- Này, em yêu anh từ khi nào vậy?
- Không lâu mà cũng chẳng mới.
- Trả lời hay nhỉ!!!
- Thì đúng mà, có sao thì em nói vậy thôi.
- Haizz, vậy mà làm anh cứ tưởng...
- Tưởng gì, chẳng lẽ anh lại thích nghe mấy câu đại loại như... Yêu từ lâu lắm rồi, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên à? Hì hì.
- Không phải thế, nhưng mà... Bắt đầu "chớm nở" là từ lúc nào?
- Hì hì, sao anh cứ phải vặn vẹo em điều này thế?
- Yêu nhau thì hỏi những câu như vậy là bình thường mà.
- Vậy thì để em "quét" lại một lượt đã... Xem nào... Lần đầu gặp nhau trong "vai" trộm chó này, hahaha.
- Cứ "quét" thoải mái đi, đừng câu giờ là được, hê hê.
- Blằm, blằm, blằm... Haizz, chưa hẳn là chắc chắn nhưng em nghĩ... Mình thực sự có tình cảm với anh sau lần giải cứu "5 ae siêu nhân mèo".
- Từ lần đó ư?
- Hì hì hì.
- Em đấy... Tại sao cứ chôn giấu tình cảm của mình, cứ trốn tránh anh hoài vậy!!!
- Ưm... Mọi chuyện đâu phải dễ dàng, đâu phải cứ muốn là được đâu anh.
- Anh đang ước giá như hôm ở biển mình quyết liệt hơn...
- Hừ, lại bắt đầu đen tối đấy, hôm đó anh cũng hư y như hôm qua vậy, nghĩ lại thấy ghét!!!
- Ghét mà cuối cùng vẫn để anh "càn quấy" đấy còn gì. Chụt!!!
- ... Ưm... Vì em yêu anh mà.
- Yêu như thế nào?
- Yêu đến mức muốn nói hàng trăm ngàn lần lời yêu anh... Hay đơn giản chỉ là được cùng anh nói những lời đó cho đến tận khi hai chúng mình đã già.
- Lúc đó chắc anh đã thành dê già, dê cụ, còn em thì vẫn là "của nợ" của anh, mãi mãi là như vậy, hì hì.
- Hừ, dẻo mồm thế này ra ngoài đường cũng chưa biết chừng!!!
- Anh chỉ yêu mình em thôi... Chụt!!!
- ... Ưm... Anh có biết vì sao em lại đến Sapa không?
- Vì đẹp à?
- Vì có tuyết đấy...
- Tuyết? Tuyết thì làm sao?
- Em muốn tìm lại cảm xúc vô tư, hạnh phúc giống như lần đầu tiên thấy tuyết ở Mel... Tuyết trắng tinh, chạm vào tay tan ra lạnh cóng...
- Ừm, vậy à... Hơi tiếc là đợt này mình đi lại không có tuyết...
- ...
- Vậy sau này có giận dỗi nhau hay vô tình lạc mất nhau thì cứ chọn nơi nào có tuyết làm mốc tìm nhau nhé!!!
- Anh...
- Nhớ kỹ em nhé, hì hì.
- Ngốc, ở VN này ngoài Sapa thì còn nơi nào khác chứ.
- Hì hì hì...
... Câu chuyện đêm qua giữa hai đứa như xé tan từng mảng gan ruột tôi. Đọc đến dấu chấm cuối cùng trong tin nhắn, tôi chẳng còn nhớ mình đã thu xếp như thế nào để có thể ra tới bến xe nhanh nhất có thể. Xe trong bến mỗi lúc một nhiều nhưng tôi chẳng còn tâm trí để bận tâm đến điều đó. Day dứt trong cõi lòng những dòng chữ trong tin nhắn, đến tận hôm qua Ngọc mới nói lời yêu... Nhưng hôm nay, chỉ chớm qua thời khắc bình minh hé mở, mọi thứ tốt đẹp trước đó dường như đã sụp đổ hoàn toàn. Kéo tôi rơi vào vực thẳm tối tăm...
- Anh yêu của em... Dù có nói bất kỳ điều gì lúc này, cũng không thể diễn đạt nổi em yêu anh nhiều đến thế nào đâu... Trong lòng em lúc nào cũng mong ước giá như mình được ở bên nhau mãi mãi, thì em sẽ cố gắng làm thật nhiều món ăn cho anh ăn. Dù ngon hay không cũng bắt anh ăn hết, ăn trọn vẹn như anh vẫn luôn tôn trọng công sức của em vậy... Tiếc rằng mình chỉ được ở bên nhau một ngày ngắn ngủi, một ngày được yêu và sống hết mình với tình yêu đó... Giá như chúng mình tự do tự tại, vô lo vô nghĩ như lần đầu em thấy tuyết ở Mel... Giá như chúng mình gặp nhau sớm hơn... Giá như em dũng cảm và ích kỷ hơn...
Hì, cuộc sống mà cứ "giá như..." thì chúng mình có thể nói mãi không ngừng đến tận lúc anh thành dê già, dê cụ, còn em vẫn mãi là "của nợ" của anh phải không anh, hì.... Đừng hối tiếc về những gì đã qua anh nhé, em không bao giờ hối tiếc đâu, Tuấn ạ... Em đã được gặp và yêu anh như thể tìm thấy hơi thở trong cuộc sống của mình, đó chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà em có được từ trước đến giờ. Tuy nhiên em lại chọn việc làm tròn bổn phận của mình để vứt bỏ đi hạnh phúc ấy... Em ngốc nghếch và xấu xa lắm phải không anh, không những không biết giữ gìn món quà ông trời ưu ái dành cho mình mà còn nhẫn tâm trà đạp lên tình cảm của người mình yêu...
Đừng yêu và chờ đợi gì ở em nữa, anh xứng đáng với một người con gái khác tốt hơn, toàn tâm toàn ý, chân thành với anh chứ không dao động, tính toán như em, em là thế đấy!!!
Xem như chúng ta có duyên mà không có phận anh nhé, giống như anh vẫn thường nói tương lai thế nào mới là điều quan trọng. Sâu trong trái tim em sẽ luôn cầu chúc anh hạnh phúc, cho em một lần cuối thôi anh nhé... Em yêu anh!!!"
- "Anh không chờ đợi tình yêu toàn tâm toàn ý, cũng chẳng cần đong đếm tình yêu đó có xứng đáng hay không... Tình yêu với anh, chỉ đơn giản là mỗi sáng thức dậy được ngắm nhìn em ngoan hiền trước sớm bình minh, là được nắm bàn tay em mỗi khi em làm cho anh một món ăn nào đó... Điều đơn giản như một niềm khát khao đến tận cùng ấy nhưng sao đối với anh nó lại cứ xa vời trùng điệp như vậy? Tại sao... Tại sao hả em... Ngọc ơi!!!"
Mọi thứ vun vút trước mắt qua ô cửa kính ô tô nhưng tôi lại chỉ nhìn thấy nụ cười của Ngọc, thấy hình ảnh xinh đẹp sau ánh đèn ngủ mơ màng... Tâm trí thổn thức với bao hình ảnh xáo trộn gắn liền với những ký ức khó phai, nức nở trong tâm khảm mà nước mắt không làm sao tuôn rơi. Khóc không thành lệ đau và buốt lắm... Tôi cứ ngồi như vậy, lảo đảo theo từng vòng cua của chiếc xe, đôi mắt vô hồn, trống rỗng không nhìn thấy hiện tại bởi màn sương của quá khứ đang phủ mờ. Cứ sống hướng tới tương lai ư... Nhưng tương lai u ám thế này, sẽ phải bước tiếp thế nào đây... Đời tôi... Sao cô độc quá!!!
Hàng chục cuộc điện thoại từ sáng cho đến tận chiều hôm đó khi tôi về tới hôm nay nhưng Ngọc vẫn tắt máy. Không dám gọi cho Nhi vì giờ này cô ấy vẫn đang ở công ty, gọi để hỏi về Ngọc vào thời điểm cả hai cùng nghỉ làm chẳng khác gì hành động lạy ông tôi ở bụi này. Đến nhà Ngọc nhưng không có ai ở nhà, đành thất thểu bước những bậc cầu thang bộ quen thuộc trở về nhà. Nằm trên giường trong căn phòng trống hoác, Xuân đi làm còn Hải đi thực tập công trình. Sôi gan, sôi ruột bởi nỗi lo lắng, bất nhẫn cứ lởn vởn thành từng bối giày vò trong ngũ quan. Hết nằm gác tay lại đứng thở dài, chỉ vài tiếng trôi qua nhưng bàn tay đã bóc tới bao thuốc thứ hai. Thói quen xấu này thực sự có hại, cái lợi duy nhất của nó có lẽ chỉ đóng vai trò làm một người đồng hành bất đắc dỹ khi con người ta ngập chìm trong những nỗi buồn sầu, đau khổ...
- Dis, đi là chớ, về là nồng nặc mùi thuốc lá... - Xuân trở về với những túi thức ăn trên tay, vài ngày vắng mặt tôi nên ku cậu có vẻ tự giác hơn.
- Phù... Sao rồi, đi chơi với em yêu thế nào, có làm ăn được gì hay ho không. Anh lại tưởng chú ở luôn trên đấy chứ, đang định tối nay làm bữa liên hoan với thằng Hải thì lại vác mặt về, hề hề. - Bình thường thì cũng vui đấy, nhưng hiện tại đùa không đúng lúc rồi Xuân ơi.
- Tao ra ngoài, mày với thằng Hải cứ ăn trước đi, không phải chờ đâu.
- Ơ cái đệt, thế quà bố đâu, thằng kia...
...
Đi dạo loanh quanh tới hơn 6 giờ chiều, đợi đến lúc chắc chắn Nhi đã về tới nhà tôi mới gọi cho cô ấy. Mượn cớ điện thoại không gọi được nên muốn nhờ hỏi giúp Ngọc một số vấn đề về công việc. Nhưng tin nhận được không lấy gì làm vui vẻ khi Nhi cho hay Ngọc bị ốm ngay khi vừa trở về sau chuyến đi. Hiện tại đang rất mệt nên không muốn gặp hay nói chuyện với bất cứ ai. Không rõ đó là sự thật hay chỉ là cái cớ của Ngọc nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Nghĩ đến ngày trước, mỗi lần Ngọc ốm đều xanh xao và mệt mỏi, không rõ Nhi có biết cách chăm sóc cô ấy hay không. Càng nghĩ sống mũi lại càng thắt lại, nỗi xót xa khi bản thân bất lực không thể làm gì cho người mình yêu dâng lên nghẹn ứ nơi cổ họng... Đắng ngắt.
...
- Anh, có việc gì mà gọi em xuống gấp vậy? - Nhi tất tưởi bước nhanh ra cổng đại sảnh tòa nhà, nơi tôi đang đứng đợi với vài túi đồ trên tay.
- Ừ, em vẫn ở nhà từ lúc anh gọi đến giờ à?
- Vâng, chị Ngọc ốm nên em có dám đi đâu đâu anh.
- Anh có việc, tiện đường qua đây nên có mua ít đồ cho hai chị em.
- Ôi anh chu đáo quá, em cảm ơn, đồ ở nhà chị em em cũng đầy đủ hết mà.
- Ừ... Mà Ngọc... ốm đau thế nào rồi em?
- Vẫn mệt anh ạ, chắc đi đường xa về nên bị cảm.
- Thuốc men thế nào rồi, ngày trước mỗi khi... Mỗi khi anh bị ốm thì thường dùng thuốc này... Với thuốc này...
- Vâng, hì, anh rành quá nhỉ, mấy thứ này em cũng biết mà.
- Ừ, thế Ngọc... Đã uống thuốc chưa em? Mà em đi làm thế này thì cô ấy ở nhà một mình à? - Tôi cố gắng "câu giờ" chờ lời mời lên nhà của Nhi nhưng đáp lại chỉ là sự thất vọng.
- Em cho chị em ăn uống cẩn thận rồi, nhà còn một cô giúp việc nữa vừa được bác gọi đến, anh đừng lo. Mà anh nữa, sao đi đâu mà cũng nghỉ liền hai ngày vậy.
- À ừ, anh bận việc đột xuất dưới quê.
- Buổi họp đầu tuần hôm qua đã bắt đầu chia nhóm triển khai cho dự án sắp tới đó anh. Tiếc là anh em mình không ở cùng nhóm với nhau.
- Vậy à, ngồi cạnh nhau là được rồi mà... Thôi em lên nhà đi kẻo lạnh, anh cũng phải đi có việc bây giờ đây.
- Vâng, vậy anh đi cẩn thận nhé, chị em em cảm ơn vì mấy túi quà này!!! - Nhi cười tươi giơ hai túi quà lên ngang thân thay cho lời chào.
- Thế nhé, bye bye em.
...
- Thôi không hút nữa thằng này, mày muốn đầu độc hết cả cái phòng này à. Bạn bè tốt nhưng anh em tao đ' muốn chết chung với thằng lao phổi như mày đâu.
Xuân càu nhàu thay cho Hải, mặc hai thằng đè ra cậy mồm, cậy miệng tôi cũng chẳng thèm hé môi tâm sự với chúng nó nửa lời. Chừng nào còn chưa gặp, chưa nói chuyện được với Ngọc thì mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng, chưa ngã ngũ. Trừ khi nghe từ chính miệng Ngọc nói ra những điều đã viết trong tin nhắn, còn không chỉ cần còn 1% cơ hội tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.
- "Mau khỏe em nhé, mở máy thì nhắn lại cho anh. Đừng để anh lo lắng!!!" - Gửi một tin nhắn cho Ngọc, dù biết chưa chắc em đã đọc được ngay nhưng tôi cũng yên lòng phần nào để dần dần thiếp đi vào giấc ngủ muộn.
Sáng hôm sau đến công ty, điều mà tôi để ý đầu tiên là vị trí của Ngọc... Trống không, hẳn là cô ấy vẫn còn ốm...
- Ê Tuấn, ăn no ngủ kỹ ở đâu tận hai ngày nay vậy? - Tay Vũ lời nói đi trước bóng người, từ đâu đã đến sát sau lưng tôi.
- Việc đột xuất thôi - Tôi kiểm tra và sắp xếp lại một chút bàn làm việc và máy tính của mình, lạnh nhạt đáp lời.
- Ông nghe tin gì chưa, trưởng phòng xếp ông và tôi vào chung nhóm dự án sắp tới đấy. Từ giờ cố gắng phối hợp với nhau thật tốt nhé!!! - Cái vỗ vai vồn vã cảm giác như người quen thân lâu ngày không gặp. Tôi khẽ nhếch mép.
- Oke, gì chứ phối hợp cùng anh Vũ thì nhàn hạ rồi.
- Hề hề hề. - Cả hai không hẹn mà cùng cười hể hả, sau đó mỗi người lại quay về với không gian làm việc của riêng mình.
- Tuấn, vào phòng tôi có việc cần bàn.
- "Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!!!" - Tôi nhủ thầm sau khi nghe Trường gọi.
- Hai hôm rồi cậu bỏ bê công việc để đi đâu vậy? - Tay Trường rất thẳng thắn đi ngay vào vấn đề chính.
- Dưới quê có việc đột xuất nên em phải về gấp. Sáng thứ hai em cũng có nhắn tin cho anh với nội dung như vậy rồi mà.
- Về quê có việc gấp à... - Trường hỏi kỹ lại một lần nữa cùng cái nhìn dò xét giành cho tôi.
- ...
- Thôi được rồi, giờ nói nhanh vào công việc. Buổi họp thứ hai đầu tuần, tôi đã thông báo kế hoạch triển khai dự án sắp tới cho cả phòng. Vũ chắc cũng vừa nói qua với cậu về nhóm của mình?
- Em mới chỉ nghe nói là cùng nhóm với Vũ thôi chứ cũng chưa có gì rõ ràng.
- Phòng chúng ta chia ra ba nhóm, mỗi nhóm bốn người, có nhiệm vụ xây dựng kế hoạch từng mảng cho dự án lần này. Nhóm cậu do chị Tâm - Bà chị ngồi cạnh tôi - Làm leader, cậu, Vũ và cô Trang chịu trách nhiệm xây dựng kế hoạch và phân tích tính khả thi của dự án. Báo cáo hàng tuần của nhóm và cá nhân tổng hợp và gửi lại cho tôi vào mỗi cuối tuần. Cậu còn thắc mắc gì không?
- Dự án lần này có phải là dự án cải tạo hạ tầng mà bên chủ đầu tư... Vừa đánh tiếng phải không ạ?
- Chính nó, tài liệu về dự án đã được bên kỹ thuật thiết kế phác thảo sơ qua. Việc của phòng chúng ta là phân tích số liệu, cố gắng đưa ra mức giá tốt nhất cho gói thầu này. Trọng trách không hề nhỏ đâu.
- Vâng, em hiểu rồi.
- Còn nữa, bản báo cáo đợt trước cậu đã làm xong chưa?
- Dạ...
- Sao vậy? Thứ ba tuần sau là đến hạn nộp rồi đấy!!! - Khoé miệng Trường hơi nhếch lên.
- Dạ vâng, em sẽ cố gắng hoàn thành đúng hẹn.
- Việc trước dồn việc sau nhưng đừng quên bản tổng hợp và đánh giá cá nhân cuối tuần này đấy.
- Em hiểu, nếu không còn việc gì thì em xin phép quay lại làm việc.
- Ừm.
Tiếng ậm ừ nặng nề phát ra nơi cổ họng Trường dường như cũng đồng dạng với gánh nặng trong lòng tôi lúc này. Tất nhiên nếu so về cân lượng thì cân đòn bên tôi phải nặng gấp ngàn lần hơn thế. Tinh thần sa sút trong mối quan hệ với Ngọc hiện tại chưa kịp chỉnh đốn, đã ngay lập tức phải gánh lấy tầng tầng lớp lớp áp lực từ công việc dội xuống. Ngồi trước màn hình vi tính với hàng lô hàng lốc những tệp file trong ổ cùng tài liệu trên bài. Mới chỉ nghĩ tới việc chạm tay xử lý tất cả đống việc đó trong có 6 ngày từ giờ tới thứ ba tôi đã thấy đầu óc mình bùng nhùng như đang phải ngồi trong một thùng phuy đóng kín, bị bủa vây bởi những tiếng gõ thùng xung quanh.
- E hèm, sao vậy em? Công việc căng thẳng quá à? - Chị Tâm, leader mới của tôi mở lời hỏi thăm.
- Không có gì đâu chị.
- Anh bị mệt à, có phải là do... Tối qua đi về lạnh không? - Nhi cũng ân cần quay sang hỏi han tôi.
- Không, chắc do đêm qua đi ngủ anh quên không đóng cửa nên mới vậy. Tập trung làm việc một lúc là hết ngay ấy mà.
Bỏ qua mối quan tâm từ hai người phụ nữ ngồi kế bên mình, những tiếng lách cách, sột soạt lại phát ra đều đều từ bàn làm việc của tôi.
Hơn 3 tiếng làm việc không ngừng nghỉ trôi qua... Lẽ ra được thảnh thơi nghỉ ngơi như hầu hết những nhân viên khác thì tôi lại phải tất tưởi chạy qua một đại lý xe máy gần đó để tranh thủ mua xe. Nhanh chóng ký kết, chuyển tiền, lắp đặt và nhận xe... Chớp nhoáng chỉ sau có hơn 20' tôi đã có bạn đồng hành mới là một chiếc Dream Việt. Dù là có chuyện gì xảy ra quanh mình đi nữa thì nước vẫn phải uống, cơm vẫn phải ăn, đầu óc vẫn phải làm việc và cả cái thân tứ đại này cũng cần một "con ngựa chiến" mới để đi lại hàng ngày...
- Anh Tuấn ơi, anh Tuấn... - Đang đi thì một giọng nói quen thuộc áp sát tới cạnh xe tôi.
- ... Ờ... An hả em, đi đâu giữa trưa thế này?
- Em chuẩn bị đi học mà...
- Mới có gần 12 giờ, đi học sớm vậy em?
- Vâng, em đi ăn rồi vào trường luôn... Á à, mới mua xe mới hả anh, còn chưa có cả biển nữa nè. Khao đi, khao đi anh zai ơi, hihi.
- Ừ, thì đi ăn với anh luôn, anh cũng chưa ăn gì cả.
- Hihi, hên hên, vậy vào luôn quán Lotteria kia anh nha.
...
- Sao vậy anh? Không thích gà rán à? Có cơm kẹp đấy, để em gọi cho anh nhé!!!
- Thôi thôi khỏi, em cứ ăn đi, nói thực anh cũng đang hơi chướng bụng nên chỉ ăn được có vậy thôi. - Tôi thở dài ngán ngẩm bởi mùi dầu mỡ ngấy ngầy còn vương lại sau miếng cánh gà vừa rồi.
- Hì, chắc đi ăn cùng em nên sợ tốn kém chứ gì. Keo thế!!!
- Kêu anh keo vậy bảo sao tối hôm nọ ngồi sau xe cứ bám cứng lấy anh, hề hề.
- Mồm mép ghê gớm vậy không sợ chị Ngọc à? - An nhìn tôi khẽ cười.
- Ờ, Ngọc ư... Sao tự dưng em lại nhắc đến chị Ngọc? - Tôi nhún vai, ngả người vào lưng ghế hỏi lại bằng một giọng thản nhiên.
- Thì anh không sợ chị ấy giận sao?
- Sao tự dưng em lại lo đến chuyện ấy... Chà chà, em của anh Trường mà lại hỏi anh như vậy thì hơi khó hiểu nhỉ!!!
- Anh nè, em xin lỗi chuyện hôm đó nhé!!! - An chuyển "pha" nhanh y hệt tôi.
- Chuyện nào, anh chẳng nhớ chuyện nào cả!!!
- Chuyện... Thằng bồ cũ của em ý... Xin lỗi anh nhé, vì thằng dở người ấy mà em khiến anh vừa bị đánh, vừa bị hỏng xe. Giờ lại phải mất tiền đi mua xe mới. - An xụ mặt, hai ngón tay chụm lại, đảo đảo bới bới đống khoai tây rán trên đĩa.
- À... Em không nhắc thì anh cũng chẳng nhớ đâu!!!
- Vâng... Mà cái xe đó... Giờ thế nào rồi anh?
- Chắc lên Tề Lỗ nấu "cao sắt" rồi em ạ, hà hà. Anh đã nói là không có gì rồi mà.
- Vậy mấy thằng đấy từ hôm đó đến giờ có làm gì phiền tới anh không?
- Ờ, chắc chúng nó thấy anh "nhũn" quá nên không thèm để ý nữa rồi em ạ, hề hề.
- Gớm, kêu bỏ qua gì mà nghe giọng đầy mùi khói súng thế!!!
- Tại mấy vết đang lên da non trên người nên ngứa ngáy tý ấy mà, hề hề.
- Hì, vậy hay tối nay đi chơi với em cho bớt ngứa đi.
- Chơi bời gì?
- Đi anh, tối nay bọn bạn em tổ chức liên hoan. Em lại chẳng có ai đi cùng cả, chán lắm!!!
- Thôi đi cô, hôm tiệc tất niên cũng kêu không quen ai để nói chuyện. Vậy mà gặp anh này được mấy giây đã chuồn vội đi "tiếp đào" mất hút rồi.
- Xùi ui, anh này hay nhớ vặt thế, thế tối nay...
- Mà An này, vừa rồi có phải anh em mình đang nói dở chuyện về Ngọc đúng không nhỉ? - Tôi lạnh lùng ngắt lời An.
- Ơ... Dạ... - Cô bé hơi khựng lại.
- Vậy, anh hỏi em điều này nhé... Lần đó, tại sao đã gạt anh rồi mà cuối cùng em lại nói sự thật cho anh biết?
- Sự thật chuyện gì ạ? - An làm mặt ngô nghê.
- Chuyện giữa Ngọc và anh Trường của em, em nói hai chiều với anh như vậy... Tóm lại là có ý gì?
- Em chẳng có ý gì cả!!! - An đáp rành rọt chứ không còn vẻ ngô nghê trước đó.
- ... - Tôi không nói gì, ánh mắt vẫn thủng thẳng nhìn thẳng vào mắt An.
- Nói ra thế này có thể anh sẽ không tin... Sự thực, em làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho chị Ngọc.
- Em nói tiếp đi. - Tôi nhấp một ngụm nước ngọt, dường như đã hiểu phần nào ý nghĩa trong câu nói của An.
- Quả thực từ đầu cho đến hiện tại em luôn ủng hộ anh Trường em trong chuyện với chị Ngọc...
- Điều này anh biết.
- Nhưng về phía chị Ngọc... Vừa là bạn vừa là một người chị thân thiết của em... Em chỉ đứng trên lập trường khách quan và cảm nhận chủ quan của mình để nhìn nhận sự việc giữa ba người thôi... Haizz, em nói như vậy chắc anh cũng hiểu được phần nào rồi chứ!!! - An nói xong liền thu mình ngả người vào lưng ghế giống tôi.
- Ừ, anh hiểu... Cạnh tranh lành mạnh phải không em?
- Vâng, dĩ nhiên em luôn ủng hộ anh của em, nhưng chị Ngọc thích ai lại là ở phía chị ấy, em không can thiệp được và cũng không muốn can thiệp. Vậy cho nên em nghĩ sẽ công bằng hơn nếu cho anh biết sự thật chuyện đấy. Vì dù gì đi nữa em cũng phần nào... Chỉ là phần nào thôi nhé... Cảm nhận được chị Ngọc đối với...
- Được rồi An, cảm ơn em, anh chỉ cần biết đến đó là đủ rồi!!! - Tôi ngắt lời An bởi những gì cô bé định nói tiếp thì tôi cũng đã kịp lật mở trong chuyến đi Sapa vừa rồi.
- Dạ... Là sao ạ???
- Là em ăn nốt đi chứ sao, nãy giờ anh khiến em giảm năng suất kha khá rồi đấy!!!
- Anh này... Thật là... Hì, mà kể có anh người yêu nào như anh cũng thú vị phết!!!
- Anh mà lỵ!!! - Tôi ngó lơ ra chiều tự mãn.
- Haha, giả dụ mà không thành với chị Ngọc thì có nhớ đến em không anh???
- Nhớ chứ sao không, lúc đó chắc là anh sẽ cần nhiều người giải sầu cùng mình đấy!!! - Tôi nói bằng giọng cười cợt nhưng trong lòng lại như đang cười cợt chính nỗi hoang mang của mình. Liệu những ngày sắp tới nỗi hoang mang đó "di căn" trở thành nỗi đau khổ hay không???
Ba rưỡi chiều, khi tôi vẫn đang quay cuồng với đống công việc ngập đầu thì cửa phòng làm việc bật mở... Một người đàn ông độ trên dưới 40, mặt mày đỏ phừng phừng bước nhanh về phía cửa phòng của Trường.
- Bên các anh làm ăn thế nào mà cứ khất lần chúng tôi hết lần này tới lần khác vậy? - Giọng nói oang oang, gay gắt bắt đầu vang lên, kèm những tiếng xì xào, bàn tán vang lên ngay sau đó.
- Anh bình tĩnh rồi ngồi xuống đi, đây là công ty chẳng lẽ anh lại không rõ quy định về văn hoá làm việc. - Trường ôn tồn đáp lời, giọng nói bình hoà nhưng vẫn có lực.
- Bình tĩnh, bình tĩnh!!! Bên các anh làm chậm khối lượng chuyển tiếp công việc của chúng tôi, dự án bị chậm tiến độ chúng tôi là những người phải chịu trách nhiệm đầu tiên. Anh thử đặt địa vị vào tôi xem có thể bình tĩnh mà nói chuyện được không.
- Bản số liệu lần đó bên anh đưa về phòng chúng tôi có một số dữ liệu nhập không khớp, chúng tôi vẫn đang trong quá trình hoàn thiện. Thứ ba tuần sau sẽ chuyển lại cho bên quản lý các anh.
- Tuần sau!!! Haha, hay thật, ngồi phòng khang trang, cao tầng, điều hòa mát lạnh thế này các anh chị đâu có biết được cái bụi bặm, nắng gió nơi công trường chúng tôi. Có biết chậm một tuần tiến độ sẽ ảnh hưởng đến anh em công nhân thế nào không. Hừ, tôi muốn gặp người phụ trách xử lý bản số liệu này!!!
- Cậu Tuấn!!! Vào đây gặp tôi có việc... Anh đây bên bộ phận quản lý công trình, có một vài thắc mắc về bản số liệu mà cậu đang xử lý.
- Chào anh, tôi là người trực tiếp xử...
- Thôi thôi, khỏi giới thiệu dài dòng, giờ tôi chỉ muốn biết cậu có thể hoàn thành cho tôi bản số liệu đó ngay tuần này được không???
- Việc này...
- Sao? Việc này là sao??? Có được hay không???
- Hiện tại thì không thể, ngay lúc này tôi chỉ có thể nói với anh là sẽ cố gắng hoàn thành nó vào thứ ba tới.
- Haha, cậu đang đùa tôi đấy à. Có biết chỉ vì cái bản số liệu chết tiệt mà cậu đang chảy thây đã ảnh hưởng tới công trình của chúng tôi thế nào không?
- Thế này đi, hiện tại rõ ràng không thể ép cậu ấy giao ngay cho anh trong tuần này, như thế rõ ràng sẽ không kịp. Hẹn anh cuối giờ chiều thứ hai tới chúng tôi sẽ chuyển tất cả số liệu cần thiết đó để bên anh "chạy" tiếp. - Trường lập tức nói xen vào.
- Trưởng phòng... Việc này...
- Anh có không đồng ý cũng đành chịu vậy thôi, chúng tôi hiện tại đã dồn hết năng lực cho dự án mới sắp tới rồi!!! - Tay Trường không thèm để ý gì tới phản ứng của tôi, tiếp tục "mặc cả" với tay quản lý dự án kia.
- Hừ... Làm ăn không ra cái thể thống gì cả!!! - Tay quản lý dự án liếc mắt gườm gườm nhìn hai người trong phòng rồi bỏ đi, để lại chút "hơi nóng" còn vương lại sau cơn bực tức vừa rồi.
- Trưởng phòng, thứ ba thực sự đã là rất gấp đối với em sau khi có thêm phần xây dựng kế hoạch dự án kia. Phải hoàn thành sớm hơn 1 ngày thế này, thực sự không hề đơn giản.
- Cậu thấy thái độ của ông ta rồi đấy, bản số liệu đó dù sao cũng thuộc trách nhiệm của cậu, tôi cũng có một phần liên đới trong đó nên không thể muốn là đỡ cho cậu được.
- Nhưng bản số liệu này trước đó là của anh Vũ, việc chuyển giao quá muộn cũng khiến em bị động trong việc xử lý. Thứ ba tuần sau đã là một cái hạn...
- Đủ rồi, không cần nói thêm nữa... Đã xác định đứng vào hàng ngũ của phòng kế hoạch - Kinh doanh này thì mỗi nhân viên nên tự ý thức trước những áp lực, khó khăn phải gặp trong công việc... Đã làm cho công ty được 1 năm, hẳn là cậu phải hiểu rõ điều này...
- ... Vâng... Xin phép anh!!!
Nuốt câu chửi vào cổ họng, tôi bước thẳng về bàn làm việc để hoàn thành nốt phần công việc tự chia trong ngày. Dù không ngoảnh lại nhưng tôi cũng có thể dễ dàng hình dung nét thoả mãn ẩn nơi khoé miệng của Trường. Chuyện lần này mặc dù không liên quan trực tiếp đến hắn ta nhưng xâu chuỗi lại từ khi hắn đẩy phần việc này từ tay Vũ sang tôi, những khúc mắc, sai sót liên quan đến số liệu không được thông báo cho tới lời "mặc cả" vừa rồi của hắn với tay quản lý dự án càng chứng tỏ phần trăm hắn tác động cái áp lực này lên tôi không phải là nhỏ. "Ngậm đắng nuốt cay, nhịn nhục chờ thời", giờ mới cảm hiểu cảm giác tắm mình trong "hố bẫy công sở" nó như thế nào.
- Sao vậy anh? Công việc có vấn đề gì à? - Nhi dừng tay hỏi han tôi.
- Công việc phải có vấn đề mới vui chứ em, hì!!!
- Anh... Lúc nào cũng đùa được, hì hì.
- Ờ mà... Phó phòng thế nào rồi em? Đỡ ốm chưa? - Cố lái sang 2 từ "phó phòng" làm cơ hàm tôi cũng thấy đôi chút ngượng nghịu.
- Chị Ngọc ấy ạ, cũng đỡ chút đỉnh rồi anh. Mong là tối nay khoẻ để mai đi làm trở lại. Kế hoạch bắt đầu triển khai rồi mà giờ lại thiếu nhân lực.
- Ừm... Mà nhóm em phụ trách mảng lập hồ sơ dự thầu theo yêu cầu của chủ đầu tư phải không?
- Vâng, hì cũng tương đối nhẹ nhàng so với các nhóm khác anh nhỉ?
- Không nhẹ đâu, khâu này quan trọng lắm đấy, ăn được dự án hay không phần lớn là ở cái khâu "nghi binh, biết người biết ta" này này.
- Hì hì, làm gì mà cứ như đánh cờ, đánh trận vậy. Cứ nghĩ đơn giản cho đời thanh thản đi anh.
- "Đơn giản cho đời thanh thản - Hầy, nói thì nghe vần đấy nhưng quá khó để làm được em ạ." - Nhìn nụ cười tươi tắn của Nhi mà lòng tôi thầm nghĩ.
Tối đó, ăn cơm xong, lập qua danh sách những công việc cần làm từ giờ đến đêm tôi mới cầm tới điện thoại của mình... Vẫn không có tin nhắn hay một cuộc gọi hồi đáp, bấm máy gọi cho Ngọc như một thói quen vô vọng vì biết chắc rằng em vẫn chưa mở máy...
- "Tiiii... Tiiii... "
- "Ôi, gọi được rồi!!!"
Tôi bật dậy như lò xo rời, bàn tay bất giác nóng hổi nắm chặt lấy chiếc điện thoại sau khi có tín hiệu mở máy... 3 cuộc gọi liên tiếp không nhấc máy, tôi bèn gửi thêm một tin nhắn nữa cho em rồi gọi lại cho Nhi.
- Nhi à, cơm nước gì chưa em?
- Em ăn rồi!!!
- Hai chị em đã ăn rồi à?
- Vâng... à không, có mình em với cô giúp việc thôi anh.
- Ơ thế à, chị Ngọc vẫn ốm hay sao mà không ăn cơm vậy? - Tôi hỏi dò.
- Không anh, chị ấy đỡ nhiều rồi, lúc nãy bảo đi ăn tối với bạn nên không ăn cơm nhà... Mà có chuyện gì vậy anh?
- À... ừ, công việc anh đang tắc một số thứ, muốn hỏi Ngọc một chút... Haizz, gay go nhỉ!!!
- Thế ạ, anh thử gọi cho chị ấy xem, chị ấy ra ngoài như vậy chắc là mở máy rồi đấy.
- Anh vừa gọi nhưng không nghe máy...
- Ưm... Vậy anh qua thử quán Lotus xem thế nào, chị Ngọc có dặn là người nào có việc muốn gặp thì tới quán đó tìm chị ấy.
- Lotus à, ừ được rồi quán đó anh biết, cảm ơn em nhiều nhé.
- Có gì mà anh cứ khách sáo với em vậy chứ, hì hì. Thôi chắc anh cũng sắp đi rồi, vậy nhé, bb anh.
- Ừ, bb em... Tao ra ngoài chút nhé!!!
...
Lượn con xe không biển qua vài con phố quen thuộc, không lâu sau tôi đã đến được nơi cần đến.
- "Không rõ bạn là bạn nào mà lại hẹn nhau ở quán này nhỉ!!!"
Tôi hơi băn khoăn trong lòng vì quán này là một nơi thích hợp cho các cặp đôi bởi không gian ấm cúng và có tiếng đàn du dương của những người chơi dương cầm "sống". Cơ mà hầu hết ai đã vào đây một lần cũng đều thích cái không gian trong này, có muốn đến nhiều lần nữa cũng là điều bình thường. Chưa kể trước đây tôi cũng từng cùng Trà và Hằng vào đây ăn riêng với nhau. Vì vậy xét ra việc Ngọc có đi ăn với bạn ở đây cũng không có gì đáng phải băn khoăn... Ờ mà tại sao mới trước đó chính mình còn băn khoăn cơ mà nhỉ. Phải chăng là do... Ghen???
- "Ghen!!! Hahaha, điều này thì tất nhiên rồi, đơn giản đó là cảm xúc và bản năng chung của những người đang yêu mà!!!"
Tôi tự cười chính mình, nhịp chân bước từng bước lên bậc cầu thang. Cho đến khi chỉ còn 1 nhịp nữa là lên tới nơi thì 1 cảnh tượng tràn vào mắt khiến cho bước chân tôi như bị một bàn tay nào nó giữ chặt lấy không làm sao bước tiếp được nữa. Bàn chân chôn chặt dưới bậc cầu thang, hai tay và toàn thân cứng đờ như tượng gỗ, chỉ còn lại duy nhất đôi mắt là có sự hiện diện của cảm xúc bên trong cơ thể. Hơi nóng cay xè bốc lên quanh vành mắt, đáy mắt như nổ tung những mạch máu mỏng manh vì bị cảnh tượng trước mắt đóng đinh vào... Bàn tay của Trường đang ôm trên vai Ngọc, trong khi cả cơ thể em lại tựa hờ trong lòng hắn. Hình ảnh mà chỉ mới cách đây có hơn 1 ngày thôi, sắm vai Trường hiện tại chính là tôi. Một nhóm người ngồi chắn trước góc nhìn của tôi nên hai người bọn họ vẫn bình thản ôm nhau âu yếm mà không hề hay biết có một ánh mắt đang dõi theo từng cử chỉ của họ.
Tiếng nhạc dương cầm bất chợt vang lên, thức tỉnh phần nào những cảm giác trơ cứng còn lại trên cơ thể. Móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay cho thêm phần tỉnh táo, đôi chân lê từng bước tê dại trở lại tầng dưới... Tôi quyết định gọi cho Ngọc thêm lần nữa... Vẫn là những tiếng kêu tii... Tiii chờ đợi trong vô vọng......
- ... Alo...
- Ngọc... Em à... Em... Đã khoẻ hẳn chưa? - Câu đầu tiên mà tôi nói vẫn là về sức khoẻ của em, điều dường như đã trở thành phản xạ về trong suy nghĩ của tôi thì phải.
- Em khoẻ rồi, anh gọi có việc gì không? - Rất bình tĩnh, giọng nói không hề vấp váp cũng như xúc động như tôi lầm tưởng.
- Vậy thì tốt... ừm, anh cũng nghĩ chắc em phải khoẻ rồi thì mới đi ăn ngoài được.
- Vâng.
- Ăn ở Lotus phải không em?
- Vâng.
- Anh cũng đang ở đó đây...
- ... - 1 khoảng im lặng nặng nề bắt đầu xâm lấn dần cuộc nói chuyện.
- Ra ngoài gặp anh 1 lát...
- Em nghĩ... Mình không còn gì để nói với nhau nữa... - Giọng của Ngọc bắt đầu ngắt quãng.
- Anh thì vẫn còn!!!.
- Anh nghĩ vậy?
- Phải, anh nghĩ vậy!!! - Tôi bắt đầu "phản công".
- Sau tất cả những gì em để lại... Như vậy còn chưa đủ để anh hiểu sao.
- Anh hiểu 1 phần và cũng biết những phần em chưa hiểu. Chuyện này không thể nói qua điện thoại, giờ 1 là em xuống đây với anh, 2 là anh lên