"Haizz... Có đôi có cặp đủ hết rồi, gọi mình ra để làm phông bạt chắc!!!" - Tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên vì sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt như mình, nhất là ngay sau khi người ta vừa mới trao nhau cái khoảnh khắc lãng mạn vừa rồi. Dù vậy, cũng đã đến nơi thì cũng không thể không vào...
- OHH, ở đây nè... - Ngọc đang giơ tay đón lấy bó hoa hồng thì bỗng dừng lại sau khi nhìn thấy tôi. Cô nàng cười tươi, đoạn đưa tay vẫy gọi. Anh chàng "nghệ sĩ" cũng quay lại theo hướng nhìn của Ngọc, vẻ mặt thoáng qua đôi chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức đổi sắc trở lại vẻ bình thản.
- "Hầy, vô tư đến mức vô duyên..." - Tôi thầm cười cái tính vô tư, phổi bò của Ngọc.
- Em chào anh, chào mọi người ạ!!! - Tôi bước đến gần và chào hỏi, đoạn đưa tay chỉ vào mặt đồng hồ ra hiệu cho Ngọc.
- Không sao, mọi người cũng vừa mới đến thôi. Cậu ngồi đi. - K.Nguyên mỉm cười trả lời thay Ngọc.
-... Kìa Ngọc, em nhận hoa đi để mình còn ngồi cùng mọi người nữa chứ. Cứ đứng mãi thế này à!!!
Anh "nghệ sĩ" nhắc nhẹ Ngọc kèm theo một nụ cười trìu mến. Ngoại hình của anh chàng này cũng khá "men lỳ" và bảnh bao: ria quai nón, mày rậm, khuôn mặt góc cạnh nam tính, ăn vận tương đối đơn giản với áo len dạ và quần bò sẫm màu. Nhưng điểm xuyết chiếc Patek Philippe bóng lờ trên cổ tay cũng đủ làm toát lên dáng vẻ thế gia nơi anh chàng "nghệ sĩ" này.
- Ôi... Em xl nhé, vô ý quá, hì... Cảm ơn anh nhé, bản nhạc tuyệt lắm!!! - Ngọc cười nụ, khẽ cúi đầu vén tóc mai thẹn thùng đón lấy bó hoa hồng.
- "Cái quái gì đây, có phải là cô ta không vậy??? Mọi ngày có bao giờ thấy cô ta dịu dàng và nhu thục như thế đâu!!!"
Tôi lạ lẫm trong suy nghĩ của chính mình, có lẽ vì đã quá quen với một cô nàng bộc trực, đốp chát, phổi bò hàng ngày nên lâu dần tôi cứ mặc định khoác cái dáng vẻ ấy lên con người Ngọc. Hình ảnh mới lạ hiện tại, thực tế chỉ phản ánh một góc nhìn đa chiều khác về Ngọc mà tôi chưa từng được chứng kiến, hay đúng hơn là chưa bao giờ có cơ hội để mục thị. Đơn giản vì giữa chúng tôi cho đến lúc này, chỉ tồn tại một tình bạn bình thường. Mọi thứ xoay vần quanh mối quan hệ đó đều xuề xòa, thoải mái và vô tư, không có chỗ để phô diễn sự lãng mạn của những tình cảm khác giới, giống như điều mà anh chàng "nghệ sĩ" vừa làm với Ngọc.
- Em thích là được rồi, dù sao cũng đã lâu rồi anh không chơi lại. May mà cũng không đến nỗi nào.
- Cậu mà không theo nghiệp kinh doanh thì có khi bây giờ cũng thành nghệ sĩ đi tour rồi cũng nên. - K.Nguyên mỉm cười tán dương.
- Ơ, Ngọc này... Sao không giới thiệu bạn mới đến đi. - Cô nàng dáng cao chuẩn như người mẫu ngồi cạnh K.Nguyên chợt lên tiếng nhắc đến tôi.
- À, vâng, quên mất... Giới thiệu với mọi người, đây là Tuấn, là bạn của em... Còn đây đều là những người thân của tôi hết, anh Nguyên thì anh biết rồi. Đây là anh Trường, đây là Ngân bạn tôi, còn con bé này... Là em họ anh Trường, mọi người hay gọi nó là Na... Hahaha
- Á à, giỏi thật, dám đảo ngữ tên tuổi (An) người ta như vậy... Mà chị giới thiệu lại cho rõ ràng đi, giới thiệu bạn chị cụt lủn vậy đâu biết bạn bình thường hay là bạn zai đâu. Hihi. - Cô nàng còn lại, có vẻ là người nhỏ tuổi nhất, khoảng 18, đôi mươi, lúc này mới lên tiếng.
- Em thích nghĩ là gì cũng được, tùy em, hề hề. - Ngọc ngó lơ trả lời.
- Em thì vô tư thôi, nghĩ gì mà chẳng được. Chỉ sợ có người đêm nay lại trằn trọc suy tư như thua thầu thôi. Hì hì hì. - An vừa nói vừa liếc dài sang phía anh chàng "nghệ sĩ" tên Trường.
- Anh dùng gì ạ??? - Em nhân viên quán xuất hiện khá đúng lúc khi câu chuyện bắt đầu có dấu hiệu sa đà về tôi.
- Tôi: Cho anh một nâu nóng. - Vâng, anh đợi em một chút ạ.
- K.Nguyên: Quán này cậu đến lần nào chưa?
- Tôi: Đây là lần thứ hai ạ.
- K.Nguyên: Quán trước cậu mở có giống thế này không?
- Tôi: Dạ không anh ạ, quán em chỉ đầu tư nhỏ thôi, cả về địa điểm lẫn không gian đều không thể so với quán này được.
- Ngân: Anh định mở quán cafe hay sao mà cứ hỏi về cafe vậy. - Cô nàng Ngân bạn Ngọc vừa hỏi vừa ôm lấy tay K.Nguyên, chắc hẳn là người yêu của nhau rồi.
- K.Nguyên: Ừ, anh mở để sau này cho em vừa ôm con vừa quản lý.
- Ngân: Gớm, ai thèm đẻ cho anh mà cứ nói như thật ấy!!!
- Trường: Hai người cũng sớm tiến hành đi còn chờ gì nữa, yêu nhau đã lâu như vậy rồi.
- K.Nguyên: Lo cho thân cậu trước đi, gần ba chục cái tuổi đầu rồi mà vẫn nằm không, đêm về ôm mộng, chỉ khổ mẹ suốt ngày phải giặt quần.
- Ngọc:... Anh này, sao lại nói chuyện đó trước mặt đàn bà con gái bọn em chứ... - Ngọc nhăn mặt nhưng nét cười trên miệng thì lại tủm tỉm.
- An: Anh Nguyên nói đúng đấy, anh của em làm thế nào thì làm. Cứ để người ta nhởn nhơ như vậy mà không làm được gì thì kém quá, kém quá!!! - Lần này thì An lại liếc sang Ngọc.
- Trường: Chờ đợi là hạnh phúc mà... Anh nghĩ người ta rồi sẽ sớm hiểu tâm ý của anh thôi. - Trường mỉm cười tự tin, đưa tay vân vê một cánh hoa hồng. Trong khi bên cạnh, vẻ mặt Ngọc càng lúc càng hồng hào hơn.
- Cafe của anh ạ!!!
Cô bé nhân viên một lần nữa xuất hiện với ly cafe trên khay, lần này không phải để phá vỡ sự chú ý về tôi nữa mà là để phá vỡ cái trạng thái "cách ly giao tiếp" hay chính xác hơn là "tôn trọng giao tiếp" mà tôi đang "tận hưởng". Đơn giản vì tôi thích trạng thái đó, ngồi im lặng một chỗ, lắng nghe những người xa lạ, không thân không quen xung quanh mình nói chuyện. Từ đó hình thành dần trong đầu những nhận xét, cái nhìn sơ bộ về họ trước khi họ tiếp xúc với mình. Đây là một phần đặc trưng giao tiếp tôi học được qua thực tế tiếp xúc với những người lớn tuổi và thành đạt: không nên biến mình trở thành trung tâm của mọi cuộc nói chuyện dù là quen hay lạ. Đơn giản, chính những điều ấy sẽ biến bạn dần trở thành nhân vật dễ bị bàn tán trong mắt những người có liên quan. Việc giao tiếp với một nhóm người lạ, một tập thể mới cũng vậy, với từng mục đích của cuộc nói chuyện mà có cách giao tiếp khác nhau và điểm mấu chốt luôn phải ghi nhớ đó là "nói ít về mình và hướng trọng tâm chú ý sang phía người khác".
- K.Nguyên: Tuấn nãy giờ có vẻ im lặng nhỉ. Chắc là do mọi người nói hết phần có phải không? - K.Nguyên lên tiếng sau khi tôi vừa nhấp qua một ngụm cafe.
- Tôi: Em vẫn đang nghe mọi người nói chuyện mà anh.
- KN: Ừm... Lắng nghe cũng là một dạng giao tiếp cơ bản đấy... Cậu thấy cafe ở đây thế nào, chất lượng bằng với quán trước đây của cậu chứ?
- Dạ... Thực sự mà nói thì hơi thiếu vị một chút ạ... Nhưng chỉ một chút thôi. - Tôi chỉ đánh giá ở mức độ chừng mực, tránh tạo ra sự so sánh khi mà bản thân họ thành công còn mình thì thất bại.
- Trường: Tuấn trước đây từng mở quán cafe à???
- Tôi: Da...
- Trường: Giờ quán còn hoạt động không vậy, để có dịp anh qua thưởng thức xem thế nào!!!
- Tôi: Dạ... Quán của em ngừng hoạt động rồi ạ.
- Trường: Vậy à, hơi tiếc nhỉ, quán hoạt động được bao lâu rồi mà lại nghỉ vậy. - Trường hỏi gài.
- Tôi: Nói chung là cũng đủ để em thu được một số kinh nghiệm kinh doanh ạ.
- Trường: Ừm... Vậy hiện tại Tuấn đang công tác ở đâu?
- Tôi: Em vẫn đang hoàn thiện kiến thức để chuẩn bị cho công việc sắp tới ạ. - Tôi hơi khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn điềm nhiên trả lời.
- Ngọc: Tuấn sắp tới sẽ là nhân viên của công ty mình đấy anh ạ. - Ngọc chợt xen vào.
- Tôi: "Lại đến con bé này nữa, ai khiến chứ!!!" - Tôi thầm bực trong lòng.
- Trường: Công ty mình ư? Vậy, Tuấn làm bên bộ phận nào vậy?
- KN: Hiện tại anh vẫn đang sắp xếp cho cậu ấy? - KN kết luận hộ tôi.
- Trường: Vậy là anh trực tiếp tuyển dụng à?
- KN: Ừ!!!
- Trường: Tuấn chắc tốt nghiệp Xây dựng hoặc Bách khoa ra phải không?
- Tôi: Dạ không, em học bên kinh tế ạ. - Đến đây thì tôi bắt đầu nghi ngờ về công việc thật sự của tay "nghệ sĩ" này.
- Trường: Vậy chắc là ứng tuyển vào phòng kinh doanh???
- KN: Anh đang định xếp cậu ta vào đội hỗ trợ quản lý tài chính dự án của bên XX.
- Trường: Ra vậy, bảo tại sao em cứ thắc mắc bên phòng kinh doanh của mình dạo này đâu có mở đợt tuyển dụng nào đâu... Mà Tuấn như vậy là rất được ưu đãi đấy nhé!!! - Trường nhìn tôi mỉm cười.
- Tôi:... - Tôi cũng cười im lặng, thừa hiểu điều Trường vừa nói là gì.
- KN: Tuấn chắc cũng đoán ra được cậu Trường đây cũng là người trong công ty rồi phải không!!!
- Tôi: Vâng, em có nghĩ vậy ạ.
- KN: Để anh giới thiệu với cậu luôn, cậu Trường đây đương là phó phòng kinh doanh bên tổng công ty.
- Tôi: "Ra vậy, bảo sao ông ấy cứ hỏi đi hỏi lại mình chuyện công việc" - Vậy ạ, vậy thì hôm nay vinh dự cho em rồi ạ.
- Ngọc: Thôi thôi, mấy cái người này, hôm nay sinh nhật tôi, quà thì chẳng thấy đâu mà toàn thấy sặc mùi con số với công việc.
- Hôm nay đã phải sinh nhật đâu mà đòi quà, nhận vơ à!!! - Mấy người đồng thanh, hùa vào trêu Ngọc, cô nàng cũng chẳng tức giận mà chỉ chìa tay làm động tác năn nỉ như mèo con đòi mực.
- Ngọc:... Này, làm gì mà nãy giờ cứ táy máy cái điện thoại thế hả??? - Ngọc căn vặn cô bé An.
- An: Hì, em làm gì chị sao mà biết được!!!
- Ngọc: Có tình yêu tình báo rồi à???
- An: Ở đâu ra, em chỉ học theo chị thôi. Cứ ở vậy cho giai nó thèm.
- Ngọc: Gớm, đã vậy thì... Mọi người ơi, nhân đây em có điều này muốn nói!!!
- Điều gì vậy?? - Cả bàn trở nên tò mò sau màn "nghiêm trọng hóa" bất thường của Ngọc.
- Ngọc: Hôm nay em gọi cậu bạn em đến, ngoài mục đích thêm bạn thêm bè cho vui thì còn muốn cho đủ đôi đủ cặp nữa. Nhìn cái An lúc đi taxi đến đây cứ phụng phịu kêu làm "thịt thừa" nên giờ em cho nó ghép đôi với cậu bạn "men lỳ" của em luôn. Mọi người xem có được không ạ???
- Ngân: Ồ, hay đấy, ghép thử đi biết đâu... "dính" thật thì sao, hihihi
- Trường: Mấy chị em nhà cô... Cũng lắm trò thật, hầy.
- KN: Không sao, anh ủng hộ, tuổi trẻ cần xông pha và luôn làm mới mình, hê hê.
- An: Ùi, thôi đi mà mấy cái người này, thời nào rồi mà còn chơi trò gán ghép này nọ. Nghe mà muốn nổi da gà rồi nè. - Cô nàng An phụng phịu.
- Tôi: "Gọi lại ngay cho anh nhé!!!" - Tôi nhắn vội một dòng tin nhắn gửi cho ku Hải. Điều mong muốn nhất của tôi lúc này là đi làm vài ly rượu mực cho gột bớt đi cái nhạt nhẽo của buổi nói chuyện này.
- "Ring... Ring..." - Em xin lỗi ra ngoài một chút ạ. - Tôi lấy cớ ra ngoài, buôn thêm dăm ba câu hẹn thằng Hải đi rượu mực rồi quay trở lại bàn với cái lý do đã có sẵn trong đầu từ lúc mới vào quán.
- Tôi: Xin lỗi mọi người, bạn của em vừa bị tai nạn nên giờ em xin phép về trước để qua xem tình hình nó thế nào ạ.
- KN: Vậy à, ừm. Có việc thì cậu cứ về trước đi.
- Tôi: Vâng, vậy...
- Ngọc: Giờ anh qua viện nào???
- Tôi: À... ờ... Qua Việt - Đức. - Tôi bịa đại một địa điểm.
- Ngọc: Ồ, thế thì tiện quá rồi, giờ cái An cũng phải về nhà, anh đưa em nó về giúp luôn nhé. Nhà em nó ở ngay Quán Sứ thôi.
- An: Thôi mà chị, anh ấy còn bận việc nữa. Em đi taxi về được rồi.
- Ngân: Em cứ phức tạp, để Tuấn đưa về cũng được, từ đây về nhà em có một đoạn đường, đi taxi làm gì!!!
- Trường: An, em về luôn cùng Tuấn cũng được!!!
- KN: Tuấn đưa em nó về cẩn thận nhé, nhiệm vụ đầu tiên anh giao cho cậu đấy!!!
- Ngọc: Hí, boss lớn đã có lệnh thì cứ thế mà thực thi.
- An: Haizz... Mọi người toàn bắt nạt em...
- Tôi: Thôi, mọi người ở lại vui vẻ, em xin phép ạ.
-...
- Đi thôi, anh đang vội lắm. - Con bé An có vẻ e dè khi thấy con Ju ghẻ mà tôi vừa dắt ra. Nhìn thoáng qua mắt An tôi cũng có thể nhận thấy một chút vẻ coi thường ẩn hiện trong đó.
-... Xe anh đấy à???
- Ừm... Nhanh lên em, anh còn có việc nữa.
-...
- Em có tiền chưa???
- Anh hỏi tiền là sao ạ???
- Chưa có thì anh đưa cho một ít bắt taxi mà về. Xe anh em không ngồi được đâu.
-.. Anh...!!! - Không còn vẻ coi thường nữa, thay vào đó là nét ngạc nhiên đến sửng sốt pha lẫn tức giận trong mắt An.
- Có hay không thì nói nhanh, anh còn đi!!!
- Tôi không khiến!!! - An liếc xéo tôi gay gắt rồi dậm dật bỏ đi ngược chiều theo hướng của mấy xe taxi đỗ bên đường.
- "Hầy, còn non và xanh lắm em ạ!!!" - Tôi cười khẩy rồi vít ga phóng đến địa điểm đã hẹn với ku Hải. Chẳng còn để tâm con bé An hay là buổi nói chuyện nhạt nhẽo vừa rồi ở trong đầu nữa.
Hơn 10h tối...
- Nhẹ nhàng bớt đi ku, uống từ nãy giờ rồi mà mặt mũi vẫn nặng nề vậy. Gái gú chỉ là phù du thôi, chú vẫn nói thế với anh còn gì!!!
- Haizz... Em cũng chẳng biết sao nữa. Lúc chưa dính thì nghĩ vậy, đến lúc dính vào rồi mới biết anh ạ... May mà hôm nay có anh rủ đi uống, chứ không chắc em cũng chỉ nằm nhà chơi game với nghe nhạc Trịnh thôi.
- Nghe nhiều dễ tự tử đấy, nghe nhạc sàn cho nó bay. Mà... Thằng Xuân đâu, sao không rủ nó???
- Ông ấy giờ thì thành thần rồi, đi đi về về như ma không nhà. Em khuyên nhiều đéo nghe, quay ra gân cổ với nhau. Chán lắm anh ạ... Anh này, hay sắp tới em qua ở với anh nhé!!!
- Chú... Haizz, thế là nó dính sâu thật rồi à???
- Hừm... Giờ em chán ông ấy lắm rồi. Nhiều lúc nghĩ cũng tội vì ông ấy tốt tính, hay nghĩ cho người khác. Em nói thế này không phải là trách anh đâu, nhưng mà đúng vào thời điểm bọn anh xảy ra biến thì ông ấy cũng dính vào cờ bạc... Haizz - Hải vừa nói vừa vò đầu thở dài ảo não.
-... Vậy cũng coi như anh gián tiếp hại nó rồi... Mà đm mấy thằng chó bạn con phò Trinh nó rủ rê phải không?
- Thì toàn bọn nó mà anh... Đm, em cũng đ' thể ngờ là ông Xuân lại dễ "chìm" như vậy... Yếu đuối quá!!!
-... Thôi được rồi... Mà chú nói nó yếu đuối thì chú cũng phải mạnh mẽ lên cho anh. Đừng có ủ rũ, thất tình thế này nữa rồi đến lúc như thằng Xuân lại than thở "lúc dính rồi mới biết". Giờ chú cứ chịu khó ở với nó đi, có chú ở cùng nó anh mới yên tâm được...
-... Anh nói vậy thì cũng phải xem thế nào từ phía anh chủ động làm hòa với ông ấy đi chứ. Có gì thì phải bới hết ra cho thông, khỏi hiểu lầm. Chứ suốt ngày chỉ từ một phía em thì có giải quyết được vấn đề gì đâu. - Hải nổi cáu với tôi, ngẫm ra thì những lời nó nói cũng có phần đúng vì chính tôi cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng có thực sự ở vào vị trí của người trong cuộc như tôi mới cảm thấy cái khó khăn và áp lực của kẻ đi thanh minh những việc mình không làm nó như thế nào.
- Vào bar với anh không??
- Bây giờ ấy ạ???
- Ừ, đi... Vào lại quán bar ngày trước anh với thằng Xuân làm chung...
- "BÙM... BÙM... CHÁT... XỊCH..."
Hai năm trở lại cái quán bar mà ngày xưa tôi và Xuân từng làm nhân viên, mọi thứ không có quá nhiều sự thay đổi ngoại trừ yếu tố con người. Những nhân viên xưa cũ, cùng thời với tôi nay chỉ còn lại non nửa. Duy vẫn còn sự hiện diện của ông bạn làm bartender khiến tôi như được "an ủi" phần nào khi hồi tưởng lại từng góc, từng khoảng không gian nơi tôi và Xuân thường đứng bàn luận, tán phét với nhau về chuyện bar, chuyện đời mỗi khi trống bàn được nghỉ.
- Chú làm gì mà cứ ngẩn ngơ như người mất hồn vậy???
- Em chẳng biết, thấy mấy đứa nhân viên nó cứ nhìn nhìn mình, chắc thấy mình chỉ uống bia.
- Kệ mẹ nó, quan tâm gì bọn đấy. Đã vào đây rồi thì cứ bia cho sạch ruột!!!... Ơ, thằng này, anh nói nãy giờ mày không nghe mà cứ nhìn đi đâu thế... - Tôi vừa nói vừa vỗ vào cái đầu đang ngơ ngơ ngó nghiêng của Hải.
- Ơ nào cái ông này... Đang ngắm gái lại cứ phá đám...
- Ờ, tốt... Mới thất tình mà đã ngắm lại được gái là ổn rồi... Con bé kia...