Logo
Trang chủ

Chương 83

Đọc to

Căn phòng tuy rộng nhưng tất cả không gian lúc này dường như chỉ tập trung tại nơi tôi và Ngọc. Ngọc khẽ khàng thở gấp, khoảng lưng vốn đang lạnh lẽo vì hở hang, bị đầu môi khô nóng của tôi miết đến cứng đờ. Xuyên qua tấm gương đối diện, tôi có thể thấy mắt Ngọc lim dim, bờ môi động đậy hé mở theo từng tiếng nức nghẹn vì run rẩy. Bàn tay tôi đi hết chiều dài đường khóa, thuận thế miết nhẹ theo đường cong trên cơ thể Ngọc. Yên vị tại bụng dưới vài giây trước khi vòng ngược lên xâm chiếm trọn vẹn vùng ngực đầy. Ngọc giật mình nhưng lập tức cứng đờ lại khi môi tôi chạm lên vùng cổ và xương vai. Bàn tay trà xát xoa cấu, môi lưỡi ướt át mút liếm... Từng nhịp thở hổn hển lẫn trong tiếng rên rỉ của cả hai khiến đầu óc tôi trở nên bản năng một cách vô thức, bản năng của giống đực, bản năng muốn chiếm hữu giống cái bằng tình dục...

- Anh... Đừng làm vậy!!!

Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc như bừng tỉnh, vội né người thật nhanh thoát khỏi tay tôi. Nhưng con người tôi lúc này đã bị thứ cảm xúc ham muốn kia làm chủ... Giữ lấy tay Ngọc rồi thô bạo ghì chặt vào lòng mình.

- Ahh... Buông em ra... Đau em...

Mặc kệ Ngọc gồng người phản ứng, tôi vẫn ôm chặt vùng eo thon, đẩy mạnh em về chiếc giường gần đó. Hành động như thể con thú đói tham lam, muốn nuốt chửng lấy con mồi ấy khiến Ngọc nhăn mặt khó chịu vì bị đè mạnh lên giường, mặc dù đệm giường rất êm và dày.

Chế ngự được rồi, tôi mới hài lòng buông lỏng vòng tay nhưng thân trên vẫn ghì sát trên người Ngọc, môi khẽ cọ vành tai em.

- Anh dù rất cố gắng, vẫn không thể kiềm chế được mỗi khi ở bên em. Chúng mình đã khởi đầu chuyện này rồi... Rất khó để kết thúc...

- Ưhh... Em không muốn... Anh càng làm thế này càng khiến em xa anh hơn đấy... Anh có hiểu không!!!

- Em đã làm vậy rồi còn gì, những cử chỉ thân mật, gần gũi với tay Trường. Có cần cố tình làm điều đó trước mặt anh không, muốn tốt cho nhau mà lại làm tổn thương nhau như vậy à. Anh không tỏ thái độ không phải vì anh không để ý, anh ngu... Cái gì cũng có giới hạn của nó, những ngày qua anh nhịn em đủ rồi!!!

Một góc giường lún xuống, tôi tiến đến, đưa tay luồn qua khoảng trống dưới chân váy. Ngọc co người phản ứng liền bị tôi vật úp xuống giường, đưa tôi ra phía sau lưng Ngọc, bàn tay từ trên cổ em trườn một đường xuống lưng, lướt nhanh qua vùng mông, đưa ngón tay tiến dần đến nơi nhạy cảm.

- Ahh...

Ngọc trân người kêu lên khi ngón tay tôi đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve châm ngòi cho đợt sóng cảm xúc đầu tiên. Ngọc cố khép hai chân lại nhưng tôi vẫn lì lợm tiến vào. Chưa thỏa mãn, tôi nâng một chân em lên, ngón tay tiến vào sâu hơn... Khoảng khắc trôi qua, cơ thể Ngọc không còn căng cứng phản kháng như lúc đầu. Da thịt em đã mềm mại hơn, mắt nhắm nghiền thả lỏng theo từng nhịp tay tôi ra vào. Tôi biết lúc này mình đã thực sự làm chủ trên chiếc giường này, thừa thế đưa môi xuống gần nơi hạ thể Ngọc. Một vùng nóng ẩm và ướt át khi lưỡi tôi xâm lấn.

- Ưhh... Ưmm...

Tiếng rên rỉ ngắt quãng đều đặn phát ra, bản năng đàn bà của Ngọc đã thực sự bị tôi kích thích. Tôi ngồi dậy, ghé sát lại cho hơi thở nóng bỏng của mình phả ra trên cổ em.

- Em đang run kìa... Em muốn thỏa mãn chứ...

Ngọc hé mắt mơ màng nhìn tôi bằng đôi mắt mọng nước, từng lọn tóc rũ rượi vương trên mặt càng làm em hấp dẫn đến khó cưỡng. Những nỗ lực phản kháng cuối cùng qua cái lắc đầu yếu ớt nhanh chóng bị tôi lấp lấy bằng nụ hôn của mình. Chiếc váy theo đó bị trút bỏ hoàn toàn khỏi cơ thể, tôi vòng hai tay qua nách đưa ngực em nằm trọn trong lòng bàn tay, mặc tôi xoa bóp, nhào nặn.

Cảm thấy thời điểm thích hợp đã đến, tôi khẽ tách hai chân em ra, đưa hạ thể căng cứng nãy giờ của mình đi vào trong nháy mắt...

- Ahh... Em không muốn... Ưhh... - Ngọc ưỡn người muốn trườn dậy nhưng lại bị tay tôi tỳ ở đầu vai nên chỉ có thể khom người quỳ gối.

- Anh yêu em...

Tôi đưa tay đỡ lấy bụng dưới Ngọc, chậm dần nhịp ra vào rồi dừng hẳn cho Ngọc thích nghi với tư thế mới. Tay còn lại nâng người em dậy áp lưng vào ngực mình, tiếp tục vuốt ve bầu ngực tròn trong khi bờ môi nhanh chóng cuốn lấy môi em. Hơi thở dồn dập trước đó dần dần giãn ra, cơ thể Ngọc tự giác thả lỏng. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, bắt đầu chuyển động trở lại. Nhẹ nhàng, mơn trớn bên ngoài, sự khiêu khích vừa đủ để Ngọc phải đưa tay ôm ngược cổ tôi như muốn van nài tôi tiếp tục. Tôi vẫn trơ ra, quay cằm Ngọc nhìn thẳng mặt mình, mắt em vẫn mơ hồ mọng nước như giăng phủ một lớp sương tan, quyến rũ đến mê hồn. Như bị giáng một đòn phản đòn, thay vì câu giờ thách thức sự giục giã trong Ngọc, tôi lại bị chính nhịp chuyển động nơi hạ thể em kéo đi. Lúc nông lúc sâu, lúc nhanh lúc chậm, tiếng hổn hển, rên rỉ hòa lẫn với tiếng va chạm của hai cơ thể tạo nên những âm thanh khát khao trong một không gian đầy dục vọng...

- "Ring... Ring... " - Điện thoại chợt reo, là số của KN...

- Anh... Nghe máy đi...

Ngọc nhắc tôi sau lượt gọi lần thứ ba liên tiếp nhưng tôi vẫn mặc kệ, bền bỉ duy trì "mối liên kết" với Ngọc... Vài phút sau đến lượt máy của Ngọc... Và lần này là số của tay Trường.

- Dừng lại đi, để em nghe... Kìa anh... Sao lại lấy máy của em...

Tôi lượm nhanh điện thoại không cho Ngọc cầm máy, nhìn cái tên Trường chình ình trên màn hình, tức khí trong tôi nổi lên và càng không muốn hắn phá ngang chuyện giữa tôi và Ngọc.

Cũng như KN, hai cuộc gọi tiếp theo được Trường gọi tới nhưng điện thoại của Ngọc đã bị tôi tắt âm và quẳng đi chỗ khác.

- Anh... Để mọi người biết được... Không hay đâu...

Ngọc mấp máy môi, cố gắng nói với tôi trong ngắt quãng. Thực sự thì ngay sau cuộc gọi nhỡ đầu tiên của KN, tôi đã thầm suy tính tới những chuyện có thể xảy ra trong những phút sắp tới. Đầu óc bắt đầu tỉnh táo trở lại nhưng tôi không muốn kết thúc lần "yêu" hiếm hoi với Ngọc trong dang dở nên cố gắng dồn hết mọi cảm xúc còn lại vào những chuyển động cuối cùng của mình. Ngọc bất ngờ với nhịp ra vào tăng dần của tôi khi cơ thể liên tục bị thúc tới. Tôi dang tay bóp chặt vòng eo em, lớp da cọ sát dần nóng bỏng đến cực điểm. Ngọc cùng lúc như cũng cảm nhận được trạng thái ấy, vùng xương hông chuyển động hưởng ứng theo từng nhịp ra vào. Trong khi cổ họng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ thiếu kiềm chế. Cơ thể Ngọc chợt rung mạnh, bỗng chốc trở nên căng thẳng. Cảm nhận được điều đó, động tác của tôi càng thêm quyết liệt. Có chút khí nóng tứa ra, bao trùm lấy hạ thể khiến cơ thể tôi như giãn ra trong một phần giây. Rồi ngay tức khắc, giống như dây cung căng dây vừa buông tay, dồn dập tiến thẳng về phía trước xâm nhập toàn bộ bên trong Ngọc...

- Em thỏa mãn chứ... - Tôi thở dài, ôm lấy Ngọc rồi nhẹ nhàng áp cả hai từ từ nằm xuống.

- ... - Ngọc không nói gì nhưng cơ thể run rẩy như muốn lịm đi đã thay em xác nhận điều tôi vừa hỏi.

- Anh biết là em sẽ thích mà...

- Đây là... Lần cuối cùng anh nhé... Được không...

- Em rụt rè như vậy, anh nghĩ là mình không bao giờ dứt nhau được đâu.

- Làm điều này là sai trái, anh không thấy vậy sao... Làm vậy... Em là kẻ phản bội, hai lòng, còn anh... Lại trở thành người tiếp tay cho em!!!

- Có thể lúc này hoặc một lúc nào đó mình phải tạm xa nhau nhưng anh vẫn tin số mệnh của mình thuộc về nhau.

- Thực sự... Em thấy thiếu niềm tin vào những chuyện mình đang làm... Đầy tội lỗi... Và khó có tương lai.

- Tương lai là do mình tạo ra, sao lại phải trông chờ, phụ thuộc vào người khác. Em đừng thụ động như thế.

- Anh đừng mất công thuyết phục em nữa... Chuyện này, nếu để mọi người biết được thì khổ cả anh và em.

- Em đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần trong em vẫn có anh, chỉ cần em dành cho anh cơ hội, anh sẽ cố gắng để chúng mình được ở bên nhau.

- ... - Ngọc vẫn quay lưng về phía tôi, im lặng thở nhẹ không nói gì.

- "Chụt!!!" - Em nghỉ chút đi, chắc chỉ lát nữa thôi là mọi người cũng về rồi.

Hôn nhẹ lên má Ngọc, tôi thu dọn, chỉnh chu lại quần áo và chăn đệm. Đoạn rời khỏi phòng mà không quên cầm theo tệp hồ sơ tổng quát.

...

Bước ra ngoài hành lang, tôi gọi lại ngay cho KN, lấy lý do đi vệ sinh không cầm theo máy nên đến giờ mới liên lạc lại được. Không ngoài dự đoán của tôi khi KN kêu tôi ở lại khách sạn vì mọi người lúc này cũng đang trên đường trở về. Hẳn điều này bắt nguồn từ sự sốt ruột của tay Trường. Nghĩ lại cuộc yêu đương vừa rồi ngẫm cũng thấy bi hài, rõ ràng tôi và Ngọc yêu nhau mà lại phải hành xử như những đôi gian tình. Mọi người thường nói trong tình yêu luôn tồn tại một cạm bẫy và nó thường khiến con người ta trở nên yếu đuối, đôi khi là vô sỉ trước chính tình yêu của mình. Hành vi chủ động dẫn dụ Ngọc vừa rồi của tôi không rõ có phải là một sự vô sỉ thuần nghĩa hay không. Chỉ biết chính cái thứ vụng trộm "bất đắc dĩ" ấy lại đem lại một cảm giác mới lạ trong tôi. Một chút bỉ ổi và hả hê khi nghĩ tới thái độ bất nhẫn cùng vẻ mặt hoang mang của tay Trường trong những phút "tưởng tượng" tra tấn vừa rồi.

Trên xe, không khí có phần như giống với tối đầu tiên chúng tôi đặt chân xuống Đà Nẵng. Tôi ngồi kiểm tra lại danh sách một số khách hàng và đối tác có thể gặp trong buổi tiệc. KN vẫn bàn chuyện rì rầm với tay luật sư công ty. Trong khi tay Trường thì ôm khư khư lấy Ngọc không rời kể từ lúc lên xe. Nhớ lại ánh mắt nghi kỵ đầy ngờ vực của hắn ban nãy mà tôi thầm cười trong lòng. Hắn tiểu nhân nhưng hẳn không ngờ tôi cũng là một kẻ rất biết cách đê tiện.

...

Tiệc cưới tối nay, chú rể là một doanh nhân trẻ xấp xỉ 30 tuổi. Gọi là doanh nhân nhưng thực chất hầu hết tất cả quyền lực chính của công ty vẫn nằm trong tay bố mẹ vị doanh nhân này. Một đoạn diễn văn thông báo lý do của tiệc hôn nhân được đích thân bố chú rể phát biểu. Nội dung gắn gọn, đơn giản là cung hỷ và cảm ơn các khách mời từ khắp nơi trên cả nước đã đến chia vui cùng gia đình. Buổi tiệc này đặc biệt có sự tham dự của rất nhiều các quan chức có địa vị, những doanh nhân trong giới tài chính. Điều này đã được thể hiện phần nào ngay từ lúc xe đưa chúng tôi dừng tại khách sạn này. Các xe biển xanh, xe công vụ hay xe sang trọng ra vào nườm nượp chờ lượt gửi xe trong phân khu giành riêng cho tiệc cưới. Có vài người trong số đó tôi thấy quen mặt, có thể đã từng nhìn thấy đâu đó qua tivi và các trang mạng. Một số khác lại có tên nằm trong bản danh sách đối tác, khách hàng, đối thủ của công ty.

Năm người chúng tôi tản mác về hai bàn khác nhau. Tôi là trợ lý tạm thời của KN nên tất nhiên luôn đi cùng anh ta. Tất cả vô tình mà như hữu ý, không hẹn mà gặp đều ngồi chung bàn với các đối tác, bạn hàng tiềm năng của công ty cùng có mặt trong tiệc cưới này.

Đánh giá bàn tiệc của mình và thoáng nhìn qua bàn Ngọc, có thể nói tất cả đều là người có sự nghiệp. Phong thái đĩnh đạc, tự tin với chức danh và địa vị của mình trong xã hội.

Ngồi chưa ấm chỗ thì bố chú rể đã tiến đến chào hỏi KN, vị doanh nhân kỳ cựu này dường như cùng KN quan hệ rất tốt, cười nói không ngừng. Tôi âm thầm đánh giá, người đàn ông ngoài 60 tuổi này có vóc dáng cao gầy, mặt nhỏ cùng mái tóc bạc làm nổi bật vẻ lên thâm trầm và kín kẽ.

...

Buổi tiệc chính thức bắt đầu, bên bàn Ngọc tay Trường có vẻ vừa gặp lại một số bạn bè hoặc đối tác cũ. Có men rượu nên hắn cũng có vẻ khoáng đạt hơn thường ngày. Mà cũng có thể là vì có Ngọc bên cạnh nên hắn tỏ ra rất hãnh diện mỗi khi đế thêm từ "người yêu" vào câu giới thiệu của mình. Về phía bàn tôi, câu chuyện qua lại với mọi người trong bàn xoay quanh khá nhiều chủ đề, nhưng tựu chung tất cả vẫn khó nằm ngoài các vấn đề về kinh tế - Tài chính.

- Đã lâu không gặp, người anh em, hôm trước nghe điện tưởng cậu đùa. Không ngờ lại chịu lặn lội về tận đây để dự một đám cưới thật.

Một người đàn ông tầm tuổi KN ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh, cười nói cởi mở với KN và những người trong bàn. Nhìn thái độ và lời nói có vẻ là một người quen thân của KN. KN cũng cười, vỗ tay đáp lại anh ta một cách thoải mái. Không hề thể hiện vẻ điềm đạm hay cố kỵ như khi tiếp xúc với các đối tác khác. Xem ra nhân vật này với KN, quan hệ không phải là bình thường. Định thần nhìn kỹ lại người đàn ông này, tôi mới nhận ra đây chính là nhân vật quan trọng trong hồ sơ chỉ thị mà KN giao cho tôi. Đối tác mà chúng tôi sẽ gặp mặt sau tiệc cưới này chính là anh ta. Trần Nam, con cả nhà thế phiệt của một ông chủ trong ngành xây dựng.

...

- Mọi người chắc không tưởng tượng nổi khi mới ra trường, tôi và cậu ta còn định tính đường đi buôn thiết bị âm thanh, lấy đó làm vốn vào đời đâu, hahaha. Hoài bão tuổi trẻ, quả thật có nhiều điều đáng để nói.

T.Nam có chất phiêu trong cách nói, thành ra dễ lôi kéo mọi người vào câu chuyện của mình. Ngay cả câu chuyện nhạt nhẽo về những cậu cả mang hoài bão lúc vừa ra trường đời. Qua miệng lưỡi anh ta cũng có thể phóng tác thành một chương sử thi thanh niên đầy khí thế và hào hùng. Tất nhiên đó chỉ là cách nghĩ ở phương diện châm biếm của tôi, còn quả thật T.Nam có cái duyên và khoa nói, đó là điều tôi phải công nhận. Thêm nữa, cách nói chuyện hú họa, tửng tưng, khi đùa khi thật của Nam có khi lại chính là thứ ngụy trang "cảm giác" anh ta khoác lên mình trước mắt những người xung quanh. Nếu chỉ vội đánh giá đối phương qua những cuộc nói chuyện, tán gẫu vô thưởng vô phạt thế này thì cái bẫy gặp phải khi đối mặt với họ trong đàm phán làm ăn chính thức, đôi khi có thể đem đến những thua thiệt, sai lầm không ngờ cho người nào rơi vào cái bẫy đó.

- Trợ lý cũ của cậu đâu, mới thay à?

- Không, cậu ấy còn có việc ở công ty nên cậu Tuấn này đi thay.

- Ừm, trợ lý Tuấn có vẻ thâm trầm nhỉ, ít nói hơn hẳn cậu trợ lý kia. Đi với giám đốc Nguyên đây chắc sẽ hợp lắm, hà hà.

T.Nam đột nhiên hỏi chuyện về tôi rồi đưa nhận xét như vậy. Tôi không cắt nghĩa nó là khen, chê hay phủ đầu nên chỉ cười nhẹ rồi trả lời cầu toàn.

- Vâng, cảm ơn anh.

Năm người chúng tôi cùng T.Nam đều rời bàn tiệc cùng lúc, đến lúc này nhóm người tháp tùng anh ta mới xuất hiện. Qua vài câu hỏi của T.Nam thì có vẻ mọi thứ chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay đã được người bên Nam lo liệu chu toàn từ trước. Căn phòng cho buổi gặp nằm ngay tầng trên của khách sạn tổ chức tiệc cưới nên mọi người không phải di chuyển nhiều. Đây cũng có thể coi là tiệc tập 2 và mặc dù thực đơn được thiết kế rất khéo với những món ăn nhẹ, tráng miệng thì tất cả hẳn cũng đã "ê a" sau buổi tiệc vừa rồi.

- Vẫn quyến rũ và hấp dẫn như ngày nào, anh chỉ hận mình luôn coi em là em gái, hà hà. - T.Nam cười nói với Ngọc, mở đầu không khí.

- Hì, lâu rồi không gặp anh, dạo này phát tướng lại thấy đẹp trai hơn xưa!!! - Ngọc vui vẻ đáp lời, hai người có vẻ cũng khá thân nhau.

- Ôh, thế ra trước đây anh xấu lắm à, haizz, bảo sao em chẳng chịu để ý, khiến anh nản lòng. Tự kỷ đến tận bây giờ vẫn chưa yêu được ai.

- Thôi đi, nói nhiều quá, chơi với mấy em hoa khôi vẫn chưa đủ hay sao mà còn định tòm tem nốt đứa em gái hờ này. - KN thủng thẳng chen ngang.

- Hê hê, tôi làm sao có gan làm vậy, nhất là khi phu quân em gái tương lai đang ở ngay đối diện thế này. Lâu rồi không gặp, vẫn tốt chứ Trường!!!

- Cảm ơn anh, em vẫn tốt. - Trường đưa tay đón lấy cái bắt tay của T.Nam nhưng cử chỉ có vẻ không được thân mật như cách mà T.Nam đối với KN và Ngọc.

- Okê, được rồi, giờ giới thiệu tất cả sơ qua nhau rồi chúng ta vào việc nhé. - KN nhanh chóng đi vào chủ đề chính.

...

- Dự án này có thể coi là dự án trọng điểm nhất trong năm đối với công ty Z của cậu. Việc có theo đuổi được hay không phụ thuộc rất nhiều vào dòng vốn lưu động, mà theo như tôi được biết những bất động sản ở miền Nam đã ngốn của Z một lượng lớn số vốn này.

- Nguyên này, muốn đánh giá cái gì thì phải nhìn toàn cục chứ, vốn lưu động chỉ là một phần, không thể dựa vào đó để quyết định tất cả. Cậu chắc cũng biết công ty của chúng tôi mạnh trong đấu thầu và đấu giá bất động sản, Z hoàn toàn có thể tự chủ dòng vốn của mình thông qua việc bán lại các gói thầu đó. Không phải công ty X của cậu cũng từng đi vòng nhờ sân của tôi vài lần đó sao. Hà hà.

- Hà hà, tôi biết, tôi biết chứ, khả năng "gửi" hồ sơ thầu lẫn văn kiện đấu giá của Z trước giờ tôi vẫn luôn đánh giá cao. Các lớp quan hệ của Z thì đáng nể rồi, có điều làm gì cũng phải thực tế, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn chung hiện nay. Vấn đề năng lực tài chính, dòng tiền vẫn quyết định tất cả. Tin tôi đi, Z rất khó có thể một mình một ngựa trong dự án này, nhất là khi các cậu đang bị một số đối tác "vô tình" chèn ép.

KN cười nhẹ đối qua đáp lại cùng T.Nam, hai bên mặc dù là bạn nhưng không ai nhún nhường ai. Mặc dù mới chỉ là buổi gặp mặt, bàn bạc đơn thuần nhưng tính chất nắn gân đã được thể hiện rõ rệt. Không hổ là một dự án hợp tác triển vọng trong tương lai. Đợi đến khi chính thức bước vào giai đoạn thương thảo đàm phán, hẳn mọi chuyện sẽ còn cân não hơn nữa.

- Cậu nghe được thông tin này từ đâu vậy, mối quan hệ giữa Z và các đối tác vẫn phát triển rất tốt, làm sao có thể coi là "vô tình" chèn ép được.

- Cũng có thể là tôi sai nhưng mà... Biết đâu được đấy, hê hê.

- Hừ, ai lại nói năng mập mờ thiếu nhất quán như vậy chứ. - T.Nam nhăn mặt, tỏ vẻ không được hài lòng lắm trước thái độ có vẻ "lấn sân" của KN.

- Đó là anh Nguyên nói vậy thôi anh Nam ạ, chốt lại với Z lúc này thì X vẫn là công ty có thiện chí và tỷ lệ lợi nhuận tốt nhất. Nếu cả hai có thể cùng chia sẻ dự án này thì lợi ích khai thác sẽ được nhân đôi, nhân ba cả về bất động sản, du lịch và dịch vụ. - Ngọc tiếp lời thay KN.

- Một "miếng bánh" màu mỡ, bảo sao bên X các cậu lại "thiện chí" đến vậy. Haizz, đúng là chuyện gì cũng có thể thương lượng nhưng riêng dự án này, chỉ khi nào xem xét lại vấn đề chia lợi nhuận thì chúng tôi mới đồng ý đàm phán.

- Anh Nam, thế của công ty Z lúc này khó có thể đặt ra yêu cầu như vậy. Mức lợi nhuận chúng tôi đưa ra hiện tại là khá thiện chí rồi. - Tay Trường nãy giờ im lặng bỗng thêm nếm.

- Mới chỉ "thiện chí", chúng tôi sẽ chấp nhận đàm phán khi nào ở mức "dễ chịu". - T.Nam tỏ vẻ lạnh nhạt không muốn nói thêm gì nên trợ lý của anh ta phải thay mặt lên tiếng. Câu trả lời vừa rõ ý lại có chút hài hước nên không khí cũng bớt căng thẳng hơn.

- Trả lời tinh tế quá!!! - Tôi cười nhẹ với tay trợ lý, đoạn tiếp tục. - Anh Nam ạ, không phải chúng tôi muốn o ép gì phía Z các anh. Việc chúng tôi đưa ra những ý kiến về tình hình hiện tại của Z đều chỉ mang tính xây dựng nhằm giúp hai bên tiến gần đến một thỏa thuận có lợi nhất cho cả hai. Công ty Z trước đây mạnh về mảng xây dựng và hầu như chỉ tập trung cho mảng đó nên có những cổ phiếu truyền thống trọng điểm luôn giữ được mức ổn định. Nhưng kể từ khi mở rộng thị trường, tham gia toàn diện vào lĩnh vực bất động sản. Việc chuyển hướng đầu tư và khai thác quá nhanh ở thị trường này làm Z rối ren về dòng tiền và nguồn huy động vốn. Nhất là hiện tại kinh tế chung đang dần xấu đi, thị trường đầu tư chính của Z dần chuyển dịch sang thị trường khách hàng. Các ngân hàng thì ngày càng khó khăn trong lãi suất và các khoản vay. Những điều này chắc chắn anh Nam đều đã biết và có tính toán kỹ thì dự án này mới được khoanh vùng trọng điểm. Nếu có thể tìm được tiếng nói chung trong hợp tác, tôi nghĩ công ty X chúng tôi có thể giúp Z tạo ra một đòn bẩy tài chính hiệu quả. Điều này xem xét kỹ thì còn quan trọng hơn nhiều chút lợi nhuận chia chác kia.

- ... - T.Nam im lặng không nói gì, đan tay nhìn tập hồ sơ trước mặt như thể suy nghĩ điều gì đó, đoạn ngẩng đầu đối diện tôi. Nhìn tôi một hồi anh ta lại đưa mắt liếc qua KN, sau vài giây đối diện mới thủng thẳng lên tiếng. - Được rồi, tôi đồng ý xem xét thiện chí hợp tác của công ty X và sẽ trình lên buổi họp cổ đông sớm nhất.

- Quyết đoán vậy mới là T.Nam mà tôi biết chứ!!! - KN vỗ tay tỏ vẻ phấn khích trước quyết định của T.Nam.

- Nét thỏa mãn hiện lên rõ mồn một trong mắt cậu rồi kìa, đừng vội mừng như vậy chứ. Mọi chuyện mới chỉ là khởi đầu thôi, hà hà.

- Hà hà, khởi đầu tốt đẹp, hà hà.

KN chủ động, tất cả mọi người cũng theo đó nâng ly, coi như khép lại một cuộc hẹn tương đối thành công.

- Mọi người hôm nay cố gắng lắm. Bước đầu như vậy là có kết quả rồi, giờ có muốn đi đâu đó xả hơi một chút không?

KN vui vẻ đề xuất nhưng lần này có vẻ lại không được thành công như cuộc hẹn ban nãy. Tay luật sư công ty xin về nghỉ sớm chắc vì mệt, Ngọc có vẻ cũng muốn về phòng nhưng vì tay Trường nài nỉ cùng đi gặp đám bạn cũ khi nãy ở tiệc cưới nên đành miễn cưỡng đi theo.

- Còn cậu thì sao, chắc cũng muốn về nốt phải không? - KN "bắt bài" tôi với vẻ mặt tắt hẳn mọi hy vọng.

- Giờ em muốn tìm một bar nào đó, anh hứng thú không?

...

Nghe tiếng nhạc chát chúa và ánh đèn chớp nhoáng, nhập nhoạng nơi đây làm tôi sống lại phần nào ký ức những ngày đi làm thêm thời sinh viên. Bar ở Đà Nẵng cũng tương đối náo nhiệt nhưng tôi và KN chỉ lặng lẽ ngồi một góc, nhâm nhi chút men rượu thả lỏng đầu óc.

- Dự án gói thầu sắp tới giao bên phòng làm đến đâu rồi Tuấn?

- Vẫn đang triển khai anh ạ, mọi thứ nói chung vẫn chỉ ở bước đầu.

- Cố gắng làm tốt, sắp tới công ty khá bận rộn đấy. Thắng được gói thầu cải tạo đó, cộng với chen được chân vào dự án của công ty Z, làm được thì năm sau chúng ta có nhiều cơ hội đấy. Chưa kể một số lô đất đấu giá sắp tới ở Hôm Nay... - Nói đến đó KN chợt dừng lại.

- Lô đất nào ạ, em tưởng quỹ đất hiện tại ở Hôm Nay chưa cho phép bung tiếp.

- Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi... - KN úp mở rồi đổi đề tài. - Ban nãy cậu khá lắm, đàm phán với Z chưa bao giờ đơn giản chứ đừng nói đến thuyết phục hay nhượng bộ. Để ý thái độ của T.Nam chứ?

- Là sao ạ?

- "Đăm chiêu", những lời cậu nói lúc nãy hẳn khiến T.Nam phải chú ý. Những điều ấy chắc chắn cậu ta đều nắm rõ nhưng nghe từ chính miệng đối phương nói ra, tác động sẽ khác hơn rất nhiều.

- Thì nó cũng giống việc anh ép họ lúc đầu thôi mà.

- Không hoàn toàn giống nhau đâu, cậu hiểu chứ?

- Dạ...

- Ý tôi là câu chốt đấy, hôm nay có thể coi cậu là người chốt hạ cho công ty mình. Hà hà, thôi uống đi.

...

- Tuấn này, cậu đã có người yêu chưa?

- Dạ... Chưa anh ạ.

- Chắc do công việc bận rộn quá, không có thời gian à?

- Vâng.

- Làm ở phòng kế hoạch - Kinh doanh có thấy vất vả quá không?

- Cũng bình thường anh ạ, mọi người đều cố gắng mà.

- Ừm... Cậu thấy Trường thế nào?

- Dạ... Thế nào là sao ạ?

- Tôi đang hỏi xem cậu nhận xét về sếp của mình thế nào thôi, sao mà phải ngạc nhiên như vậy, hà hà.

- Em... Nói chung cũng... Không có nhiều ấn tượng về anh ấy.

- Không nhiều thì cũng phải ít chứ. - KN vẫn không từ bỏ.

- Cả anh và gia đình anh đều có vẻ thuận ý về mối quan hệ của anh Trường và Ngọc, em nghĩ... Anh ta chắc phải có "gì đó" thì mới được như vậy.

- ... - KN quay qua nhìn tôi không chớp mắt rồi bỗng cười nhẹ. Không nói gì mà tiếp tục gật gù uống nốt chỗ rượu còn lại trong cốc.

- Cậu với Ngọc biết nhau cũng được vài năm rồi nhỉ?

- Dạ... - Tôi cảm thấy hơi không được tự nhiên khi KN tự dưng nhắc đến Ngọc.

- Ừm, hai đứa tính ra... Cũng có nhiều liên quan với nhau đấy chứ.

- ... - Tôi không biết phải trả lời ngay lúc đó thế nào nên đành im lặng cười trừ, giấu ánh mắt vào trong lòng cốc rượu.

- Chơi với nhau, giúp nhau xin việc, thuê nhà cạnh nhau, đến giờ thì lại làm cùng phòng... Rồi còn đi công tác cùng nhau nữa... Hà hà hà.

Ngữ điệu và cách nói nhát gừng, ngắt quãng ở những câu cuối của KN làm tôi thoáng chột dạ. Một cảm giác thấp thỏm nhấp nhô trong lòng khiến hô hấp của tôi bỗng nặng nề. Đây chính là cảm giác lo âu, giấu diếm của kẻ "ăn vụng" hay sao??? Nghĩ đến đó tôi lại thấy tức khí vì thói đời tình ngay lý gian. Đến hiện tại tôi vẫn chưa biết hết con người KN là thế nào, thậm chí còn không hiểu rõ thái độ khích lệ, động viên, thậm chí đôi lúc là bao che tôi của KN trong thời gian qua có mang màu mục đích hay nguyên nhân nào khác không??? Cùng một sự việc càng đi sâu, càng xăm soi lại càng va chạm với nhiều phương diện khác. Trong môi trường làm việc tài chính nơi công sở đầy rẫy toan tính từ chuyên môn cho tới cuộc sống này. Mọi thứ trước mặt đều có lý do tồn tại của nó và những gam màu hồng đôi khi lại là lớp vỏ ngụy trang cho những cạm bẫy ẩn sau nó. Hiện tại ngay lúc này, những câu hỏi bâng quơ, những lời dẫn dắt của KN liên quan đến Trường và Ngọc là thứ mà tôi phải lưu tâm và đề phòng.

- Duyên mà anh, cuộc sống luôn tồn tại chữ duyên mà. Cũng như anh và Ngân thôi, Ngân vừa là người yêu anh, vừa là bạn của Ngọc, đó cũng là một cái duyên lớn.

- Ồ, cậu vẫn còn nhớ Ngân à?

- Người yêu anh đẹp vậy, ai gặp một lần cũng khó mà quên ngay được. Mà anh bận bịu suốt ngày vậy, thời gian để gặp cô ấy chắc là phải nâng niu lắm phải không? - Tôi thuận thế lái câu chuyện sang phía KN.

- Cậu nghĩ sao thì nó là như vậy.

- Vậy sao anh không đưa cô ấy vào công ty để hai người gặp nhau dễ hơn.

- Lỗi nhé, lỗi rồi nhé, cậu quên rằng công ty X chỉ tuyển những người có thực lực thôi à, không hề có chỗ cho nhờ vả và quen biết. Cậu được nhận vào là vì cậu có khả năng làm việc, vậy nên phải biết trân trọng cái ghế mà mình đang ngồi hàng ngày đấy. - KN gõ gõ ngón tay lên bàn ra chiều nhắc nhở.

- Ngân mà nghe được anh nói thế này, thể nào cũng giận dỗi cho mà xem, hê hê.

- Hà hà, dám "bật" lại sếp, cậu được lắm, có gan đấy, haha... Ngân cô ấy làm chuyên về nghệ thuật hơn, đương nhiên không phù hợp để vào X.

- Vậy khi nào thì anh và cô ấy "tổ chức"?

- ... - KN lại nhìn tôi chằm chằm, không hề trả lời, tôi chợt nhận ra mình đã bị cuốn vào việc hỏi sâu tự lúc nào

- ... Không phải em tò mò gì đâu, chỉ là vì... Em thấy hai người yêu nhau hình như cũng lâu rồi nên mới...

- Uống tiếp đi, mấy chuyện này không có gì để nói đâu. - KN cười nhẹ cắt ngang, đoạn tiếp tục rót rượu vào cốc của mình.

Kết thúc chuyến công tác ngắn ngày, tôi lại về với công việc ở công ty và cuộc sống thường ngày. Thời gian này tôi chăm chỉ theo Trà đánh tennis mỗi khi có thể vì sức khỏe và cũng vì những mối quan hệ mà bản thân có thể phát triển thêm cho hiện tại và cả sau này.

Nói về công việc, mặc dù là những tuần cuối cùng cận tết nguyên đán nhưng tần suất làm việc không vì thế mà dễ thở hơn hoặc cũng có thể chỉ có phòng ban của tôi với trọng trách nặng nề mới phải gánh khối lượng công việc như vậy. Cũng chính trong khoảng thời gian bận rộn này, tôi lại âm thầm phán đoán và phát hiện ra một số sự việc không lấy gì làm hay ho. Về việc đối diện với Trường, có lẽ không có gì để nói vì đối với tôi nó đã trở thành chuyện cơm bữa. Với tay Vũ cũng vậy, mặc dù cùng trong một nhóm nhưng tôi chưa bao giờ chủ động chia sẻ và trao đổi công việc với dạng người thiếu tin cậy này. Vấn đề mà tôi nói đến... Bất ngờ lại chính là bà chị Tâm, người vẫn có mối quan hệ tốt với tôi từ ngày đầu tôi được nhận vào phòng. Một trong số ít những người mà tôi giành thiện cảm và có chút lòng tin trong cái công ty này. Mọi nghi hoặc đều bắt nguồn từ những thứ nhỏ nhặt và sự nghi ngờ ban đầu trong tôi cũng nhen nhóm từ những việc đơn giản. Đầu tiên là việc chị ta bắt đầu có thái độ dèm pha Trang mỗi khi nói chuyện riêng với tôi, ý muốn tôi không nên quá gần cận và tin tưởng Trang trong công việc. Số là trong nhóm này tôi chỉ nhờ duy nhất Trang lưu lại các bản nháp và các bản sao báo cáo của mình. Đầu tiên là do cô ấy chủ động đề nghị, sau vì thấy cô ấy thực tâm nhiệt tình nên tôi cũng yên tâm phần nào với sự trợ giúp của cô ấy.

- Em phải cẩn thận, đừng có cởi gan cởi ruột quá. Cái Trang nó cũng thóc mách lắm đấy!!!

Ban đầu tôi cũng không mấy để tâm, thậm chí còn nghĩ chị Tâm có ý muốn cảnh báo mình. Tuy nhiên lâu dần vẫn không thấy biểu hiện gì khác thường từ Trang mà tần suất nói xấu của bà chị này càng lúc càng nhiều. Thậm chí còn nói cả một vài người khác trong phòng những khi ngồi riêng với tôi. Điều này lập tức làm cho tôi phải suy nghĩ. Trang mặc dù có đôi phần láu táu của tuổi trẻ nhưng cái tính biết điều, vô tư và kín miệng là những thứ tôi đánh giá cao để yên tâm chia sẻ công việc của mình với cô ấy. Không hiểu vì sao dạo này chị Tâm bỗng dưng đổi nết thành ra vậy. Nhưng nói thì nói vậy, mặc dù những suy nghĩ khác bắt đầu xuất hiện trong đầu nhưng quả thực sâu trong lòng tôi vẫn còn chút gì đó cảm tình và tin tưởng giành cho bà chị này.

...

Buổi họp riêng của phòng ngày hôm nay, tôi lại tiếp tục "bật" tay Trường về những vấn đề liên quan đến lỗ lãi và khả năng đội vốn của gói thầu.

- Em đã tính toán thử, nếu mình đưa ra mức dự báo thế này thì hồ sơ khó có thể được thông qua.

- Có thông qua hay không lát nữa họp mở rộng cậu sẽ biết ngay thôi. Chốt lại chúng ta tạm thời dừng ở đây. Nửa tiếng nữa sẽ có buổi họp "nháp" mở rộng với bên tài vụ và phòng xử lý hợp đồng. Mọi người nhớ có mặt đầy đủ.

Tay Trường thờ ơ trước cảnh báo của tôi, xem thường và coi nó là hư không trong khi cả U.Nhi và Ngọc đều đồng tình với tôi về một số điểm bất cập trong dự báo. Làm việc cùng những cấp trên như vậy, quả thật muốn ngu người.

...

- Hồ sơ này có vấn đề gì mà mọi thứ của nó không cái nào được phê chuẩn vậy!!! - Tay Trường sầm mặt chất vấn khối tài vụ và phòng xử lý hợp đồng sau khi nhận được cái lắc đầu từ cả hai phía.

- Bản thảo hồ sơ này vẫn tồn tại nhiều thiếu sót, nhất là các dự báo. Tôi nghĩ tốt nhất phòng các anh nên làm lại một bản mới hoàn toàn.

- Tại sao chứ, chủ thầu này là một đơn vị lớn, giàu tiềm năng, khả năng thanh quyết toán và xử lý các chi phí phát sinh về vốn đều có thể đảm bảo. Vậy chưa ổn chỗ nào? - Tay Trường bắt đầu gay gắt.

- Thứ nhất là về hạn mức đặt cọc của phía chủ thầu so với tỷ lệ phần trăm hoàn thành công trình mà các anh đưa ra không hề hợp lý. Thứ hai là việc kiểm soát dòng tiền mặt của công ty sau khi chính thức nhận dự án vẫn còn nhiều thứ phải tính toán lại. Tôi nghĩ lúc này không còn gì để bàn thêm nữa, mọi chuyện nên chốt lại để sang cuộc họp điều phối dự án sau kỳ nghỉ tết

Đề xuất Voz: Tiếng Chuông Gió
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN