Logo
Trang chủ
Chương 46

Chương 46

Đọc to

"... Cái nhìn nghi ngờ và dò xét... Hẳn là đến từ khuôn mặt "đẫy đà" của tôi.

- Heeyyy!!! - Mắt Trà tươi hơn, cô nàng hồ hởi hướng về phía tôi, nhón tay làm một cử chỉ vẫy gọi khá buồn cười.

Tôi đáp lại bằng cái nhún vai thoải mái, cười nhẹ rồi bước đến gần.

- Heyyy... Cũng vào đây trú mưa giống mình à? Hì hì.

- Uề, có phải nhà đài dự báo dự mèo như Tuấn đâu mà... Biết trước để vào đây chứ, hehe.

Cô nàng cười khoái trá làm tôi phải để ý lại bộ dạng ướt thượt của mình lúc này. Vẫn cái nét tinh ý, dí dỏm và thông minh... Từng một thời làm tôi xao xuyến...

- Sao!!!... À há, xoáy gớm nhỉ... Rồi, thua. Trà ngồi đây lâu chưa...

- Anh chị dùng thêm gì không ạ??? - Tiếng cô bé nhân viên cắt ngang câu chuyện... Xuất hiện đúng lúc thật...

---

- Rào rào... Ào ào... Ào...

Cơn mưa ngoài phố vẫn rơi không ngớt, giữa trời đông mà xuất hiện cơn mưa rào như trút nước, trắng xóa bọt bóng thế này thì quả là một điều khá hiếm gặp. Mưa trái mùa, hay là mưa giữa mùa... Tôi cũng chịu, chỉ biết giờ mà còn "xõa" ngoài đường thì chẳng mấy chốc sẽ thành cục băng di động hình người cho xem...

- Bộp, bộp... Nè, Tuấn... Đang nghĩ gì nãy giờ mà cứ ngẩn tò te ra vậy!!!

Trà vỗ nhè nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt theo thói quen như đang chăm chú theo dõi từng trạng thái biến đổi trên khuôn mặt tôi... Tôi chỉ mỉm cười đáp lại, hơi lỡ đãng nhìn theo từng mảng khói mỏng như sương cuốn ra từ ly cà phê. Quãng thời gian chờ ly nâu nóng được mang ra cũng đủ để tôi và Trà đối thoại với nhau những lời hỏi thăm xã giao, một vài câu chuyện phiếm liên quan đến chuyện học, chuyện lớp, chuyện bạn bè... Tất nhiên là cả cái không khí vồn vã, cởi mở hơi "thái quá" mà tôi và Trà thừa hiểu chúng tôi cố tạo ra nó vào lúc này để làm gì...

- Mình đang nghĩ sao tình cờ thế, chiều nay tự dưng nổi hứng đi lượn phố, rồi mưa đột xuất, lại còn mưa rào mùa đông mới đểu. Rồi vào đây thì lại gặp Trà, cứ như xếp hình rubic vậy, hề hề.

- Uầy, vậy mà tưởng nghĩ gì ghê gớm... Có gì lạ đâu chứ, đây là quán quen của mình mà!!!

- Ờ vậy à, mình thỉnh thoảng cũng hay vào đây... Mà có bao giờ gặp Trà đâu!!!

- Thì giờ đang gặp đấy thôi, hihi.

- ... Ờ, chuẩn... - Tôi cười nhẹ, cô nàng vẫn vậy, không thay đổi chút nào, vẫn cái cách nói chuyện "xúc tích", đối đáp "nhanh gọn" thể hiện sự thông minh và đem lại thú vị cho người đối diện.

- Haizz... Hình như Tuấn lại vừa gặp "vụ" gì thì phải, hai hôm nay không thấy đến lớp??? - Trà uống một ngụm sinh tố, đoạn đưa ngón tay gõ nhẹ lên da mặt trắng trẻo, nhìn tôi trân trân.

- Ờ... Oánh nhau!!! Hề.

- Vui quá hay sao hà... Lại còn cười hềnh hệch nữa chứ. Hay ho nhở, lớn đầu rồi mà còn vậy.

- Hơ, chấn thương ở lớp học võ đấy cô ạ... Chỉ giỏi nghĩ xấu về người khác là không ai bằng!!!

- Thế mà có người còn hơn đấy!!!

- Hờ... Nhân hậu hơn, vị tha hơn... Nhở!!!

- Nhìn... Cái mẹt... Vẫn toen hoẻn vậy. Đúng là bản tính khó đổi!!!

- Toàn tính tốt hốt ra bạc cả, đổi làm gì lỗ vốn, hehe.

- Xời, biết tốt rồi, tốt lắm... Tốt đến nỗi nói quên là quên được ngay... Ơ... - Đà "quán tính" hơi mạnh khiến Trà không kịp chặn lại những lời vừa thoát ra khỏi miệng. Chút bối rối xuất hiện trên khuôn mặt Trà... Cũng giống như buổi tối hôm đó cách đây một năm vậy.

- ...... Hề hề hề... - Tôi không nói gì, chỉ im lặng cười tủm tỉm "giải vây" cho Trà.... Chợt nhận thấy mình đã lớn hơn xưa đôi chút.

- ... Cười gì mà cười... Nghe... Như dê...... Hì hì hì... Ha ha!!! - Trà lẩm bẩm, mặt cúi gằm chọc chọc ly sinh tố... Đoạn ngẩng lên nhìn tôi... Tủm tỉm rồi bất chợt cười theo. Hai gò má hơi phớt hồng nhưng tôi cảm nhận được sự thoải mái trong tiếng cười của Trà... Cũng như là của chính tôi vậy...

- Đó, vậy sao hồi đó nói một đằng, làm lại một nẻo vậy??? - Trà được đà lấn tới truy vấn.

- Đằng với Nẻo cái gì? Làm sao? - Tôi làm mặt ngu.

- Giả nai vừa thôi... Có gì thì hôm nay cũng phải nói hết ra cho thoải mái nhé.

- Ờ...... Thì... Ngại... Chỉ là ngại thôi... Sau chuyện lần ấy mình vẫn luôn coi Trà là bạn mà, thực sự đấy!!! Có điều... Không phải cứ nói là làm được theo, cứ muốn là làm được ngay... Lúc đó mình cũng buồn... Hầy, nhìn gì chứ, sự thật là vậy mà!!! Tâm lý chung thôi, nhất là với con trai bọn mình...... Muốn từ bỏ cái tình cảm ấy thì phải quên được hình bóng tạo ra nó..... Đó... Lý do có vậy thôi!!!

Trà chăm chú theo từng lời giải thích của tôi, đôi mắt đăm đăm ánh lên vẻ trách móc cũng như áy náy, pha chút chạnh lòng.

- Haizz... Thực sự là những lời của Tuấn hôm đó làm mình... Rất bối rối... Lúc đó thực sự mình không biết phải làm sao để... Mình thực sự không biết phải làm sao nữa Tuấn à...

- Không cần nói thêm về nó nữa đâu Trà, mình hiểu cảm giác của Trà mà... Đừng nhìn mình như vậy, mình nói thật đấy... Từ sau hôm đó về, mình cũng suy nghĩ lắm... Mà toàn nghĩ lung tung thôi, có lẽ nếu mình chịu nghe lời thằng Xuân, không nói gì với Trà thì... Có lẽ sẽ tốt hơn... Trà nhỉ???

- ......

- ......

- ... Mình lại nghĩ... Tuấn làm như vậy là đúng...

- ... Ừm...

- Nói ra những điều mình muốn chưa bao giờ là việc dễ dàng, phải không Tuấn... Nhất là khi biết trước điều mong muốn đó gần như là không thể... Nhưng nếu không chịu mở lòng thì thậm chí đến 1% cơ hội cho điều mong muốn đó xảy ra cũng không có... Hôm đấy mình thực sự cảm thấy... Sợ... Khi phải đối diện với Tuấn... Khi nghe Tuấn mở lòng với mình... Thậm chí đến sau này còn có lúc thấy ghét nữa vì Tuấn cố chấp cứ ép mình phải nói đến cùng, rồi lại tỏ vẻ lạnh nhạt, không còn thân mật như hồi đầu... Nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy việc Tuấn làm có khi lại là đúng, làm như vậy cũng là để tạo cho hai đứa mình một mối quan hệ rõ ràng hơn. Có thể hụt hẫng, tiếc nuối, giận ghét ban đầu nhưng thời gian qua đi, khi mình trưởng thành hơn... Nhìn lại mới thấy cái cố chấp và nhạy cảm ngày ấy... Sao mà nó trẻ con đến thế... Haizz, nhỉ... Có phải không Tuấn... Hì hì hì... Sao... Sao nhìn mình lạ vậy!!!

- Haizz... Đúng là đã dính mưa sa, lại còn gặp... Bà già...

- Hả... Muốn chít à... Đồ lưu manh thúi kia...

- Hề hề, không ngờ lâu ngày không đàm đạo mà nàng đã già dặn nay lại còn trưởng thành hơn.

- Haizz... Già nua chứ già dặn gì đâu...

- Vẫn còn ngọt lắm, khối thằng thèm.

- Đâu ra, được vậy đã tốt... Mình sắp héo mòn rồi đây... Chờ ai, chờ mãi, chờ hoài à... - Trà vừa nói vừa uể oải đưa tay chống cằm, ánh mắt hoạt bát trước đó bỗng trở nên mơ hồ, vô thức nhìn theo cơn mưa trắng nhòa bên ngoài phố.

- Ực... Chẹp... Tên người yêu toàn bắt chờ nó hay sao mà kêu than vậy???

- Người yêu nào???

- Ờ... Thì... Đấy... Thế lại... Chia tay rồi à???

- ... Ừm...

- ......

- ...... Haizz... Chắc Tuấn đang nghĩ yêu đương như mình chán lắm phải không... Hầy.

- ......

- ......

- Nhạt nhẽo quá!!!

- Hả... - Trà tròn xoe mắt chằm chằm nhìn tôi.

- Ực... Cà phê hôm nay nhạt hơn mọi lần thì phải, hình như là họ pha hơi nhiều sữa... Chẹp... Chẹp...

- Định trêu...

- Ai trêu, nói thật mà, trình "thẩm vị" của mình giờ tinh thông phết rồi đấy. Nêm nếm hơi bị siêu... Hà.

- Hứm... Giờ còn thêm cái tật ba hoa, bốc phét nữa à!!!

- Ờ, cứ thấy lời đường mật, hoa mỹ thì... Bâu vào. Lúc người ta nói sự thật thì lại không tin.

- Đồ toen hoẻn!!!

- Hahaha... Hê hê...

Tiếng cười thoải mái thỉnh thoảng lại vang lên trong những lời đối thoại sau đó giữa hai chúng tôi. Một năm lạnh nhạt, tránh mặt nhau trong cái ngăn cách của bức tường "tư tưởng" ở độ tuổi ẩm ương, đang vùng vẫy cố thoát ra khỏi vỏ kén của hai chữ "trưởng thành". Một năm nhìn lại, sau những gì đã muốn, đã nghĩ và đã làm, đối với mối quan hệ giành cho Trà, liệu có đáng để tôi phải đánh đổi tình bạn ấy cho sự cố chấp, sự "khẳng định" của bản thân hay không. Tôi chưa quên... Nhưng tôi đã từ bỏ được cái ấu tình yêu thương từng dành cho Trà. Ngày hôm ấy cách đây một năm, đối diện với bản thân tôi thừa nhận rằng mình thích Trà. Ngày hôm nay khi đã lật đến những trang cuối trong "cuốn sách" tưởng như dang dở ấy, tôi hiểu mình cần một trang mới hơn trong mối quan hệ với Trà. Một mối quan hệ bạn bè thân thiết như vốn dĩ như trước kia của nó.

- "Xình xịch... Brum... Brumm... "

- Tuấn và Xuân chuyển về khu này à???

- Ừ, về đây đi học xa hơn nhưng được cái rộng rãi, thoải mái.

Trà ngỏ ý muốn đến thăm nhà tôi khi biết tôi và Xuân vừa mới chuyển khu trọ mới nên tôi đưa cô nàng về. Định bụng toan tính mời Trà ở lại... Nấu cơm tối cho ba thằng bọn tôi nhằm thắt chặt thêm tình hữu nghị... Nhưng... ở phía xa xa... Là My đang đứng ngay trước cửa nhà... Chưa vào nhà thế này hẳn là em nó cũng chỉ vừa mới đến... Hai chiếc xe tiến lại gần... ánh mắt My tràn đầy ngạc nhiên khi nhận thấy sự xuất hiện của Trà bên cạnh tôi. Thần sắc đó hiển hiện rõ đến nỗi khiến cho Trà cũng đôi chút bối rối, với bộ óc nhanh nhạy của mình hẳn là cô nàng đã đoán ra phần nào mối quan hệ giữa tôi và My.

- My à, em đến lâu chưa? Sao không gọi cho anh hay thằng Xuân!!!

- Em vừa mới đến thôi!!! - My nhìn tôi trả lời, ánh mắt sau đó thoáng liếc qua Trà.

- Ồ ồ, bạn gái đây phải không, xinh thế này mà cứ giấu diếm hoài!!! - Trà phản ứng rất nhanh, lời nói và thái độ sau đó gần như ngay lập tức phá tan màn sương mù đang giăng kín nãy giờ trong đôi mắt My.

- Ơ kìa, sao không giới thiệu bạn gái đi Tuấn, hì hì.

- ... Ờ...

- Hì, chào em, chị là bạn cùng lớp với Tuấn.

- Em chào chị ạ!!! - My nhoẻn cười, vẻ mặt đã tươi lên khá nhiều.

- Thôi không làm phiền hai người nữa, mình về đây, chị về nhé!!!

- Ờ, hôm nào qua mình chơi... Vâng, em chào chị!!!

Trà đi khỏi rồi, bấy giờ My mới trở lại với vẻ băn khoăn và lo lắng khi nãy... Lần này là dành cho... Bộ dạng của tôi.

- Anh... Anh bị sao vậy??? Mấy ngày qua anh gặp chuyện gì à???

- Ái, nhẹ thôi em, cứ sờ nắn vậy đau lắm...

- Em xin lỗi, mà anh bị sao vậy mới được chứ???

- Vào nhà đi em... Mà hay là mình ra ngoài quán nhé!!!

- Em muốn vào nhà!!!

Vào đến nhà tôi "đuổi" hết bọn Xuân, Hải đang phè phỡn chơi game ra khỏi nhà. Hôm nay dù thế nào đi nữa tôi cũng phải nói chuyện rõ ràng với My về mối quan hệ hiện tại và sau này giữa hai đứa. My hình như cũng nhận ra phần nào đó sự "nghiêm trọng" khác thường trong thái độ của tôi so với thường ngày.

- Xột... Xoạt...

Nhẹ nhàng, nâng niu gấp chiếc khăn quàng cổ My tặng tôi năm ngoái khi đi chơi Vincom vào ngăn tủ. Bất giác cảm thấy một sự áp sát nào đó tiến đến từ đằng sau lưng, tôi chợt nhận ra sai lầm của mình từ thói quen ngăn nắp vừa rồi...

- Anh...!!! Hức... Hức... Anh làm sao vậy... Anh có đau ở đâu không... Sao hôm nay em thấy anh lạ lẫm quá... - My ôm chầm lấy lưng tôi, thút thít nói qua hơi thở.

- "Con bé này sao dạo này mau nước mắt quá!!!" - Tôi bực bội nghĩ thầm, hơi bối rối vì những giọt nước mắt cùng cái ôm ấp nồng nhiệt từ một người con gái xinh đẹp giữa trời đông buốt giá thế này có thể làm tan chảy trái tim băng giá của mọi chàng trai... Đó cũng là điều làm tôi e ngại... Nhưng những hình ảnh của chính tôi cách đây một năm, hay như kết quả của cuộc gặp mặt giữa tôi và Trà khi nãy càng làm tôi thêm quyết tâm giải quyết triệt để cái mớ bòng bong này một lần dứt khoát.

- ......

- Anh không sao đâu... Hết giận anh rồi hay sao mà hôm nay đến đây vậy??? - Tôi nhẹ nhàng gỡ tay My ra, vuốt ngược vài nhịp tóc lòe xòe của My rồi kéo em ngồi xuống.

- Hôm qua không thấy anh đến lớp võ, không hiểu sao thấy lo lo nên em mới... Mà anh bị tai nạn hay làm sao mà mặt mũi xước xát hết vậy???

- Ừ, anh bị ngã xe!!!

- Xe anh với xe anh Xuân đâu có bị làm sao đâu? - óc quan sát tốt ghê.

- Xe bạn anh, hôm qua đi cùng nó có việc rồi bị tai nạn. Mà em giận anh mấy hôm thì cũng phải trả lời tin nhắn cho anh biết chứ. Anh cứ lo em ốm hay bị bệnh...

- ......

- ......

- Anh đang có chuyện muốn nói với em phải không?

- Ừm...

- Nếu vẫn là chuyện về chúng mình thì em chưa muốn nói vào lúc này...

- Em uống chút cà phê nhé!!! Dạo này anh đang tập pha đấy.

......

Hương thơm đượm của vị cà phê hơi cháy tỏa ra ngào ngạt khắp căn phòng. Một khoảng giãn nhịp vừa đủ để dẫn dắt My vào vấn đề mà tôi đang muốn đề cập.

- Em có nhớ cái lần anh hỏi em và Ly về tính cách của một người con gái không!!!

- ... Vừa xinh, vừa cá tính, lại hơi kiêu... Thì thích loại con trai nào đấy á???

- Ừh... Lần đó là anh hỏi bâng quơ thôi, nhưng cũng có lý do của nó...

- Vậy... Đúng là hồi đó... Anh có thích ai khác???

- Ừ...

- ...

- Chính là cái chị vừa nãy đi cùng anh đấy...

- Dạ... Là... Chị ấy ạ???

- Ừm...

- Vậy... Rốt cuộc khi nãy là như thế nào, em không hiểu... Sao tự dưng anh lại nói với em chuyện này!!! - My bắt đầu tỏ vẻ ra bất nhẫn.

- Hồi đó, lúc anh hỏi dò ý kiến của bọn em là lúc anh đang thích cô ấy, đang tấn công cô ấy và rất muốn tỏ tình cô ấy, muốn cô ấy là người yêu của mình, thuộc về mình...

- ...

- Có nhiều cơ sở để anh tin vào chuyện đó. Bọn anh khi ấy khá thân thiết và vui vẻ những lúc nói chuyện với nhau... Nhưng anh không nhận ra đó chỉ là sự ngộ nhận một phía từ anh...

- ...

- Kết quả là... Cô ấy chỉ coi anh là bạn chứ chưa bao giờ thích anh, giống như là anh từng nghĩ về cô ấy...

- ...

- Suốt một năm qua kể từ sau chuyện này, bọn anh lạnh nhạt với nhau hơn, thường tránh mặt nhau và không còn thân mật hay nói chuyện riêng, gặp riêng nhau nữa.... Một phần đến từ sự ích kỷ, trẻ con của anh, một phần đến từ sự nhạy cảm, bị động của cô ấy... Haizz... Cho đến mãi chiều nay, tình cờ cà phê với nhau... Bọn anh mới đả thông được tư tưởng của mình... Sau một năm nghĩ lại mới thấy may mắn vì vẫn chưa để mất đi tình bạn chỉ vì những mặc cảm, cố chấp không đáng có trong lòng...

- Anh nói với em những điều này để làm gì...

- Vì anh không muốn mất em... Anh muốn cả anh và em đều được thanh thản trong lòng.

- Anh không muốn mất em thì hãy sở hữu em đi... Anh nói không muốn cố chấp mà sao chính anh cứ cố chấp không chịu chấp nhận em... Tại sao chứ???

- Vì anh thà làm một thằng anh, một thằng bạn dở, còn hơn là làm một thằng người yêu tồi, em hiểu không. Là tồi tệ đó, anh không yêu em mà cứ chiếm hữu lấy em thì anh có còn ra gì nữa không hả My!!!

- Em không cần biết, em không muốn biết... Hức... Em không muốn nghe nữa... Hức.. Hức... - My gào lên trong cơn rấm rứt, rồi chạy ra ngoài. Tôi với tay theo giữ My lại.

- Anh bỏ ra... Bỏ em ra...... BỐP!!!

Cái tát giống như ngày đầu tôi gặp My trong cơn hiểu lầm, một cái tát khá mạnh hằn rõ lên khuôn mặt sưng húp của tôi thành từng vệt đỏ. Mạnh đến nỗi làm vết chỉ khâu nơi ve mắt rỉ máu.

- ... Em xin lỗi... Anh là đồ tồi... Huhuhu.

Tiếng khóc của My xa dần hòa theo tiếng động cơ xe cuốn trôi khỏi không gian lúc này. Cốc cà phê uống dở ban nãy bị hất đổ khi My và tôi vùng vằng, thấm đen cả một mảng ga đệm sáng màu... Loang lổ như chính tình trạng hiện tại giữa hai chúng tôi.

Những ngày sau biến cố, đối diện với liên tiếp là những công việc cần hoàn thành khiến tôi không còn tâm trí đâu để chôn chân trong mớ bòng bong với My. Những ngày trên lớp võ cùng buổi thi lên đai My vẫn đến lớp nhưng tránh mặt tôi hoàn toàn bằng dòng tin nhắn: "Từ giờ đến khi em suy nghĩ xong. Mong anh đừng làm gì để mọi việc thêm rối tung!!!".

Thời gian này tôi cùng Xuân phải chạy đôn chạy đáo đi tìm mặt bằng mở quán cà phê, cũng như liên hệ các bên thanh lý để trang bị nội thất, dụng cụ cho quán. Tháng 12 sắp đến, qua tết âm là quán của chúng tôi sẽ chính thức hoạt động nếu mọi chuyện theo đúng kế hoạch. Vốn bổ đầu tôi hai, Xuân một, cả hai thằng chia nhau ra phân việc đến bở hơi tai trong khi vẫn phải dành một phần tâm trí cho kỳ thi cuối kỳ sắp đến.

- Mọi chuyện cứ thống nhất như vậy nhé, khi nào hoàn thành xong quán, em sẽ liên hệ ngay với các anh.

Tôi hồ hởi kết thúc buổi gặp mặt với hai nhân viên pha chế tương lai của quán. Đây đều là những nhân viên được ông bạn làm pha chế ở quán Bar trước kia giới thiệu cho tôi. Trong làm ăn mà có quan hệ thì quả là có lợi. Người này mách người nọ, người nọ chỉ người kia, chẳng mấy chốc hình thành nên những mối quan hệ rộng rãi. Nghĩ gì, làm gì cũng dễ dàng hơn.

Rời nơi gặp mặt, nhìn sang phía đối diện bên kia đường là một cửa hàng bánh ngọt khá lớn. Chợt nghĩ đến sở thích của My là loại bánh ngọt, bánh kem khoái khẩu này. Cũng đã vài ngày trôi qua kể từ khi dòng tin nhắn "hiệp ước" được My gửi đi. Một món quà đến đúng vào lúc này không hẳn sẽ cải thiện được ngay điều gì nhưng có lẽ cũng giúp cho tình hình hiện tại bớt "ban căng" hơn.

- Xin chào quý khách!!!

- "Cửa hàng bánh gì to vãi!!!" - Tôi nghĩ thầm và tự nhủ so sánh với những hàng bánh bình dân ở quê mà mình vẫn thường gặp.

- "Kem, quế, vani, sô cô la,... "... Bụp... Ối, xin lỗi ạ... - Còn đang đắn đo trước nhiều khẩu vị bánh thì tôi vô tình va vào một thực khách cũng đang xăm xoi lựa chọn giống mình... Và như đúng là duyên "tiền kiếp"...

- ... Ơ... À... Lại gặp nhau rồi!!!

- Hừ... Mắt với mũi thế đấy!!! - Ngọc tỉnh bơ coi như không cho tôi vào mắt.

- Cũng đi mua bánh à??? - Tôi hỏi thừa.

- Thế theo anh thì tôi vào đây làm gì!!!

- Khoe dáng!!!

- Cái gì???

- Hehe, không thấy mấy người kia ăn bánh kem thì ít, ăn "bánh thịt" thì nhiều đấy à, hehe - Tôi cười đểu nhớn mày về phía mấy tay đực rựa đang liếc dòm ngắm gái.

- Hừ, chẳng nói được câu nào tử tế... Mà sao không chọn gì đi cứ đứng chầu hẫu nãy giờ vậy.

- Nhiều quá chưa biết chọn loại gì cả... Ờ, mà theo cô thì loại nào là dễ ăn nhất???

- Tư vấn mất phí đấy nhé... Đây, chọn loại này thử xem, cả loại kia nữa cũng được...

- Cà phê!!!

- Oh, no!!!

- Sao nãy đòi công còn gì.

- Làm phúc thôi, khỏi bo công xá.

- Ờ... Mà nhiều lúc tôi có cảm giác như cô đang theo dõi tôi vậy, hê.

- Haizz... Tôi thấy là phải ngược lại mới đúng... Anh cứ như cái "đuôi" bám ngoe nguẩy lấy tôi vậy, haha. Nhà tôi ở gần đây nên anh gặp tôi chứ sao.

- Ờ ừ, Láng Hạ nhỉ. Thôi tôi về đây. Cảm ơn cô nhé!!!

- Uhm, bye... À, mà khoan đã, chờ tôi một chút... Qua nhà tôi nhờ cái này chút.

- Tạch tạch... Kít kít...

- Xoa lên vùng sưng tím, nhớ ngày nào cũng phải xoa đều. Nếu thấy nóng thì ăn thêm đồ mát nhé. - Ngọc đưa tôi một lọ mật gấu và dặn dò kỹ về cách dùng khi tôi đương vuốt ve hai con Pop-bi.

- Oh... Cái này chắc... Đắt lắm... Mà mấy vết bầm tím của tôi cũng nhẹ thôi, da tôi cũng lành mà.

- Khỏi cần cảm kích, tôi có nhiều nên cho anh thôi. - Cô nàng này thật là... Nếu không hiểu sơ qua tính nết hẳn sẽ có nhiều người khó chịu và dị ứng với cư xử cũng như cách nói chuyện của Ngọc.

- Okie, lộc bất tận hưởng, tôi mời cô cơm trưa nhé!!!

- Không, thôi xong việc rồi đấy...

- Về...!!! - Tôi đưa tay chỉ vào mình.

- Chứ sao nữa!!!

- Đưa tôi xuống chứ!!!

- No!!!

- Biết... Về nhé Pop-bi.

- Xoét... Xoét... Xoe...

Nhịp bước chân theo từng tiếng huýt sáo, cuốc bộ mười mấy tầng cầu thang ở cái chung cư cao cấp này đã trở thành một điều gì đó quen thuộc với tôi trong suốt thời gian qua. Mệt thì có mệt nhưng cũng khá... Thú vị, ngẫm lại tôi tự thấy mình hơi... Điên.

- "Ring... Ring... " - Chuông điện thoại vang lên khi tôi đã xuống tới nửa đường... Là Ngọc gọi...

- Tôi nghe.

- Đi ăn trưa nhé, tôi mời!!!

- "WTF" - Đờ cờ mờ, nửa đường rồi mới gọi.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN