"– Em nói sao??? Ai bị tai nạn... Là Ngọc bị tai nạn ư??? – Tôi hỏi dồn An, cảm thấy không tin vào tai mình.
– Vâng anh ơi, chị ấy...
– Có nặng lắm không??? Đã đưa vào bệnh viện nào rồi??? – Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
– Hix, chị bị đụng xe anh ạ... Cũng không quá nghiêm trọng nhưng bác sĩ vẫn đang cấp cứu... Tình hình đến lúc này vẫn chưa rõ thế nào cả.
– Thế giờ hai chị em đang ở bệnh viện nào???
– Bọn em đang ở bệnh viện đa khoa tỉnh xxx...
– "Ơ, là quê mình mà!!!" – Sao đêm hôm còn về tận đấy làm gì??? – Tôi thắc mắc.
– Em không biết, chị ấy rủ em đi cùng... Ai ngờ... Hix
– Thôi được rồi, em cứ bình tĩnh đi, giờ anh sẽ về đó ngay. Mà đã nói chuyện này với...
– Anh Nguyên với anh Trường cũng đang ở đây rồi... Là em muốn báo cho anh biết thôi. Mai anh đi cũng được chứ đêm hôm rồi không cần phải đi gấp vậy đâu anh.
– Không sao, anh đi được... – "Bíp... Bíp... " – "Bỏ xừ, máy báo cạn pin từ lúc nãy rồi."
– Thôi, giờ anh đi luôn đây, máy sắp hết pin rồi nên có gì lát nữa có thể anh sẽ gọi cho em bằng số lạ đấy!!!
– Ơ... Anh ơi... Khoan đã...
Chưa kịp nghe hết những tiếng ú ớ dở dang của An thì máy tôi sụt nguồn, mà chắc cũng chẳng có gì ngoài mấy câu khuyên tôi đi đứng cẩn thận và bình tĩnh. Vòng xe ngược về hướng ngoại thành, tay vít ga phóng chiếc xe lao nhanh vào con đường quốc lộ. Sự lo lắng, sốt ruột trong lòng âm ỉ mỗi lúc một tăng, tỷ lệ thuận với từng vòng nhảy số liên hồi trên đồng hồ công tơ mét. Ánh đèn cao áp chia đôi con đường kéo những vệt sáng màu hoe vàng trải dài ra tít tắp tưởng chừng như vô định. Con đường quốc lộ về tỉnh quen thuộc, đêm nay bỗng sao xa lạ và dài đằng đẵng đến vậy... Nắm tay siết lại mỗi lúc một thêm chặt theo tiếng gọi thúc giục từ trái tim... Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm như nghiến ngấu, như cào nát từng mét đường mà nó đi qua...
Đêm ngày 1/4 tại bệnh viện đa khoa quê tôi...
– Chị làm ơn kiểm tra kỹ lại giúp em, người bị tai nạn là nữ, còn trẻ, cao khoảng 1m67, 68, có một bạn nữ đi cùng nữa ạ.
– Khổ quá, tôi đã nói đêm nay không có vụ nào như thế rồi mà cậu cứ hỏi. Tốt nhất bây giờ thử gọi lại cho người nhà xem có đúng họ vào đây không hay là vào viện khác!!! – Chị y tá trực phòng cấp cứu nhẫn nại trả lời sau một hồi kiểm tra thông tin nhưng không tìm được bệnh nhân tương ứng với mô tả của tôi. Đến lúc này thì đành gọi lại cho An vậy.
– Chị ơi, vậy chị làm ơn cho em xin một cuộc gọi cho người nhà được không ạ. Máy em hết pin rồi... Vâng, em cảm ơn chị nhiều ạ!!! – Đón lấy chiếc điện thoại từ tay chị y tá, tôi bấm ngay số của Ngọc... Từng hồi chuông dài dằng dặc, nhõng nhẽo đến phát ghét trôi qua bên tai mà vẫn không thấy người bắt máy.
– "Sao vậy nhỉ? Đã nói số lạ thì cứ nghe máy rồi cơ mà!!!" – Tôi sốt ruột ấn nút gọi lại lần thứ 3...
– Sao, không có ai nghe máy à???
– Sẽ có người nghe thôi ạ, chắc do bạn em thấy số lạ. – Tôi cố gắng trấn tĩnh, lúc này có nóng ruột cũng không giải quyết được vấn đề gì. Bí quá thì đành gửi lại một tin nhắn rồi "ngồi trực" cùng chị y tá luôn vậy...
– Chị ơi, cho em xin một tin nhắn gửi cho bạn em ạ. Giờ em ngồi chờ ngoài này, nếu lát nữa mà bạn em có điện lại thì chị gọi giúp em nhé. Em cảm ơn chị rất nhiều ạ!!!
...
Hơn 15' sau... Vẫn không có động tĩnh gì... Thời gian vẫn ì ạch, kéo lê từng giây tích tắc trôi qua trong chờ đợi và thử thách... 15' ngắn ngủi mà sao dài lê thê đến vậy. Ba điếu thuốc châm dở vừa chạm đầu môi lại bị tôi vứt đi một cách tội nghiệp.
– "Tôi đang vì cô mà bỏ dần thuốc... Thì cô cũng phải vì tôi mà bình an đấy nhé!!!" – Tự ám thị, trấn an chính mình. Tôi cười thầm mà lòng nghe đắng ngắt, nỗi hỗn mang bện trong gan ruột lúc lỏng, lúc chặt, co rút lấy từng nhịp đập của trái tim.
– Haizz... – Em ơi, có điện thoại của em rồi này!!! – Tôi vừa ngả lưng lên chiếc ghế đợi thở dài thườn thượt thì chị y tá xuất hiện. Mang đến một tin lạc quan hay là một điều tồi tệ, chính bản thân tôi lúc này cũng vô cùng hồi hộp và lo lắng...
– Alo, An hả em, giờ em và mọi người đang ở đâu vậy??? – Có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng tôi cần xác thực điều này trước tiên.
– Không, anh là anh Nguyên đây!!! – Một giọng điềm đạm vang lên, thì ra là anh Nguyên.
– Vâng, em chào anh ạ. Anh ơi, vậy giờ Ngọc...
– Tuấn này, nghe anh nói đã nhé... – Có chút gì đó hơi bất thường trong giọng nói của anh Nguyên khiến tôi thoáng gợn một nỗi lo lắng khi nghĩ về điều tồi tệ nào đó có thể đã xảy ra với Ngọc...
– Sự thực là Ngọc... Không có vấn đề gì đâu.
–... Là sao ạ? Vậy sao An lại nói rằng Ngọc...
– Không có đụng xe hay tai nạn gì đâu. Không có chuyện gì xảy ra với Ngọc hết. Hôm nay là Cá tháng Tư nên... Anh chỉ muốn bày trò đùa cậu một chút thôi. Chỉ không ngờ máy cậu lại hết pin nên An nó mới không kịp giải thích.
– Vậy... – Lòng tôi chùng xuống, không rõ là vui hay là gì nữa. Nhưng nếu có vui, hẳn nó sẽ không nghèn nghẹn một sự khó chịu đang dằn sâu trong lòng như vậy.
– Ừm... Cậu cho anh xin lỗi nhé. Vẫn biết hôm nay có cái cớ để đùa cho vui, nhưng khiến cậu phải vất vả như vậy, anh cũng tự thấy là mình đã làm hơi quá. Haizz...
– Vâng, Ngọc không sao là tốt rồi ạ. Cô ấy... Chắc cũng thấy buồn cười lắm vì đã lừa được em, hầy. – Tôi cất lời từ tốn, cố gắng hỏi dò xem thái độ của Ngọc đối với chuyện này là như thế nào.
– Ngọc à, Ngọc cũng như bọn anh thôi. Nãy giờ nó cũng thấy áy náy lắm.
– "Ra vậy, ra là cô ấy cũng tham gia vào trò đùa này... Hê hê, sao hả... Mày đã thấy thấm chưa? Lo lắng, sốt ruột suốt 3 giờ đồng hồ cho một sự việc vốn dĩ chưa bao giờ xảy ra. Cá tháng Tư à, rõ rồi, dựng lên một kịch bản nhạy cảm, đánh vào tâm lý con người như vậy thì có mấy ai kịp suy xét, kịp kiểm chứng cơ chứ. Chút tình cảm của mày rốt cuộc cũng chỉ là động cơ để vận hành trò vui này của họ mà thôi!!!"
Tôi cười đắng, tự cảm thấy chút cố chấp, nặng nề đè nén trong lòng. Có thể ai đó quán chiếu được tâm hồn tôi lúc này sẽ nói tôi nhỏ mọn. Ừ, thì tôi đã bao giờ dám nhận mình là kẻ vị tha, mang tâm hồn thánh thiện và cao thượng đâu. Tôi chẳng đủ hoàn hảo để khiến tâm hồn mình lúc nào cũng bình thản đón nhận mọi ức chế như lớp da mặt nguỵ trang bên ngoài.
– Tuấn này, những gì cần giải thích anh cũng đã nói hết rồi. Xin lỗi cậu một lần nữa nhé, cậu vô tư hay giận gì anh lúc này cũng được, nhưng anh tin cậu sẽ không vì chuyện này mà để bụng trong lòng...
– Ài, không có gì đâu anh ạ, đây là quê em nên cũng coi như em về thăm quê đột xuất mà thôi. Quan trọng tất cả mọi người đều bình an là được rồi. – Tôi nhẹ giọng đưa tiếng, ngữ điệu thậm chí còn mang theo chút hỉ hả.
– Ừ, vậy tốt, thanh niên đôi khi cũng phải trải qua những chuyện thế này thì sau mới có cái để kể cho nhau nghe... À, mà cậu có muốn nói chuyện với Ngọc không???
–... Thôi anh ạ, để em gọi cho Ngọc sau cũng được. Máy mượn của người ta nên em chỉ nói được một lúc thôi. – Tôi quyết định sau một hồi do dự.
– Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé, đi cả đêm nay chắc cũng mệt rồi phải không?
– Vâng, vậy thôi em chào anh ạ!!!
– Ừ, chào cậu!!!
Rời khỏi cái không khí đặc sệt mùi sát trùng ở bệnh viện, tôi nắm hờ tay ga đưa chiếc xe cũ kỹ lang thang quanh thành phố bé nhỏ quê hương mình. Chạy qua bờ hồ trung tâm, lồng lộng từng cơn gió thốc đua nhau lùa tới, mang theo một mùi ẩm mốc của hơi nước và sương đêm... Man mác buồn khi nhìn những nhành liễu rủ, đung đưa thướt tha trong gió, mang một vẻ mong manh giữa gió trời xô đẩy. Bóng người bóng xe đan xen vào nhau in lên từng mảng gạch rêu phong từ những căn nhà xưa cũ kỹ cạnh cung văn hoá, nơi mà ngày xưa bố mẹ thường chở hai anh em tôi đi chơi và ăn uống mỗi dịp cuối tuần hay lễ tết... Giờ thì chỉ còn lại mình tôi, lầm lũi đi giữa lòng đường vắng lặng không một bóng người. Ánh mắt nhíu lại không phải vì mỏi mệt mà là vì thói quen mỗi khi tôi cố ngăn những dòng cảm xúc khỏi trực trào từ nơi đáy lòng. Quê hương vẫn mãi là vậy, ẩn khuất sau bao tháng ngày vật lộn giữa dòng đời. Mỗi lần trở về tôi đều cảm nhận được sự ôm ấp, vuốt ve nơi mảnh đất mẹ mà mình sinh trưởng. Hít thở từng luồng không khí, cảm nhận từng mùi cỏ cây, ngắm nhìn những hình ảnh quen thuộc vẽ hình những góc phố, con đường thân thương. Quê hương mỗi năm lại thay đổi theo xu hướng thời cuộc nhưng những giá trị tâm hồn gửi gắm nơi gia đình tôi nằm lại vẫn luôn còn đó, chờ đợi tôi trở về để thả hồn phiêu bồng theo những ký ức xa xăm và hạnh phúc xưa kia...
Hơn nửa giờ lang thang để cảm nhận, để nhớ... Tôi tự thấy thoả mãn với chuyến đi "ngoài kế hoạch" lần này. Nỗi thất vọng sau sự việc ban nãy cũng phần nào được tan biến... Đúng hơn là chính bản thân tôi không còn muốn để tâm quá nhiều tới nó nữa... Hít thêm một hơi thật sâu mùi vị quê hương, tôi quyết định xin nghỉ làm ngày mai để giành trọn cho mình một ngày về thăm quê đúng nghĩa.
Sáng hôm sau, rời khỏi nhà nghỉ sau một giấc ngủ ngắn, tôi vòng qua vài con phố thương mại mua ít quà bánh, hoa quả để về biếu họ hàng. Các bác cũng bất ngờ khi thấy tôi về chỉ gần 2 tháng sau kỳ nghỉ Tết, anh lớn trên hôm nay cũng đưa vợ con về thăm hai bác nên tôi cũng có cạ để nói chuyện. Đến gần trưa chuẩn bị dọn cơm thì anh Quý gọi cho tôi.
– Em nghe anh!!!!
– Sao hôm nay ở quê chú có việc gì mà phải về gấp vậy?
– À vâng, có một số việc anh ạ. Nếu là giữa tuần chắc em cũng chẳng về đâu nhưng hôm nay thứ Sáu nên thôi, cố gắng vậy.
– Thế đêm qua máy hết pin hay sao mà phải mượn máy nhắn tin vậy?
– Thì vâng, như đêm qua em nhắn cho anh đấy. Về vội quá quên mang sạc nên phải mượn tạm máy.
– Thế giờ chú đang dùng máy đấy thôi.
– Thì em mua sạc khác mà, anh hỏi cứ như hỏi cung vậy, khà khà... Mà công việc hôm nay thế nào hả anh???
– Có vấn đề!!!
– Vấn đề gì hả anh, có nghiêm trọng không ạ?
– Cũng không nghiêm trọng lắm, bảng tách khối lượng chú gửi anh chiều qua còn thiếu một vài chi tiết... Sáng nay anh đưa vào dự toán nó ra không khớp.
– À, vậy chắc sai phần phân bổ, thôi được rồi để tối lên em kiểm tra lại rồi sẽ gửi anh sớm ạ.
– Ừ, cứ làm cho cẩn thận, không đi đâu mà vội... Mà lên thì nhớ mang ít rượu quê lên nhé.
– Ôi dào, rượu trên này thiếu gì đâu anh, mà mang gì lên chứ ai lại mang rượu.
– Mang rượu lên để ăn mừng thôi.
– Ăn mừng ạ, ăn mừng cái gì vậy anh???
– Ăn mừng cho chú!!!
– Em có gì mà được ăn mừng ạ?
– Nãy sếp vừa xuống...
– Bỏ xừ, thế quái nào lại vào đúng hôm em nghỉ, đen thật đấy, hề hề.
– Anh bảo chú đi công chuyện nên không phải lo. Hôm nay sếp chỉ xuống để kiểm tra công trình với thăm anh em là chính thôi. Lúc chuẩn bị về sếp còn nói thời gian sắp tới bên tổng chuẩn bị mở đợt điều chuyển nhân viên bên các công ty con.
– Vậy tức là sao ạ?
– Liên quan đến phòng kinh doanh và phòng chiến lược nên khả năng chú cũng đang được xem xét đưa vào danh sách đấy.
– Hê hê, anh trai cứ đùa dai, mới vào làm được có vài tháng như em thì làm gì có cơ. Thôi được rồi, vụ rượu cứ để em lo, anh bảo anh em trưa mai cứ chuẩn bị sẵn mồi đi nhé.
– Ơ, thằng này hay nhở, chú có thấy anh nói đùa ai bao giờ chưa. Chú mới làm được vài tháng nhưng năng lực thế nào nó cũng thể hiện ra một phần rồi. Tất nhiên, bọn anh cũng thấy hơi bất ngờ nhưng chắc phải có lý do thì chú mới có khả năng được lọc vào danh sách.
– Vậy ạ, vâng, thôi thì em cũng chỉ biết thế thôi anh ạ. Vào danh sách thì cứ vào, chứ còn có được chọn hay không thì còn khoai lắm.
– Đợt tới đi dự án ở Ninh Bình cố làm cho tốt thì thế nào chú cũng có cơ hội.
– Ồ đấy, anh nhắc em mới nhớ. Dự án đấy là có bên tổng tham gia trực tiếp nữa phải không anh?
– Ừ, cũng chính vì việc chú được đi dự án này anh mới nghĩ là chú có cơ hội để bên tổng họ đánh giá.
– Vậy hạng mục bên anh em mình làm là thế nào hả anh?
– Anh chưa nhận được công văn chính thức nhưng nghe nói cũng khá lớn đấy. Chú liệu mà tập trung nhé, thời gian sắp tới tương đối quan trọng đấy. Đừng có để phân tâm bởi mấy chuyện vớ vẩn như tình cảm, yêu đương này nọ.
– Em biết mà anh, suốt ngày cắm mặt vào máy tính, sổ sách với gạch đá như em thì làm gì có đứa nào thèm yêu chứ, hì hì.
– Anh cứ nhắc vậy thôi, sắp tới nhận công trình là đi đến cuối năm luôn, cố mà làm cho tốt sau muốn chơi gì thì chơi.
– Vâng được rồi, em biết mà anh.
...
Quá trưa cơm nước xong xuôi tôi và anh họ ngồi nói chuyện công việc, sơ qua một số dự án thi công và đầu tư mà công ty của hai anh em đang và sẽ triển khai trong thời gian tới. Chuyện qua chuyện lại tôi được biết anh họ đang định đầu tư vào một mảnh đất trên Hà Nội. Dạng đất chuyển đổi chạy sổ, làm chung với vài người nữa. Nghe tả qua có vẻ ngon, nhưng tôi không rõ dây dợ, mối lái và nguyên trạng mảnh đất như thế nào nên cũng chỉ biết nghe và bàn luận một số vấn đề râu ria. Đất cát thời điểm này vẫn là một kênh hứa hẹn cho các nhà đầu tư, đặc biệt là những nhà đầu tư cá nhân, nhỏ lẻ. Quan trọng là biết thẩm định giấy tờ nhà đất, khảo hợp đồng, có dây và nhất là biết chọn thời điểm để thu mua và "bung hàng".
– Mày có muốn đầu tư cùng anh không? – Anh họ nhìn tôi cười, dường như anh cũng đã đoán trước được câu trả lời của tôi.
– Em có hiểu gì mấy về làm đất đâu anh, hầy.
– Chưa hiểu thì mới phải làm để hiểu chứ. Anh thấy mày còn vốn cô chú để lại trong ngân hàng nên mới hỏi thôi, chứ anh cũng biết hiện tại chắc mày cũng chưa dám làm cái này.
– Đất nông nghiệp chuyển đổi mục đích sử dụng hả anh?
– Ừ, bọn anh tính chuyển đổi rồi chạy sổ được ngay trong năm nay là "nhảy" luôn. Sang năm mà ra nghị định mới sợ lại khó làm.
– Trên sở Tài nguyên và Môi trường họ nói mảnh này thế nào ạ? Khả quan không anh?
– Đúng đất nông nghiệp, chủ ở đấy cũng muốn bán nhưng họ đòi giá hơi cao.
– Quan trọng là có ra được sổ không ấy chứ?
– Thì phải mua đứt mới biết có làm được hay không. Dây bên anh làm thì chắc lắm, từ năm ngoái đến giờ ra được cho khá nhiều sổ rồi. – Anh họ nhấp ngụm trà, khuôn mặt toát lên một vẻ bình thản, tự tin.
–... Hôm nào anh chị và các cháu lên Hà Nội ạ?
– Chắc là chiều Chủ nhật, sao hả, mày định lên luôn hay sao mà hỏi anh vậy? Về chơi với các bác và anh chị thì chí ít cũng phải ngủ lại một đêm chứ.
– Công việc em còn ngổn ngang lắm, hôm nay nghỉ đột xuất mà đã xảy ra chút trục trặc rồi đó anh.
– Xời, làm như mỗi mày làm xây dựng không bằng. Anh đây thừa hiểu, làm xây dựng mà không có sai số thì mới thực sự là có vấn đề.
– Hề... Vậy hôm nào anh cho em xem qua giấy tờ của cái mảnh đất ấy nhé?
– Ờ, anh để trên nhà ở Hà Nội rồi, có cần luôn thì tối Chủ nhật qua anh lấy về mà nghiên cứu. Anh không cần mày phải đầu tư cùng anh nhưng cái này cũng nên tìm hiểu thêm cho biết. Sau có cơ hội thì còn biết mà nắm bắt.
– Vâng, vậy để hôm nào em qua anh.
– "Còn hơn 400 triệu trong ngân hàng, không đầu tư thì cứ thấy ngứa ngáy trong người. Mà đầu tư khi chưa làm, chưa hiểu kỹ lại như vụ cafe thì bỏ mịa!!!" – Tôi cười thầm với suy nghĩ trong đầu, quả thực có ngã mới biết cách đi, có sai lầm mới biết cách khắc phục. Nhưng không phải cứ hùng hục lao đầu vào tường bất cần biết bức tường đó vững chắc thế nào. Đầu tư về lĩnh vực gì trước tiên cũng cần phải hiểu và biết, sau là sự chuẩn bị kỹ càng trước sau, cuối cùng là chọn thời điểm để bắt tay vào làm thực sự. Có rất nhiều kiểu đầu tư, đơn giản có, phức tạp có. Có kiểu đầu tư trực tiếp tự làm tự hưởng, cũng có kiểu đầu tư gián tiếp, xây dựng cơ sở rồi mở thầu cho đơn vị khác vận hành, còn mình chỉ ăn theo phần trăm theo cam kết... Nhưng tựu chung lại, mọi sự đều cần kiến thức, kỹ năng, sau cùng là kinh nghiệm thì việc đầu tư, kinh doanh mới có thể lập được cơ sở và vận hành tốt trên cái cơ sở đó.
– "Ring... Ring... Ngọc calling..." – Đang ngồi nói chuyện thì Ngọc gọi cho tôi. Đây đã là cuộc gọi thứ 2 kể từ khi tôi mở máy lúc chuẩn bị ăn cơm trưa. Lần đầu gọi đúng lúc đang chén bác chén cháu nên tôi để kệ không nghe. Lần này... Thì đành phải nghe vậy.
– Tôi đây.
– Anh làm gì mà ban nãy tôi gọi không nghe máy vậy???
– Đang nghe đây còn gì!!! – Giọng tôi nửa thờ ơ nửa khiêu khích.
– Vậy... Giờ sao rồi???
– Sao là sao cái gì!!!
– Thì giờ anh ở đâu vậy? Vẫn ở dưới quê hay đã lên trên này rồi???
– Vẫn đang ở quê!!!
–... Hôm nay anh nghỉ làm à???
– Ừm...
– Sao tự dưng lại nghỉ? Công việc của anh lúc nào cũng bận cơ mà!!!
– Tôi thấy hơi mệt nên xin nghỉ thôi... Haizz... – Tôi nhẹ giọng kèm một hơi thở dài, việc bất cần khi đối thoại với Ngọc làm cho tôi cảm thấy khó chịu... Có lẽ bởi vì trong thâm tâm tôi thực sự không muốn làm điều đó...
–... Là do chuyện đêm qua phải không?... Tôi... Xin lỗi nhé... – Ngọc thấp giọng, tiếng nói bỗng nhẹ bẫng, nghe thoảng qua như tiếng thì thầm của ai đó đang bồng bềnh trôi bên tai tôi.
– Không có gì đâu, thỉnh thoảng tôi cũng muốn nghỉ ngơi cho đầu óc bớt căng thẳng. Nay về quê cũng vui lắm, coi như hôm nay tôi đi vậy mà lại được việc.
Tôi cố gắng "nhẹ nhàng hóa" những hệ quả mà sự việc đêm qua mang lại. Nghĩ mà thấy buồn cười, đêm qua còn nghèn nghẹn một nỗi ức chế mơ hồ trong lòng. Vậy mà hiện tại, tôi lại cố nói giảm nói tránh để an ủi ngược cô nàng "bị cáo" này. Thôi thì coi như đàn ông chịu một chút thiệt thòi trước phụ nữ cũng là việc nên làm. Nhìn nhận theo một góc độ tích cực nào đó thì nhờ có sự việc đêm qua mà hôm nay tôi mới tự thưởng được cho mình một ngày thăm quê vui vẻ và ý nghĩa.
– Vậy khi nào thì anh lên?
– Chưa biết, có thể là ngày mai.
– Ừm, vậy thôi nhé, tôi làm việc tiếp đây. Bye anh!!!
– Bye cô!!!
– Ai gọi mà nghe có vẻ nhát gừng thế!!! – Ông anh họ xen vô một câu khiến tôi ấm nóng trong lòng vì "chạm nọc".
– Sếp em đấy!!! – Tôi không thèm suy nghĩ mà trả lời luôn.
– Sếp??? Sếp gì mà mày ăn nói bạo gan bạo phổi vậy!!!
– "Sếp xó" ấy mà anh, hê hê hê.
– Thằng này!!! Thích con nào thì cứ tán rồi yêu cho cuộc sống nó đỡ nhạt. Mà sắp tới ra trường mày thích anh xin cho mày sang bên tài chính làm, công ty bạn anh trên kia nhiều lắm. Làm mãi mảng xây dựng làm gì cho tù người ra.
– Nghề nào mà chẳng có "bệnh" hả anh. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa thôi, nói chung em thấy chỗ làm hiện tại cũng thoải mái, mặc dù có hơi vất vả thật. Khi nào em suy nghĩ khác thì lúc đó lại nhờ đến anh nhé.
– Thằng này chặn trước đón sau cũng khéo mồm nhở.
– Hì hì, để em vào lấy mấy lon bia với đĩa lạc anh em mình nói chuyện cho đỡ nhạt!!!
Hai anh em tôi ngồi lai rai với nhau đến hơn 1 giờ trưa thì lăn kềnh ra ngủ. Chợp mắt thiu thiu đến hơn 2 giờ thì lại bị Xuân chó phá đám.
– Mày biết gọi vào giờ "thiêng" nhỉ... – Tôi ngáp ngắn ngáp dài mở đầu cuộc nói chuyện với Xuân.
– Ờ, tao biết mày đang ngủ nên mới gọi mà, hê hê hê.
– Ờ, thằng này mấy hôm nằm viện tự dưng thông minh ra đấy. Mày chịu đâm thêm nhát nữa khéo lại thành thiên tài thì bỏ mịa, hehe!!!
– Thôi, éo dông dài nữa, vào chuyện chính đây. Sáng nay tao nói chuyện với Anh Dũng rồi.
– Sao, mày nói chuyện gì với Anh Dũng?
– Thì chuyện về thằng ôn kia chứ còn chuyện gì nữa...
– Sao không nói với Anh Mạnh???
– Nói với Anh Dũng thì làm sao???
– À... ờ, cũng chẳng sao cả. Vậy mày với anh ấy nói chuyện thế nào???
– Thì thế thôi, tao nhờ và anh ấy nhận lời.
– Nhận lời? Vậy định bao giờ xử lý thằng kia?
– Thì vẫn đợi sau khi bọn mình tốt nghiệp thôi. Tao nóng ruột muốn làm ngay lắm nhưng Anh Dũng cũng khuyên là nên bình tĩnh. Trong thời gian chờ đợi cũng là để xem xét có biến gì khác xảy ra nữa không.
– Vẫn chỉ có vậy thôi chứ gì. Ừm, mà đến lúc Anh Dũng tiến hành thì chắc tao cũng không ở đây để tham gia cùng nữa rồi.
– Mày đi đâu mà không ở đây nữa???
– Tốt nghiệp xong chắc cũng đến hạn tao đi dự án ở Ninh Bình rồi.
– Đi Ninh Bình cơ à?
– Chấp nhận thôi, dự án này cũng khá quan trọng với bản thân tao.
– Ừ, à mà có chuyện này tao cũng đang muốn bàn với mày.
– Chuyện gì?
– Sắp tới 3 anh em mình lại về ở cùng nhau chứ!!!
–... À... Chuyện này... – Thực sự chuyện này tôi cũng từng nghĩ đến khi tôi và Xuân chó làm lành được với nhau. Tuy nhiên vì một lý do nào đó mà tôi chỉ nghĩ đến chứ chưa chủ động bàn bạc cùng Xuân và Hải. Suy nghĩ này sau đó cũng tạm thời chìm vào quên lãng, cho đến ngày hôm nay nó mới được "kích hoạt" trở lại khi Xuân đem chuyện này bàn bạc với tôi.
– Ý mày thế nào? Không có vấn đề gì phải không, anh em trước ở thế nào thì giờ lại như thế thôi.
– Được rồi, trước hết mày cứ lo sắp tới ra viện đi đã, rồi còn cả chuyện tốt nghiệp nữa. Mà sao hôm trước tao nghe mẹ mày nói định mua luôn nhà trên này cho mày sau khi mày tốt nghiệp mà.
– Ôi dời, biết thế nào được, ông bà già tao lúc thế này lúc thế kia nên tao cứ tự tính cho mình trước cho nó lành. Vậy cứ thế nhé, mày xem thu xếp đi rồi hết tháng sau dọn về với bọn tao. Ở một mình dù sao cũng tốn kém và buồn hơn là ở 3.
– Ờ, cứ biết thế, để tao xem có đòi được tiền nhà 2 tháng 5, 6 không đã rồi tính. – Tôi đi nước đôi.
– Mịa, đại gia mà tiếc 2 tháng tiền nhà à.
– Thôi, biến đi chỗ khác buôn chuyện đi, tao đang có người gọi rồi... – Tôi ngắt cuộc nói chuyện với Xuân để nhận cuộc gọi lạ vừa gọi đến.
– Alo!!!
– Dạ, anh Tuấn ạ... – Một giọng nói nghe quen quen... À, giọng cái An đây mà.
– Ừ, ai đấy nhỉ?
– Dạ, là em... Em An đây ạ... – Giọng nói có đôi chút ngập ngừng, làm tôi nhớ lại khoảng khắc đêm qua. Cũng chính vì cái nhịp điệu ngập ngừng, xen lẫn chút gấp gáp, hớt hải trong giọng nói đã khiến tôi vào "tròng".
– À, An hả em, từ đêm qua tới giờ chắc câu được nhiều "cá" lắm rồi phải không!!! – Tôi cười nhẹ.
– Câu gì đâu anh, được có mỗi "con cá" đêm qua mà làm em áy náy đến nỗi cả ngày hôm nay chỉ ngồi ôm cần hối hận đây. – Dù có chút bực với An nhưng quả thực nghe cái giọng tỏ vẻ biết lỗi, pha chút nũng nịu không thể không khiến tôi cảm thấy buồn cười.
– Cho cá lên thớt, băm chặt làm gỏi rồi thì còn gì mà áy náy nữa hả em, hề hề.
– Em xin lỗi anh mà, đêm qua quả thực em chỉ muốn đùa anh đúng tính chất ngày cá thôi. Ai dè điện thoại anh lại hết pin nên sự việc mới ra ngoài tầm kiểm soát như vậy.
– Làm gì nghe to tát thế em, anh hiểu mà. Tuy nhiên lần sau có đùa gì, nhất là đùa những thứ nhạy cảm thế này thì phải suy nghĩ trước sau thật kỹ xem có gây ra hậu quả gì hay không. Ví như hậu quả không phải anh mà là một ai khác yếu tim, họ nằm vật ra đấy thì em tính sao.
– Nhưng anh có phải người yêu chị Ngọc đâu mà phải lo tới mức như vậy, à hay là...
– Là anh đang lấy ví dụ thôi, em lại nghĩ linh tinh đi đâu đấy...
– Hì, vậy anh có giận em thì cũng chỉ giận nốt hôm nay thôi nhé. Em xin lỗi anh lần nữa, anh đừng để bụng nha, hì hì.
– Đêm qua anh cũng muốn làm người nhỏ nhen lắm mà không được, nên em có thể yên tâm chuyện bụng dạ của anh, hê... Mà này, anh hỏi cái này...
– Anh muốn hỏi gì ạ???
– Phải trả lời thật nhé, anh hỏi chỉ để biết thôi.
– Vâng, thì anh cứ hỏi đi.
– Vụ này từ đầu đến cuối là em làm phải không?
–... Dạ... Vâng ạ, hậu quả em vừa ngại vừa sợ nên anh Nguyên phải đứng ra nói đỡ cho em.
– Ừm, đêm qua anh cũng đoán ra phần nào rồi. Vụ này thì chỉ có em hoặc Ngọc nghĩ ra thôi, chứ anh Nguyên là người lớn, không dưng lại rỗi hơi đi làm như vậy.
– Anh ơi, chuyện này từ đầu đến cuối đều là mình em hết. Chị Ngọc cũng không liên quan đâu ạ.
– Anh không giận đâu mà, em không cần nói đỡ cho Ngọc đâu. Chuyện cũng có gì đâu mà phải phức tạp làm gì.
– Em không phức tạp mà sự thật là như vậy, chị Ngọc chỉ biết chuyện này sau khi nghe em kể lại thôi.
– Ngọc không tham gia vậy làm sao em lại biết được quê anh?
– Thì có gì đâu, em nghe chị Ngọc nói chuyện thôi mà.
– Nói chuyện về anh???
– Vâng... à mà không có nói xấu gì nhiều đâu, anh yên tâm, hì hì.
– Ừ, vậy được rồi. Nói chung là mọi chuyện qua rồi thì thôi, em đừng nghĩ ngợi nữa. Giờ anh đang dở một số việc, khi nào anh em mình gặp nhau nói chuyện sau nhé.
– Vâng, vậy em không làm phiền anh nữa, em chào anh ạ.
– Chào em!!!
– "Cuối cùng vẫn không thể làm rõ được cô ta có tham gia hay không... Mà thôi kệ, tại sao mình lại cứ bị ám ảnh mãi về cái chi tiết nhỏ nhặt này như vậy nhỉ. Mọi chuyện đã qua rồi thì thôi..." – Tôi nghĩ thầm trong đầu, đâu đó trong lòng vẫn còn vương vãi một chút gì đó lấn cấn không đáng có.
...
Mất giấc ngủ trưa vì 2 cuộc gọi, tôi đành dạo bước đi bộ qua vài con phố quen thuộc quanh khu nhà bác. Nắng mùa này đã vàng và gắt hơn, vài tia nắng xé lẻ, xuyên qua những tán lá gạo chớm non mơn mởn tưới lên khuôn mặt tôi một vị ấm áp, dìu dịu. Thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ lào xào lại trà sát xuống đáy tầng không len qua cổ và cánh mũi tôi những mùi hương ngai ngái của cỏ cây và khí bụi.
– "Ring... Ring... Ngọc calling..." – Đang mải tận hưởng hương gió và vị nắng thì Ngọc lại gọi. Cuộc gọi thứ 3 trong ngày vào đúng 3 giờ chiều...
– Lại có việc gì vậy?
– Này... Địa chỉ nhà anh ở đâu vậy?
– Hả, địa chỉ nào... Đừng nói là cô đang ở quê tôi đấy nhé? Từ đêm qua tới giờ vẫn đang đầy bụng vì ăn no "cá" đây.
– Trời ơi, tôi đâu có rỗi hơi mà "câu" anh làm gì cơ chứ!!! Đọc địa chỉ nhanh lên, chỗ này lạ nước lạ cái, anh mà không chỉ thì tôi không biết phải đi thế nào đâu.
– Haizz... Cứ đứng đợi ở đấy đi...
– Này... Này...
Tôi tắt máy rồi chạy xe ra bến xe khách luôn, thành phố tỉnh lẻ, nhỏ bé và vắng vẻ nên chỉ sau có hơn 5' tôi đã tìm thấy Ngọc.
– Không đi làm hay sao mà lại mò về đây. Mà về để làm gì vậy?
– Mò về để đi chơi... – Ngọc bất cần trả lời.
– Đúng là đồ lọ mọ, tôi cũng không nghĩ cô lại về đây thật đấy!!!
– Xùy, có mỗi việc đêm qua thôi mà đã vội nghĩ xấu về người khác.
– Hê, tôi đâu có dám nghĩ xấu về cô chứ, chỉ là trong một ngày đặc biệt thế này thì tốt nhất là nên đề phòng mọi chuyện thôi. Hê hê. Ôm chặt vào, tôi đi đây.
– Anh đi thì cứ đi đi, sao tôi phải ôm chứ!!!
...
– Nhà anh xa nhỉ, đi nãy giờ hơn 10' rồi mà vẫn chưa về!!! – Ngọc thắc mắc sau một hồi vừa đi vừa nói chuyện phiếm với tôi.
– Nãy giờ tôi đưa cô đi lung tung để ngắm cảnh mà, hehe.
– Thế sao không về đi, đi lung tung mãi thế này làm gì.
– Lát nữa về cũng được, về chào các bác, anh chị của tôi rồi lên Hà Nội luôn.
– Ơ, vậy sao lúc trưa nói chuyện anh bảo mai mới lên mà?
– Trưa khác giờ khác.
– Sao mà khác???
– Vì vướng cục nợ là cô đấy!!!
– Đánh chết giờ, tôi thì ảnh hưởng gì đến anh chứ!!!
– Thì cô về bằng xe khách thế này tôi lại phải đèo lên sớm chứ sao.
– Không cần anh, tôi về được thì lúc lên tôi cũng tự lên được.
– Hê, làm gì căng thẳng thế... Vậy sao cô không đi con Audi mới mua ấy, đi xe khách làm gì cho phức tạp.
– Là tôi muốn đi thôi, đi xe khách cũng có cái thú vị của nó mà... Mà này, anh cứ định đưa tôi đi lòng vòng thế này mãi à, thành phố này nhỏ vậy đi nãy giờ làm gì còn cảnh nào để ngắm nữa đâu, lại còn nắng nữa. Với lại hôm nay tôi cũng không mang máy ảnh theo nên cũng chẳng có hứng ngắm cảnh đâu.
– Vậy đi ăn nhé, quê tôi cũng không có nhiều thứ thú vị nhưng được cái ẩm thực cũng không đến nỗi nào.
...
Nắng vẫn chiếu giòn tan từng vệt vàng vọt, ấm nóng xuống từng mét đường. Tôi vi vu qua nốt vài con phố rồi đưa Ngọc tới một quán bún chả mà ngày trước gia đình tôi vẫn thường ăn.
– Ăn được chứ?
– Được, cũng ngon đấy. Tôi gọi đĩa nữa nhé, hì. – Ngọc ăn uống rất tự nhiên, không gò bó, đó cũng là một trong những nét đáng yêu tôi nhận thấy ở cô nàng này.
– Mà chủ quán này quen anh có phải không?
– Cả nhà tôi ngày trước vẫn hay đến quán này. Giờ mỗi lần về quê tôi cũng đều ghé qua để ăn. Chủ quán vì vậy nên quen mặt tôi... Ăn xong có muốn ăn kem bờ hồ nữa không?
– Ở đây cũng có kem bờ hồ á???
– Có chứ, có cả hồ cho cô ngắm luôn. Chỉ là không to như Hồ Gươm thôi.
– Có phải chính là cái hồ ở gần quảng trường ban nãy không?
– Ừ, chính là nó đấy.
...
– Hồ này đẹp thật, còn sạch nữa!!! – Ngọc vừa nói vừa xúc một thìa kem lên miệng.
– Kem thì thế nào?
– Cũng ngon... Nè, ăn thử đi... – Ngọc xúc một thìa kem từ chiếc ly của mình rồi đưa lên miệng tôi.
– Vị này tôi biết rồi mà, cấp 3 ăn ở đây với bọn bạn suốt...
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ngọc, cô nàng đang mải ngắm nhìn một thứ gì đó... Có thể là những hàng cây được tỉa tót theo những hình khối kỳ lạ dọc vỉa hè ven hồ. Cũng có thể là cảnh chơi đùa của những đứa trẻ hay những tốp thanh thiếu niên, học sinh đã bắt đầu tụ tập để nhảy nhót, trượt ván hay cũng đang ngồi ăn kem giống chúng tôi. Cách không xa lắm nơi thảm cỏ xanh mướt bên thềm công viên thành phố, từng nhịp từng nhịp những cánh diều nhỏ ngập tràn màu sắc với những chiếc đuôi phấp phới nhảy nhót, lúc lên lúc xuống, dập