Logo
Trang chủ

Chương 27

Đọc to

Tóm lại, sau dăm ba bữa nghỉ ngơi rồi nghĩ ngợi vẩn vơ, mình đã quay lại rồi đây. Chắc là câu chuyện chẳng có gì đặc sắc hay gay cấn đâu, vì mình cũng không định tô vẽ cho nó thành phim ảnh gì cho mệt… Cứ viết thôi, thế thôi…

Tiếp nối cái vụ mình đưa em đi tập thể dục đêm khuya. Cũng chẳng còn sớm sủa gì, ngoài đường vắng tanh. Em được cái cứ có tí hơi men vào là hăng hái trong… mọi thứ. Đi đường thì hát líu lo, lúc đứng đợi mình lấy chìa khóa phòng ở chỗ lễ tân thì em đứng soi gương vuốt tóc, miệng huýt sáo theo điệu nhạc chờ Vinaphone.

- Đi thôi cô nương, đứng đấy điệu đà cho ai ngắm.

- Ứ ừ… Chàng cõng thiếp cơ…

Em với tay ôm cổ mình làm cho cái thằng nhân viên phải nhịn cười, nhìn mình mà thấy ngại, chỉ muốn chui xuống đất luôn cho xong. Em lại tiếp tục cái điệp khúc Vinaphone trên lưng mình.

- Thôi đừng huýt sáo nữa, để cho người ta còn ngủ. Tí nữa cho em thổi sáo thần luôn.

- Gì đâu! Sáo đấy đểu, thổi cứ rè rè… Em chả thích.

- Tại em gà, thổi bao giờ nó kêu trong veo mới là giỏi!

- Anh giỏi thì tự đi mà thổi! Em gà quen rồi!

Kể chuyện phiếm cho vui thôi ấy mà. Đáng lẽ cứ như thế thì mọi chuyện cũng chẳng có gì trắc trở, cứ bình yên nhẹ nhàng, chịu đựng nhau cho đến một ngày niềm tin được vun đắp thì mình và em đã chẳng phải khổ sở vì nhau nhiều đến thế.

Nhưng, đời mà, có ai lường trước được chữ “ngờ”. Và em thì lúc nào cũng cho mình cái cảm giác như đang phải đối mặt với một bài toán nhiều ẩn số.

Một buổi tối đẹp trời, mình với mấy thằng bạn đi nhậu, chỉ có mấy thằng con trai đi với nhau thôi, không có em nào cả.

Còn gì thú vị hơn chuyện ngồi lai rai với chiến hữu vào cái tiết trời cuối xuân mát mẻ, bên cạnh là nồi lẩu nghi ngút khói. Quán cũng không đông lắm, nhưng rôm rả tiếng chuyện trò.

Ngồi uống một lúc, mình đứng dậy vào toilet rửa mặt. Đang lững thững nghĩ xem tí nữa có nên qua chỗ em hay không thì nghe tiếng gọi đằng sau:

- Ê ku?

Mình quay lại, thấy một thằng lạ hoắc, mà hình như nó ngồi bàn bên cạnh mình thì phải. Chắc chắn là không quen biết. Chẳng hiểu nó gọi mình có chuyện gì, định gây sự hay là tính sàm sỡ mình nữa…

- Hở?

Mình cũng đề phòng, mấy bố mà rượu vào rồi thì không biết đâu mà lần. Nhưng trông thằng đấy cũng có vẻ tử tế, chưa đến mức say sưa. Nó cười ra vẻ thân thiện, lôi ra bao Tam Đảo, hỏi mình:

- Có lửa không? Xin mồi.

Mịa, lửa ngoài kia thiếu gì mà phải hỏi mình. Thấy là có gì đó không bình thường rồi đấy… Nhưng thôi thì cứ lịch sự, đành móc túi quần đưa cho nó cái bật lửa, tiện tay lấy điếu thuốc luôn thể… Nó mồi xong trả mình bật lửa. Nó lại hỏi:

- Diệp dạo này thế nào?!

Mình đớ người. Ra là người quen của em. Mà sao lại biết mình??? Vụ này căng rồi. Không ăn kẹo Cool Air mà máu mình cũng dồn lên não với tốc độ chóng mặt. Mình cười nhưng bắt đầu cảm thấy tim đập nhanh hơn:

- Vẫn khỏe.

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh nhau, lúc nào mình cũng chọn giải pháp an toàn, tránh thương tích không đáng có.

- Quen nhau lâu chưa?

- Một thời gian.

Hai thằng nhìn nhau mấy giây. Mình nóng hết cả người, chắc thằng đấy cũng thế. Rồi nó lên tiếng trước:

- Đừng có động vào nó.

Mình bắt đầu cáu, nhưng vẫn cố nói bằng giọng tỉnh bơ:

- Chả còn chỗ nào là chưa động vào hết.

Giờ nghĩ lại thấy cũng buồn cười. Lúc mới gặp nó mình còn nghĩ không có cái ngu nào bằng chuyện đánh nhau vì gái. Kể cả có là yêu hay không, mình cũng rất ghét giải quyết vấn đề bằng bạo lực. Thế mà nói mấy chuyện mấy câu chẳng hiểu sao lại cũng hăng máu lên, là vì rượu hay vì em thì mình cũng không biết nữa.

Đùng cái nó túm cổ áo mình, thoi luôn một đấm. May mà mình lại bị trượt chân, ngã ngửa ra đằng sau nên chỉ bị cái nhẫn của nó sượt qua má. Mấy đứa bạn của cả mình cả nó thấy động thì chạy ùa vào can.

Mình vội xua tay, nói vài câu cho êm chuyện vì cũng không muốn làm to chuyện. Về cơ bản thì mình là thằng được chứ không phải là thằng mất nên mình không thấy cú, mà cũng có thể là tính mình hiền. Trước giờ mình cũng mấy lần dính phiền phức từ chuyện gái gú dù chưa lần nào đến mức phải động tay động chân. May mà không có ông nào trẻ trâu cố chấp chứ không thì đánh nhau to tại chỗ luôn.

Thanh toán tiền ăn rồi kéo nhau về chứ lúc ấy làm gì còn ai có nhã hứng ngồi lại nhậu nhẹt nữa.

Mình tạt qua nhà thay cái áo vì lúc ngã xuống đất hơi bẩn (mình hơi bị sạch sẽ quá mức cần thiết) rồi qua nhà em.

Em tươi cười đón mình trong bộ pajama chó đốm, nhưng thấy mặt mình có vết xước thì nhăn nhó ngay:

- Anh đánh nhau hay con nào cào cấu thế kia?

- Chuyện con trai mà, không sao đâu em.

- Tối nay anh ngủ lại đây không?

- Có, nếu em không đuổi anh về. Mà anh đói quá, nhà còn gì ăn không?

Em vòng tay ôm cổ mình, cười dịu dàng:

- Có con ghẹ 42kg đây. Với có nguyên cái pizza dứa trong tủ lạnh nữa đấy.

Ding Dong!!!

Tiếng chuông cửa. Em cau mày lẩm bẩm:

- Ai lại đến giờ này thế nhỉ?

Em không biết nhưng mình thì biết, ngoài cái thằng kia thì còn ai trồng khoai đất này!

Mình ngồi trong phòng khách, thấy em mở cửa gỗ (bên ngoài còn một lớp cửa sắt), nói chuyện với thằng đấy. Giọng rất lạnh lùng:

- Anh đến đây làm gì?

- Không mời anh vào nhà à?

Có tiếng kẹt kẹt của cửa gỗ, rồi tiếng thằng đấy:

- Xe ai thế kia?

- Bồ em! Anh vào nhà uống nước không?

- Là cái thằng đấy à?

- Đại khái thế! Anh đừng tìm em nữa. Nếu quên được chuyện cũ thì mình lại làm bạn. Cũng đừng uống rượu vì em làm gì.

Mình không muốn hóng hớt, nghe đến thế cũng đã thấy đủ lắm rồi. Mình lẳng lặng vào bếp gọt hoa quả trong lúc chờ em. Được vài phút thì thằng đấy cũng về, em lon ton vào ôm mình như thể không có chuyện gì xảy ra…

- Em phũ thế?!

- Đã giũ thì phải phũ thôi!

Nghe em nói mà mình thấy như có điện chạy dọc sống lưng. Ngày trước hẳn là em với nó cũng đã từng yêu nhau…
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang
Quay lại truyện Đừng Đùa Với Gái Hư
BÌNH LUẬN