Chương 35

Hôm nọ, đi tiếp khách về người ngợm cũng hơi chếnh choáng, tạt qua nhà người yêu gõ cửa xin ngủ nhờ. Lần nào say xỉn đến đấy cũng được em ấy chăm sóc tận tình, nào là trà gừng, đồ ăn nhẹ, lại còn được mát-xa bằng đôi tay mềm mại, mát lạnh nữa chứ. Nói chung là phê!

Đang lim dim ngủ say như chết với cái chăn ấm áp thì giật mình vì cái điện thoại để dưới gối nó tự dưng rung bần bật. Mắt nhắm mắt mở cố đọc mấy dòng chữ lờ mờ thì tỉnh cả ngủ: "Kể cả anh có vợ rồi thì thỉnh thoảng qua vui vẻ với em cũng được mà, người ta nhớ anh nhiều lắm ý!"

Số lạ hoắc!

Em nào mà rảnh rỗi đến mức thức khuya "mời chào" mình thế này, nhiều em quá chẳng nhớ nổi mặt mũi từng em.

Mình kệ, ngủ tiếp. Em ấy hình như bị mất ngủ hay sao ấy, lại nhắn tiếp: "Anh quên em rồi hay sao mà lạnh nhạt thế, không thèm trả lời người ta."

Đang ngủ mà bị làm phiền bực cả mình, may mà người yêu ngủ say không biết gì, chứ không thì có khi lại ăn đòn thay cơm cũng nên. Mình nhắn lại: "Ừ, gửi cho anh cái pass, hôm nào vui vẻ anh gọi em sau", rồi mặc kệ đi ngủ tiếp.

Sáng hôm sau dậy thấy mấy cuộc gọi nhỡ với 2 tin nhắn của em ấy. Tưởng ai, hóa ra người quen cũ, em L ngày xưa đây mà. Chả hiểu có chuyện gì mà tự dưng em nó lại nhớ mình thế này, lâu lắm rồi mình có thèm nhắn tin gọi điện gì cho nó đâu.

Chắc em nó mê cái vẻ đẹp trai lạnh lùng của mình.

Mình đến chỗ làm rồi mới gọi cho em nó, hóa ra em nó mới đi làm bán hàng ở MIPIC, bảo mình đến chơi rồi mua ủng hộ luôn. Đoán là chắc nó thích món gì rồi nên dụ mình đến để mua tặng chứ quý mến gì.

Mình định bơ luôn, nhưng sau nghĩ thế nào lại vẫn qua đấy gặp em nó.

Lâu lắm không gặp lại, em ấy thay đổi nhiều quá, trông bớt "teen" đi nhiều, nhìn chững chạc hẳn ra. Vừa thấy mình, em nó đã chạy ra bá vai bá cổ, hôn đánh chụt một cái vào má làm mình thót cả tim, nhỡ có người quen nhìn thấy thì...

Nó khoác tay dẫn mình đi thẳng một mạch đến gian hàng bán giày, kêu là sắp sinh nhật nó nữa, nên mình cũng vui vẻ mua tặng nó một món làm quà thôi. Thấy mình cứ thỉnh thoảng liếc điện thoại, em nó hỏi:

- Anh bận về à?

- Không, xem có ai gọi hay nhắn tin gì không thôi.

- "Ai" là người yêu anh à?

- Em nghe ở đâu cái thông tin ấy đấy?

- Em đoán thế, không phải hay sao mà dạo này anh mất hút luôn ấy.

- Không có tiền chán chả buồn ra ngoài ý chứ nói gì đến chuyện gái gú!

Nói chung là mình quen với cái kiểu nói chuyện nhấm nhẳng này của em nó rồi nên chẳng thiếu cách làm cho nó thôi luyên thuyên. Lúc ngồi chờ em nó thử giày thì Mít nhắn tin bảo mấy đứa bạn rủ tối xuống Đồ Sơn ăn đồ biển, có cô ra mắt người yêu mới. Lúc ấy mình cũng chưa nghĩ đến chuyện cưới xin hay gì gì đâu.

Mua cho em L đôi giày xong mình định đi về luôn để tắm táp cho sảng khoái lấy sức tối đi ăn hải sản. Em nó tiễn mình một đoạn, thì đi ngang qua cái quầy bán đồ trang sức, nó kéo mình lại xem.

Mình không có ý định mua cái gì hết, nhưng tự nhiên đập vào mắt thấy có một cái nhẫn đẹp quá, trông đơn giản nhưng mình nhìn cái mê luôn. Lấy lên xem thì cái nhẫn đấy vừa đúng cỡ tay người yêu, thấy có duyên với nó rồi nên mình mua luôn.

Em L được cái vô tư, tưởng mình mua cho em ấy nên phởn ra mặt luôn. Con gái hay tự tưởng tượng thật đấy.

Hôm đấy mới biết hóa ra nhẫn đính hôn là loại nhẫn chỉ có con gái đeo và có gắn đá, còn nhẫn cưới đúng ra thì chỉ nên là nhẫn tròn không đính đá hay gì gì hết.

Mà lúc ấy nghĩ mua nhẫn rồi để đấy thôi, bao giờ thích hợp thì mới mang ra tặng.

Tối hôm ấy đang ngồi ăn uống vui vẻ thì em L nhắn tin, đúng lúc người yêu cầm điện thoại. Em nó nhắn tin kiểu nhớ mình. Ôi trời, Mít đọc xong thì dỗi, đưa tin nhắn cho mình đọc xong kêu uống nhiều quá mệt nên về phòng nghỉ trước. Mình cũng về theo.

Hai đứa nằm cạnh nhau chẳng ai nói gì, đến nửa đêm, mình ngủ quên mất tiêu thì lại nghe thấy tiếng kẹt cửa. Thấy Mít định ra ngoài, mình mới hỏi:

- Đêm khuya rồi em không ngủ còn đi đâu đấy?

- Em đi hóng gió.

Trông cái mặt có vẻ buồn buồn, suy tư nên mình cũng đi theo ra ngoài. Dỗi kiểu này sợ lắm, phải làm lành luôn không lại rách chuyện.

Đêm xuống hơi lành lạnh, gió biển có mùi mặn mặn nữa. Cũng tại nghe nói Đồ Sơn có nhiều tệ nạn nên hai đứa chỉ đi loanh quanh gần khách sạn thôi, không dám đi xa. Trăng mờ, sao thưa, và giọng em nhỏ nhẹ nghe như gió thoảng:

- Em thấy bất an vì anh…

Mình kéo em lại ôm thật chặt từ đằng sau.

- Anh ở đây mà.

- Nhưng em sợ lắm…

Chẳng biết nói gì, mình im một lúc, sau nhớ ra có cái nhẫn vẫn để trong túi quần từ lúc chiều, mình mới lôi cái nhẫn ra trước mặt em rồi bảo:

- Sợ thì lấy anh đi?!

Em đeo nhẫn vào tay, giơ ra trước mặt mình, cười toe toét. Thế thôi, coi như xong phim :D

HẾT
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Quay lại truyện Đừng Đùa Với Gái Hư
BÌNH LUẬN