Logo
Trang chủ

Chương 4

Đọc to

Đời đúng là lắm bất công. Người tử tế thì cứ than thân trách phận, còn cái loại như mình lại vớ bẫm.

Mình có cho Trang đặc quyền đặc lợi gì đâu, đối xử cũng y chang mấy cô trước. Không đưa về nhà, pass điện thoại cũng giấu tiệt. Tình cảm thì bảo có cũng đúng, mà bảo không cũng chẳng sai. Chỉ là giờ cô ấy là duy nhất thôi. Cô ấy cũng biết mình không yêu cô ấy nhiều, nhưng cứ ảo tưởng thời gian sẽ thay đổi được mình.

Ngồi cơ quan rảnh rỗi, lại lượn lờ Facebook ngắm gái xinh, tự nhiên lại tò mò không biết dạo này Mít thế nào. Mà Mít unfriend mình rồi, log acc khác cũng không tìm thấy page của Mít. Hay là xóa tài khoản thật?

Máu tò mò nổi lên, mình gõ Yahoo của Mít vào Google, không thấy gì. Gõ tiếp tên Facebook cũ, cũng tịt. Gõ đến số điện thoại thì ra một kết quả đặt mua đồ gia dụng ở mấy web mua chung, nhóm mua gì đấy, mình cũng không nhớ rõ. Phía dưới số điện thoại là một cái mail khác của Mít.

Copy paste cái mail đấy vào ô tìm kiếm Facebook. Cái avatar hiện lên làm tim mình đập thình thịch, ảnh chụp Mít ngồi ở quán cafe tay chống cằm, ngón giữa bàn tay phải vẫn đeo cái nhẫn mình tặng hôm sinh nhật… khuôn mặt và ánh mắt trông buồn rười rượi.

Tình trạng quan hệ: độc thân. Mít thì lúc nào chả kêu độc thân!

Không đọc được status nào, chỉ xem được mấy cái ảnh bìa với thông tin cá nhân vớ vẩn.

Nhưng mình biết pass của Mít, lúc nào cũng là số chứng minh thư, mà Mít đến cái pass điện thoại còn lười đổi, nói gì đến pass Facebook.

Login thành công, và ngay sau đó mình biết mình là một thằng thất bại!

Những status để "only me" mình đọc hết sạch.

Có một cái note duy nhất, viết vào giữa tháng 10.

Quote:

53 ngày mình không gặp hắn. 7 cái cuối tuần buông mình ngập trong rượu, không phải lo cho hắn thì mình cứ xõa thôi. Xõa để quên.

Mình đã cố quên, vì hắn không yêu mình.

Mãi mãi mình chỉ là sε× toy của hắn.

Khốn nạn!

Ừ, thế mà mình lại đi yêu cái thằng khốn nạn ấy đấy. Lại còn là yêu đến điên đảo nữa chứ!

Gần 2 tháng rồi, không một ngày nào mình không nhớ đến hắn, chờ điện thoại của hắn, chờ hắn tìm mình. Nhưng tất cả đều vô vọng. Mình biết, ngoài mình ra hắn còn cả rổ đứa khác như mình, thế mà mình cứ ảo tưởng mình có vị trí đặc biệt hơn...

Mình chặn số hắn, xóa cái Facebook cũ.

Hôm nay hắn gọi! Dĩ nhiên là máy bận!

Mình không đủ can đảm gọi lại, mặc dù mình rất muốn làm thế, vì mình nhớ hắn vô cùng.

Nhưng mình sợ, gọi cho hắn, rồi đến với hắn, rồi mình sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn được nữa. Mình cứ mãi là đồ chơi của hắn thôi.

Mình nghĩ rất nhiều, mình sợ ở nhà rồi mình sẽ lại làm gì đó ngu xuẩn mất! Mình cần phải ra ngoài, mình cần đến một nơi nào đấy để không bị ám ảnh về hắn.

Mình lên phố cổ, uống rượu và nghe nhạc. Lúc đấy mình uống nhiều, như kiểu uống lấy được. Rượu làm người mình nóng bừng.

Trong đầu mình tái hiện những khoảnh khắc nóng hổi của mình với hắn…

Mình bắt đầu mất kiểm soát rồi. Mình uống hơn nửa chai Gordon rồi còn gì. Có mấy khi mình uống vèo vèo thế đâu.

Mình nhớ ra mình đã ngủ một mình suốt từ lúc không gặp hắn đến giờ…

Tự nhiên mình thèm, thèm và khát!

Cái bản năng như bị mất chốt an toàn, mình rà list điện thoại… Gọi cho ai nhỉ??? Mình muốn gọi cho hắn, mình muốn ngủ với hắn cơ… Nhưng mà không được! Phải có lòng tự trọng chứ!

Gọi cho anh P, trong số những kẻ rách giời rơi xuống cuộc đời mình lúc hắn biến mất thì anh P có vẻ "được" nhất.

Vai P rộng hơn hắn, tay P lạnh hơn tay hắn, mùi rượu từ người mình nồng quá.

Mình tận dụng hết những gì mình nghĩ là có thể làm động lòng zai để dụ dỗ P, mặc dù chả cần thiết lắm. Người mình lúc ấy chắc mềm nhũn, mình nhìn P bằng ánh mắt biểu cảm nhất có thể, nhiều người vẫn bảo mắt mình biết nói mà, tội gì không tận dụng…

P đến hốt mình về, bế xốc mình vào trong xe, vì mình cũng chả lết nổi mà đi nữa.

P thương mình hơn hắn. Mà hắn thì có cái đếch gì đâu, nếu bảo mình đến với hắn vì tiền thì còn khối thằng nhiều tiền hơn hắn xin chết mình kìa.

Mình chưa xỉn đến mức đặt đâu nằm đấy. Mình quàng tay qua cổ P, chạm nhẹ ngón tay lên những cúc áo. P nắm chặt tay mình. Đầu óc mình quay cuồng với những hình ảnh… tầm bậy!

Mình bị điên thật rồi!

Mới phút trước còn muốn chuyện đó đến phát điên lên được, thậm chí là have sε× ngay trong xe cũng được, mà lúc P chạm vào người mình thì mình lại thấy… ghê tởm, không phải ghê tởm P, mà mình ghê tởm chính mình. Mình co rúm cả người lại để tránh P. Mình không muốn hôn P, mình chỉ muốn gần gũi với hắn thôi.

Khốn nạn thật!

Mình bắt đầu khóc, khóc nức nở, không dừng lại được, nghẹn ngào lặp đi lặp lại cái câu "Đừng đụng vào em". P cũng chiều ý đưa mình về nhà.

Haizz, sao mày đáng thương quá vậy "tôi" ơi??? Hành hạ bản thân, rồi đè nén cả những thứ thuộc về… tự nhiên vì một thằng chả coi mày ra cái chó gì!!!

Mình ngủ không sâu, lúc say mình hay mơ, nói ú ớ cả trong mơ nữa. Mà thực ra mình không biết đấy có phải là mơ không, mình thấy P xoa đầu mình, nói lảm nhảm gì đấy kiểu như là người thay thế với lại yêu mình bla bla bla…

Nhưng mình yêu hắn. Mình biết là mình yêu hắn.

Cái note ám ảnh mình mấy ngày liền.

Mình lập một cái clone Facebook, clone Yahoo và add Mít. Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình làm thế trong khi chỉ cần mua một cái sim rác là có thể kéo được Mít về.
 

Đề xuất Voz: [Hồi Ký] Chiều Hoàng Hôn Năm Ấy
Quay lại truyện Đừng Đùa Với Gái Hư
BÌNH LUẬN