xét lại chuyện này một lần nữa. Em không thích thất hứa đâu, anh biết rồi đấy!!!
- Rồi... Ơ... Ụp... - Chưa kịp nói dứt câu thì My đã ghì chặt cổ tôi xuống để "cướp lời". Đời tôi hình như toàn bị "cưỡng hôn" thì phải.
- ... Ào... Êm ư uá ồi ấy... - Tôi lúng búng từng lời trong miệng của My vì tay cô nàng siết tôi khá chặt.
- ... Chụt... Hà... Môi anh mặn thế... Eo ơi, giờ mới nhớ, ăn xong chưa xúc miệng à!!!
- Thì đang ăn dở mà, đã xong đâu. Hehehe, thấy mùi trứng tôm béo không?
- Em chưa kịp thấy gì, làm lại đi, hì hì.
- Em lắm trò quá... Thôi, anh đi WC đây, em cứ vào trước đi nhé, mọi người đang nhắc đấy.
Haizz, cái điều tôi không muốn cuối cùng cũng đã xảy ra. Gần 1 năm trời tiếp xúc với My, qua từng cử chỉ và lời nói tôi cũng phần nào đoán ra được cái tình ẩn sau thái độ của cô nàng. Bản thân tôi thực sự cũng có cảm tình với My, mặc dù hiện tại nó chỉ dừng ở tình cảm bạn bè, anh em suồng sã, vô tư với nhau. Nếu ở vào một thời điểm thuận lợi, đủ thời gian và độ "thấm" thì tôi nghĩ cái tình ấy nó đủ khả năng để nảy sinh thành một tình cảm vi diệu và tri kỷ hơn. Nhưng đó lại là chuyện của tương lai, còn ngày hôm nay vẫn chỉ là ngày hôm nay với những dòng sự việc chảy từ quá khứ cho tới hiện tại. Kinh nghiệm bản thân rút ra từ chuyện với Trà khiến tôi không còn dễ mở lòng đón nhận bất cứ thứ tình cảm nhạy cảm nào nữa. Hậu quả mà nó để lại thường không dễ chịu gì, khi mà tôi và Trà rõ ràng không còn thực sự thân thiết được với nhau như xưa. Mối quan hệ bạn bè dù vẫn duy trì nhưng có lẽ còn cần một khoảng thời gian nữa đủ để hai đứa thoát ra khỏi cái sự "trẻ con" trong suy nghĩ và cảm xúc hiện tại. Do vậy tôi không hề mong muốn những điều tương tự xảy ra với My, tôi vẫn thường lạnh lùng chủ động cắt ngang và chặn đứng những cuộc nói chuyện, tâm sự mỗi khi My "manh nha" muốn nói về chuyện này. Thời gian trôi đi cùng với nhịp chạy đua hối hả của sự học - ôn - thi khiến cho chuyện này dần chìm vào quên lãng. Đủ để tôi yên tâm và bỏ lơ dần đi cái mối lo này... Cho đến tận khi nãy. Phản ứng mãnh liệt của My quả thực khiến tôi bối rối và lo lắng cho tình cảm sau này giữa hai anh em. May mắn đến được với nhau bằng cả tấm lòng chung một chữ Yêu thì quá tốt đẹp rồi. Còn không được thì chẳng rõ hai anh em còn có thể bình thường và thân thiết với nhau như trước nữa hay không. Tệ hơn là đến với nhau vì một chút gượng ép, ngộ nhận nào đó cho đến khi biến cố không mong muốn xảy ra thì quả thực là tồi tệ. Sai lầm khi vô tình hoặc cố tình làm tổn thương nhau, dù ở thể nhẹ hay thể nặng thì ít nhiều đều lưu lại những vết tích trong lòng. Nhẹ thì như một "gợn sóng" thi thoảng lại dấy lên trong lòng mỗi khi mơ hồ nhớ về nó. Nặng thì sẽ thành vết sẹo hằn mãi, ghi vết tích của một sự tổn thương đau đớn về tinh thần, về thể xác hoặc là cả hai.
- "Ào... ào... ào... "
Vài vốc nước máy tạt vô mặt... Khuôn mặt trầm tư ướt rượt bởi những vệt nước lấm tấm hiện lên trên tấm gương. Thôi thì... Chuyện tới đâu tính tới đó vậy... Định làm điếu thuốc cho tỉnh táo thì mới phát hiện ra thuốc đã hết từ lúc nào. Tôi đành rảo bước ra ngoài sảnh chính tìm thuốc, tranh thủ thăm thú cái nhà hàng này luôn. Nhà hàng này khá lớn và sang trọng, kiến trúc được bài trí theo phong cách khá Tây nên tạo cảm giác hiện đại và ấm cúng. Rất lý tưởng để gia đình, bạn bè quây quần hay những đôi lứa hẹn hò mong tìm một nơi để gợi mở những câu chuyện lãng mạn... Mắt tôi lướt qua những dãy bàn theo từng nhịp bước chân và vô tình dừng lại bên một bàn ở trong góc phía xa xa...
- "Sao Hằng lại đi ăn riêng với người ấy nhỉ???" - Một câu hỏi kỳ lạ hiện lên trong đầu khi tôi tình cờ bắt gặp cô bạn xinh đẹp đang ngồi ăn với người đối diện trong cái nhà hàng này.
Vài ngày trôi qua trong bình lặng, tôi và Xuân chó vẫn cố gắng theo đuổi từng bước cái nghiệp kinh doanh của mình. Thời gian này cũng chỉ còn hơn 1 tuần nữa là bắt đầu vào năm học mới. Nhưng ở đại học thì ngày thường nói chung cũng giống như là ngày nghỉ vậy, bản thân kỳ nghỉ hè cũng không còn mang khái niệm đặc thù như ngày xưa nữa. Vì vòng xoáy của học thêm, học lại, đi làm khiến cho cảm giác về thời gian luôn luôn vận động không ngừng nghỉ. Bận rộn với các hoạt động và những ý tưởng khiến cho ngày qua ngày trôi đi trong sự khám phá, trải nghiệm và tích lũy. Đó cũng là một điều tốt cần thiết cho những thanh niên, những người trẻ mới vào đời như chúng tôi.
- Anh ơi, nhá!!! Tối nay qua lớp võ xem thử thế nào rồi đăng ký nhá!!! - Tiếng My mè nheo trong điện thoại đòi hỏi tôi vụ học võ.
- Giờ anh bận lắm, tối lại đi như thế lại mệt bạn anh ở nhà phải lo chạy việc.
- Zời ạ, vụ boxing lần trước thì anh kêu học kín tuần không đi được. Đến lớp Karate này học có 3 buổi anh cũng khó khăn. Tóm lại là anh thoái thác chứ gì... Có thực lòng muốn giữ lời hứa không thì nói em còn biết mà đi học một mình!!! - My có vẻ đã cáu thực sự.
- ... Ờ... thì... Mà lớp này có cho thực chiến, đối kháng nhiều không em???
- Em tìm hiểu kỹ lắm rồi, lớp này thuộc loại tốt nhất Hà Nội đấy. Vậy nên học phí nó mới cao hơn bình thường và phải nhờ người quen xếp lớp chứ!!! Đi anh nhá!!!
- ... Haizz... Thì đi!!!
Vậy là tối hôm đó tôi buộc phải dằn lòng "vì võ quên bạn" mà phó mặc tất cả công việc (nếu có) lại cho Xuân chó. Đâm ra tuần có 3 tối là thằng này phải đóng đinh ở nhà "trông hàng" không được đi chơi với gái, vậy cũng tốt hehehe.
- Đây rẽ vào đây anh!!!
- To nhở, mịa anh nghĩ đắt là do thuê địa điểm thì đúng hơn.
- Anh lắm chuyện quá, cứ vào học đi rồi biết!!!
Thú thực là tôi chỉ yêu Boxing thôi nhưng phần vì lời hứa với My, phần vì tò mò cũng muốn xem thử xem môn Karate này nó hay dở như thế nào nên tôi cũng miễn cưỡng cố gắng theo My học thử... 1 tháng ở cái trung tâm này xem nó ra ngô ra khoai làm sao.
- "UỲCH... UỲCH... BỐP... CHÁT... BỤP... KIAI... KIAI... KIAIIIII... "
Vừa đi gần vào tới sảnh đã nghe oang oang tiếng chân tay huỳnh huỵch, tiếng đánh võ và tiếng la hét ra đòn... Vào đến nơi thì một khung cảnh náo nhiệt, hừng hực khí thế của con người và hoạt động hiện ra. Khả năng trung tâm này là tốt thật vì sau một hồi quan sát tôi thấy sự phân khu và sắp xếp theo trình độ là khá bài bản. Khu tập cơ bản riêng, khu tập các đòn thế thi đấu riêng, khu tập với dụng cụ riêng và cuối cùng là sàn thi đấu - Cái nơi mà tôi háo hức nhất.
- Này, anh kia... Anh đang làm gì ở đây thế???