Nếu mình biết hôm đó em đã lái xe 160km ra Hà Nội tìm mình, không phải để nói những lời ấy mà là để được mình níu kéo...
Nếu mình biết em đã đứng dưới cầu thang khóc rất nhiều, vừa khóc vừa mong mình giữ em lại... thì hôm đó mình đã không cố thủ trong phòng đốt đến điếu thuốc cuối cùng rồi mới chịu về...
Mình nghĩ rằng không có mình em cũng đã, đang hoặc sẽ nhanh chóng có người khác, em có trong tay một đống đồ chơi và không muốn vứt bỏ món nào trừ khi nó không còn làm em hứng thú nữa. Lòng tự ái của mình bị tổn thương sâu sắc. Nên dù tình cảm của mình dành cho em có là yêu đi chăng nữa, mình cũng kiên quyết phủ nhận, kiên quyết dặn lòng là không được yêu em...
Còn em lại nghĩ mình chỉ tìm đến em những lúc mình say, cần người ngủ cùng. Chỉ thế thôi, không hơn không kém. Làm sao một đứa con gái như em có thể chấp nhận chuyện đó khi em đã có tình cảm với mình...
Mâu thuẫn chồng chất khiến mình và em ngoảnh mặt làm ngơ. Không ai có thể trải lòng thật sự, vì ai cũng quá kiêu ngạo, quá coi trọng bản thân, quá sợ... mất mặt!
Đầu năm đánh bạc là chuyện khai xuân rồi. Cái máu cờ bạc của mình lại được dịp trỗi dậy. Mình có duyên với nghiệp đan quạt, thường thì thắng, có thua cũng không mấy khi thua đậm. Nghĩ cũng buồn cười nhưng quả thật lúc đó ngồi vào chiếu mới quên được những phút mặn nồng bên em.
Ăn chơi đến qua rằm mình mới bắt tay vào việc. Hôm đó chú bảo theo anh phó phòng vào Vinh 4 ngày, mình chưa đi công tác bao giờ nên hí hửng lắm. Ông anh đi trước một hôm, mình bay vào sáng hôm sau. Buổi tối ngồi xếp quần áo với mấy thứ đồ điện tử để nhỡ tối không có trò gì chơi thì còn cái để nghịch (nhưng vẫn tính là sẽ xuống Cửa Lò ăn ghẹ).
Nghĩ thế nào lại mò vào Facebook em. Mà em unfriend mình, chặn mình luôn. Đành phải log acc khác để thỏa cái tò mò. Đúng là chả khác gì lội page trong Voz. Wall em dài thườn thượt toàn status chúc mừng sinh nhật, rồi ảnh ọt party sinh nhật của em bạn bè tag lung tung beng... Mãi mới thấy có một status của em, đường link bài hát "Breathless" kèm status "Tôi đã mơ một câu chuyện như thế khi nói tiếng yêu". Nghe hết bài hát, mình tắt máy tính, cầm cái vé máy bay rồi phóng xe đến nhà em.
Thấy điện phòng em vẫn sáng. Mình nhét cái vé máy bay qua khe cửa nhà em rồi bấm chuông. Đợi vài phút thấy điện phòng khách sáng thì mình chuồn về trước khi em kịp thấy mình.
Gửi một tin nhắn cho em "Anh ở thành phố 4 ngày. Anh muốn gặp em. Gặp anh hay không là tùy em"
Tính mình cứ như thế từ nhỏ, đến giờ vẫn thế. Thích cái gì là làm cái đấy, không cần biết có ra làm sao vì có làm sao thì lúc đấy cái khó sẽ ló cái khôn, xoay sở sau. Ngay cả chuyện tiền bạc mình cũng không đặt nặng, cờ bạc nhiều tự nhiên cái lối tiêu tiền nó cũng thay đổi. Đời mình lại chưa dính phải chuyện gì to tát đến bế tắc như thằng bạn, nên mình không có dịp thay đổi được cái tật tùy hứng đó. Mà có khi nhờ cái tính đó mình mới được tiếng là đào hoa như này cũng nên.
Đêm hôm đó về đặt cái vé khác, chiều hôm sau vào Vinh.
Hai ngày đầu anh em chỉ đi công chuyện nghiêm túc, tối về ông ấy rủ mình xuống Cửa Lò chơi nhưng cua ghẹ ở đó không hợp khẩu vị mình lắm nên chịu, mình thích giọng con gái Hà Nội hơn, với lại không quen đi vớ vẩn nên thằng em sợ không cả dám ngóc đầu nhìn ai. Đến ngày thứ 3 thì ông anh nháy mắt bảo buổi tối đi ăn người ta chiêu đãi. Mình mới đi làm có hơn nửa năm, nghe nói về cái khoản tiếp khách thì nhiều chứ đã nếm thử đâu.
Chẳng thấy em gọi điện gì cho mình cả. Chắc là em không vào Vinh rồi. Hơi buồn.
Ngồi chè chén với mấy ông "đối tác" mình chỉ chăm ăn với uống, chẳng còn hứng thú gì với món "đặc sản địa phương" bên cạnh cả. Tự nhiên thấy điện thoại rung o o trong túi quần thì giật nảy cả người, tin nhắn của em.
"Phố đỏ"
Mình có biết cái tin nhắn đó nghĩa là gì đâu. Lại còn nghĩ bậy thành ra là phố đèn đỏ mới xàm. Thằng anh ngó sang điện thoại mình, vì thấy mặt mình lúc đó thộn ra. Ông ấy vỗ vai mình cười bảo:
- Chú có hẹn với bạn ở đó à?
- Bạn gái em đòi vào kiểm tra...
Mình chép miệng bốc phét. Chắc đó là một quán cafe hay bar pub gì đó cũng gọi là có tiếng ở Vinh. Như thế có nghĩa là em cũng đang ở đó, ở Vinh. Em vào vì mình.
Ông anh phó phòng đi cùng mình nháy mắt cười ra vẻ hiểu. Về cái khoản hiểu chuyện và ăn chơi thì đúng là mình phải ngả mũ vái lão bằng sư phụ. Cực tinh, cực tỉnh mà chỉ lớn hơn mình có 4 tuổi. Ông ấy lựa lời để mình về trước, cũng may mình là cháu của sếp mà lúc đó ít tuổi nên cũng dễ chuồn.
Bắt vội taxi đến cái chỗ "Phố đỏ", ra là quán cafe. Mình nhắn tin cho em.
"Anh đến rồi"
Lúc đứng ngoài cửa mình hồi hộp lắm. Nhưng biết chắc chắn sẽ gặp em, vì em không bao giờ nói đùa. Với em, với mình thì mọi thứ đều là tùy hứng nên có rất nhiều phút điên bất tử, nothing is impossible. Những điều bất ngờ và bạt mạng luôn khiến người ta hứng thú. Cứ chơi cho hết hôm nay, còn ngày mai ra sao thì để ngày mai tính tiếp.
"Quay lại đây anh"
Một tin nhắn với hai lớp nghĩa của em. Mình nhìn thấy em, mới đầu suýt không nhận ra. Em đứng bên kia đường, đeo kính chuồn chuồn che gần nửa khuôn mặt, đến lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng ngọt ngào hết sức mình mới chắc đó là em... Em mặc áo phông trắng cổ rộng, quần jeans, áo khoác màu xanh bộ đội không cài cúc dài đến nửa đùi nhìn cứng cáp tone sur tone với đôi giày lính cao cổ. Mình thích em mặc như thế, không hở hang, không mời gọi nhưng mái tóc dài hơi xoăn kéo lệch sang một bên cổ làm em có nét rất... sεメy.
(Vì mình yêu em nên trong mắt mình em đẹp nhất, đặc biệt nhất... mình miêu tả về em bằng những từ đẹp nhất mà mình có thể nghĩ ra.)
Mình tiến lại gần em lại, hôn ngấu nghiến mặc kệ người đi đường có nhìn hay không (mà chắc chả ai rảnh mà ngoái lại nhìn).
Ngồi trong quán cafe ấm áp rồi mình mới hỏi chuyện:
- Em vào đây lúc nào?
- Chiều nay, em nghĩ mãi rồi mới vào.
- Tối nay ngủ đâu?
- Anh kiếm chỗ cho em ngủ đi.
- Thế mà cứ to còi bảo không gặp nữa đi.
- Tại vì anh là thất bại của đời em...
Có một người con gái sẵn sàng đi theo hoặc tìm mình như thế âu cũng là một điều may mắn. Nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có cái gì đó bất an. Em phóng túng và bất cần quá.