"Ring... Ring... " - Là số thằng đệ Hải.
- Anh nghe!!!
- Anh Tuấn à, em lên rồi nhóe, đang ở nhà anh Mạnh đây.
- Ơ cái đệck thằng này... Mày troll anh à, sao bảo là sang tuần cơ mà.
- Hehe, sáng nay anh Mạnh có việc về qua nhà nên em bám càng theo luôn. Lát bọn em qua bar anh làm đới, hehe.
- Rồi, nhận, cứ đặt bàn là anh mày lại có tiền, hehe.
Vậy là thằng đệ cuối cùng cũng đã lên, phòng tôi lại đón nhận thêm một thành viên mới sau hơn một năm trời tôi và Xuân "chóa" "ăn nằm" với nhau.
- Sao thế mày? Hôm nay làm sao mà mặt mũi cứ bí xị ra thế??? - Tôi hỏi han Xuân "chóa" khi thấy cái bản mặt ỉu xìu của nó.
- Tao vừa chia tay...
- Cái gì cơ... Chia tay??? Ơ... Vậy là vẫn không làm lành được à?
- Tao cố hết sức rồi mà nó kiên quyết lắm. Haizz...
Chuyện tình cảm của Xuân "chóa" bắt đầu xấu dần đi kể từ ngày chúng tôi vào làm việc ở bar. Giờ giấc làm việc và những kế hoạch bận rộn là nguyên nhân chính dẫn tới chuyện này. Tình yêu đơn thuần nào cũng vậy, không được hâm nóng liên tục bằng sự gặp mặt, tiếp xúc và sex thì sẽ rất mau nhàm chán và thực sự có nguy cơ đổ vỡ nếu một trong hai người không hiểu - không biết thông cảm, hiểu lầm hoặc tệ là có kẻ thứ ba chen vào. Đen đủi cho Xuân "chóa" khi nó dính vào cả ba thứ này, mới phát hiện ra sự vụ con bé người yêu chớm qua lại với một đối tượng khác cách đây hơn tuần và giờ thì đã chính thức buông tay mối tình khi còn có hơn một tháng nữa là tròn một năm yêu nhau.
- Mày học Bart đến đâu rồi???
- Hòm hòm, đủ làm mấy thứ quan trọng để mở quán rồi.
- Ừm, vậy được rồi, còn tao chắc hết tháng này là tao xin nghỉ thôi.
- ... Haizz... Buồn thì biết là buồn rồi nhưng càng thế càng phải lao vào làm việc cho nó quên đi chứ.
- Tao nghỉ vì không muốn làm nữa thôi, nghỉ rồi là tao tranh thủ đi tìm mối hàng luôn. Mày xem cố học cho vững cái bart đi, mở quán còn biết mà làm. Chủ mà không thạo là hỏng hết đấy.
- Uhm, mày đã quyết định như vậy thì thôi. Giờ phân ra lo chuyện cũng tốt, tao cũng chỉ cần nốt hai tháng nữa thôi. Có gì mình để sang đầu năm mở là đẹp... Có điều tao vẫn hơi băn khoăn một chút về kế hoạch của mày...
- Mày thấy có vấn đề chỗ nào???
- Hơi "bao đồng", vốn mình chưa dày mà ôm đồm như vậy tao thấy không chắc chắn.
- Mày yên tâm đi, cái này tao cũng tham khảo nhiều rồi mới xây dựng được. Mà trước mắt cứ làm đến đâu tính đến đấy đã, vài tháng nữa hãy hay.
- Uhm, mày còn tinh thần làm ăn như vậy là được. Bắt đầu vào cuộc rồi thì hạn chế gái gú cũng tốt.
- Đ' phải an ủi, mày nói tao mà không nghĩ đến mày, mày cũng đang dính cái My đấy còn gì, hehe.
- Dính cái gì mà dính, mịa thằng hâm này!!!
- Hehe, thấy nó bám mày ghê thế còn gì, yêu mịa nhau đi cho sướng.
- Ờ, sướng... Sướng xong bỏ nhau, cạch mặt như mày xem còn sướng được nữa không.
- Anh Mạnh: Mày bận rộn quá nhỉ!!! Bọn anh đến nãy giờ mà cũng chả hỏi thăm anh em được câu nào... Chẹp!!!
- Hải: Chuẩn... Chẹp!!!
- Tôi: Hầy... Đi bar cuối tuần anh còn lạ gì nữa... Ê ku, lát về cùng bọn anh luôn hay thế nào!!!
- Hải: Tối nay cứ để em ở nhà anh Mạnh cũng được vì còn đồ đạc nữa. Có gì để sớm mai em qua.
- Xuân "chóa": Ừ, sớm mai qua thì có anh ở nhà... Dạo này làm ăn vẫn tốt chứ anh Mạnh?
- Anh Mạnh: Dạo này không dễ thở như trước nữa chú ạ. Trên này nó manh động, chộp giật lắm. Bọn nó đi vay rồi lừa lọc lẫn nhau suốt, mình không tỉnh là chết ngay.
- Tôi: Em tưởng chỉ cần quản chặt phần thông tin, hợp đồng và khách vay là ổn!!!
- Anh Mạnh: Heyyy... Ngây thơ... Mày phải ở trong nghề này thì mới thấy nhiều trò "tiểu xảo" chơi nhau lắm. Chỉ cần mình không vững một chút thôi là bọn nó đập mình ra bã ngay. Nhất là thời buổi kinh tế khó khăn như thế này, bất kỳ thằng nào cũng có thể vì tiền mà liều mạng.
- Xuân "chóa": Em cũng nghe "ao hồ" đồn đại là đang có bọn muốn "cơ cấu" lại phải không anh?
- Anh Mạnh: Mày lấy thông tin này từ đâu thế em?
- Xuân "chóa": Em nghe đồn thôi anh ạ!!! Thấy đợt rồi các anh "trắng - Đen" lại tề tựu về HD xanh "họp kín" mà.
- Tôi: Có chuyện này à?
- Anh Mạnh: Haizz... Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ thế nào nhưng đúng là có một vài địa bàn đang bất ổn thật vì có bọn muốn "chia lại".
- Hải: Anh có dính không?
- Anh Mạnh: Thôi kệ nó đi, hôm nay thằng Hải lên thì anh em mình phải nói chuyện "tình cảm" chứ. Buôn mấy cái chuyện xã hội linh tinh này nhàm bỏ mịa. Lấy anh thêm rượu đi Xuân!!!
Nhìn nét lành lạnh sau mỗi nụ cười của anh Mạnh, tôi có cảm giác ông anh mình hẳn là đang có tâm sự gì đó trong chuyện làm ăn. Tiếc rằng tôi chỉ là anh em bạn bè chứ không phải "người cùng thuyền" trong nghề nên cũng không thể chia sẻ hay giúp được gì cho ông anh của mình.
10h sáng hôm sau...
- "Bịch... Bịch... Bịch..."
- Sao, không gọi để tôi xuống đón, hê!!!
- Khỏi, chạy bộ cho khỏe chân.
- Heyyy, tôi đang định có ý tốt nhưng anh nói vậy thì thôi.
- Ý tốt của cô làm tôi thấy rùng mình... Thôi tôi đem cho hai con Pop-Bi ít đồ rồi về thôi... Tạch... Tạch... Lại đây nào hai ku...
Nhìn hai con cún nhỏ một vàng một trắng đen sán lại liếm láp, lúi húi nghịch mấy món đồ chơi mới và vài thứ đồ ăn trông thật là dễ thương. Hai con cún này có vẻ cũng khá hòa hợp với nhau, cơ mà nghịch, không có mấy món đồ chơi "nhai nhai" kia thì chắc chúng nó đã ngứa răng ngặm hết đám giày dép để trên giá của Ngọc rồi. Con Bi người ngợm bôi đầy màu thuốc, lông cũng nham nhở chỗ còn chỗ trụi nhưng nom da dẻ có vẻ đã lành lặn hơn khá nhiều và béo lên trông thấy, mắt mũi cũng đỡ tèm nhèm dỉ mủ như mấy hôm đầu. Cái này là phải cảm ơn Ngọc nhiệt tình chăm sóc trong những ngày qua và có thầy có thuốc trị bệnh tốt thì con Bi mới mau chóng lành lặn được như vậy.
- Hai con này có hay ăn đồ sống không vậy?...... Ê này...... Đang ở đâu vậy...???
- "Roẹt... Bụp..."
- AHHH...
Đèn điện trong nhà đột nhiên tắt phụt...
- "Giật điện... Nguy rồi..." - Tôi nhanh như cắt lao ra phòng khách nơi tiếng hét phát ra.
- NGỌC Ạ, CÓ SAO KHÔNG!!!
- ... Hộc... Hộc.. Hộc... Hộc... - Tôi chạy ra đến nơi thì Ngọc đang ngồi lả dựa người vào tường, run rẩy thở từng hơi gấp gáp.
- Cô không sao chứ... Để tôi xem nào.
Tôi cẩn thận để ý nơi tiếp xúc nguồn điện rồi kiểm tra tay chân Ngọc xem có bị thương tổn gì không. Mở toang cửa sổ căn hộ cộng với ánh sáng phát ra từ chiếc đèn tích điện tôi phát hiện ra chiếc kìm cắt đã bị ăn cụt vào nửa lưỡi và cái dây nguồn điện tổng đi từ ngoài vào qua cầu dao đã bị cắt đứt đoạn.
- Cô cắt nguyên cả sợi dây điện thế này à???
- ... Uh...
Bó tay, đúng là đàn bà con gái tập tành làm chuyện của đàn ông. Thiên chức bị đặt sai chỗ đôi khi có thể dẫn tới những hậu quả khôn lường.
- Haizz, lần sau phải lấy kìm tách nó ra đã rồi mới cắt riêng từng sợi... Cắt thế này nó chập cho là đúng rồi còn gì. Điện dân dụng mà nó còn thế này, điện trung thế thì cô die chắc rồi.
- ......
- Mắt không bị làm sao chứ, ngẩng lên tôi xem nào. - Tôi hỏi Ngọc khi thấy mảng tường bên cạnh hộp kỹ thuật bị xám vàng. Không biết là tóe lửa hay phóng hồ quang.
- ... Không sao... Lúc đó nó tóe lửa nên làm tôi hơi choáng thôi... Haizz...
- Cô vào phòng nghỉ đi, để tôi xử lý nốt cho.
- Thôi anh đừng có làm, nguy hiểm đấy, để tôi báo quản lý họ lên xử lý cũng được.
- Không cần đâu, những thứ nhìn được tận mắt thế này tôi làm được. Mà ai đấu đường điện bể cá này cho cô vậy?
- Bên bán bể họ làm.
- Đấu trực tiếp vào cầu dao thế này cũng được mà, đi đâu vắng ngắt điện toàn nhà nhưng bể cá thì vẫn chạy được oxi. Cô táy máy cắt ra làm gì.
- Thì... Mà anh hỏi nhiều quá, hỏi nhiều thế làm gì!!!
- Đã ngốc lại còn tự kiêu.
- Nhiều chuyện, thế tóm lại là anh có sửa được không hay là để tôi gọi người...
- Đây, xong rồi, tranh luận với cô một lúc thì tôi cũng làm xong rồi đây.
- "Tách!!!" - Tôi với tay dập cầu dao.
- Ổn rồi, pha nóng pha lạnh chuẩn rồi không bị ngược. Hai đầu dây lúc nãy tôi gỡ khỏi dây tổng rồi, không sợ nó thò ra vướng víu gì nữa đâu... Sao, nhìn gì vậy?
- Không, có nhìn gì đâu...... Giờ cũng gần 11h rồi, đi ăn trưa luôn chứ, coi như cảm ơn anh chuyện vừa rồi.
- Thôi khỏi, tôi về đây. À mà nhớ sau này có dập cầu dao thì phải tắt hết đồ điện công suất lớn đi rồi hãy dập nhé. Không đen đủi nó phóng hồ quang cho là đui luôn đó... Sau chả ai thèm lấy đâu, hehe.
- ĐỒ KHỐN, ĐỒ MẶT TOE TOÉT!!!
Tôi cười hềnh hệch nghênh ngang bước ra khỏi cửa, bỏ lại sau lưng tiếng chu chéo gắt gỏng, chua ngoa của cô nàng cá cầy.
Hai ngày cuối tuần trôi qua trong rảnh rang vì được nghỉ học, nghỉ tập, lại thêm sự xuất hiện của thằng Hải nên cả bọn ngập trong nhậu nhẹt bia rượu và những câu chuyện tán phiếm. Cũng coi như làm công tác tư tưởng cho Xuân "chóa" trong những ngày đầu tái hòa nhập cộng đồng FA.
- "Ring... Ring... " - My gọi cho tôi.
- Em à!!!
- Anh ra ngoài đi, em đang ở trước cửa nhà anh đây.
- Tối rồi còn qua làm gì vậy... Đợi anh chút...
- Tối rồi còn qua làm gì vậy em?
- Mình đi dạo đi anh.
- Trời trở lạnh rồi, anh ngại đi lắm...
- Hừm... Em đã đến tận đây rồi, tối qua anh đi làm em không nói. Đến hôm nay ở nhà cả ngày mà anh cũng chẳng đoái hoài gì tới em...
- Haizz... Hơi tý là phụng phịu... Thì đi, đợi anh vào khoác cái áo đã...
......
9 rưỡi tối...
- "Rì... Roạp...!!! "
Tiếng con sóng vỗ lay lắt trong lòng hồ Tây... Con đường tình yêu vào buổi tối muộn, dưới ánh sáng vàng vọt của dãy đèn cao áp hiện lên những dẻ đường quanh co, uốn lượn như những nét quét chổi vàng rực rỡ của một bức tranh sơn mài. Không gian yên tĩnh, hơi gió hơi nước thoáng đãng rất lý tưởng để hòa lên cơn phong tình của những đôi lứa cặp kè quanh đây.
- Sao hôm nay lại đổi gió muốn ra đây vậy em, không muốn đi ăn gì à?
- Em không đói.
- Mình ngồi đây nãy giờ cũng gần 1 tiếng rồi đấy. Cứ ngồi ôm nhau mãi thế này thôi à.
- Em lại thích được như thế này nhất đấy. Ở bên cạnh một mình anh, riêng tư không ồn ào...
- Cứ ngồi ôm nhau thế này mà cũng thích á!!!
- Thích...
- Nào... Em này... Cứ luồn tay vào áo anh thế... Úi xời, buồn...
- Chụt!!!... Anh ơi... Mình kiếm chỗ nào khác đi... - My hôn hít rồi ghé sát miệng vào tai tôi thì thầm.
- ......
- ... Anh không thấy lạnh à... Em thì có... - My ôm rịt lấy người tôi, khuôn mặt ghé sát, cọ quậy cổ gáy tôi mơn trớn.
- Haizz... Muộn rồi để anh đưa em về.
- Anh...
- Làm sao!!!
- ...... - My không nói gì, ánh mắt nhìn tôi đầy nhu tình.
- Haizz... Không được em ạ, có chuyện lần trước rồi không đồng nghĩa là cứ tiếp diễn nó thêm những lần khác.
- Anh đừng ngại gì cả... Em đã nói với anh là em tự nguyện mà, em không yêu cầu hay đòi hỏi gì đâu. Chụt...!!!
- My, em đừng như vậy nữa... Chuyện này cứ để tự nhiên đi... Haizz... Hôm nay anh không có hứng. Mình đi ăn chút gì rồi về nhé.
- ......
- Đi chứ!!!
- Thôi, mình về đi, em không muốn ăn.
......
- Em này, buồn ngủ hay sao mà nãy giờ im lặng thế.
- Em không... Anh này...
- Gì em!!!
- Giả sử như sau này anh yêu ai khác không phải là em thì anh vẫn sẽ coi trọng em chứ???
- Dĩ nhiên rồi!!!
- Vậy nếu như em và người đó cùng gặp nạn và đều mong anh đến cứu thì... Anh sẽ đến với ai trước???
- Ôi trời, em xem phim Hàn sến nhiều quá hay sao mà toàn nghĩ ra mấy cái kịch bản không tưởng vậy hả...
- Thì anh cứ trả lời đi...
- Có thực tế đâu mà trả lời...
- Không thực tế nhưng nó phản ánh suy nghĩ của anh...
- Anh chịu, khi nào nó xảy ra thực sự thì lúc ấy anh mới biết là mình muốn gì, trái tim mình mách bảo điều gì.
- Hừ... Đây mà cũng gọi là trả lời ư...
- Vậy em muốn anh trả lời thế nào... Em không thấy là có rất nhiều thứ không thể trọn vẹn được đấy sao. Câu hỏi của em cũng vậy thôi, cứ đợi đến lúc nó xảy ra thực sự thì mới biết được đáp án. Cơ mà chắc là nó không xảy ra được đâu.
- Biết đâu đấy...
Tôi chở My về nhà mà cứ thầm buồn cười mấy cái cảm xúc yêu đương "romantic hóa" của tụi con gái. Áp đặt những sự việc không đâu, không thực tế hay thậm chí là không có thật lên đầu đàn ông rồi bắt họ phải giải trình tận gốc vấn đề để thỏa mãn sự tò mò, thắng thế và chiếm hữu của mình... Ôi đàn bà...
Ngày đầu tuần ở võ đường Karate...
- Cả lớp chuẩn bị tập đối kháng nhé. Đây cũng là lần tập đối kháng cuối cùng trước khi nhóm đai trắng thi lên đai vào tuần sau. Ai đăng ký phân cặp thì khẩn trương để còn chuẩn bị lên sàn đấu.