Logo
Trang chủ
Chương 26

Chương 26

Đọc to

Con đường này không phải đường chính nên gạch đá lởm chởm, đi xóc ê cả mông và không thể đạp xe nhanh được. Tôi dần dẫn đạp vào nghĩa địa ấy. Con đường xuyên qua nghĩa địa ấy có vài ba trăm mét thôi mà tôi cảm thấy xa thế. Đang đạp xe với tâm trạng đỡ sợ vì chả thấy ma cỏ gì đó ra bóp cổ thì tôi giật mình vì ánh sáng lóe lên phía ngôi mộ mới (tôi đoán được vì ánh sáng tỏa ra từ ngôi mộ rất mạnh khiến tôi thấy được mấy vòng hoa tưởng niệm rất mới cắm ở đó). Ánh sáng ấy màu xanh giống như ngọn lửa bếp gas và tôi cũng tự trấn tĩnh được đó là hiện tượng "ma trơi" (thím nào không biết thì hỏi cô giáo dạy Hóa cấp hai nhé, đây là hiện tượng tự nhiên của một số ngôi mộ mới chôn người thôi) nhưng tim vẫn không tránh khỏi chân tay run lẩy bẩy cùng tim đập 500 lần/phút. Ánh sáng lạnh lẽo đó tắt khá nhanh trong đêm tối và khiến tôi chú ý đến ngôi mộ đó vì nó cũng khá gần đường hướng tôi đạp xe tới.

Tiếng hai chiếc xe đạp lách cách vì đường xấu trong đêm yên tĩnh chả thú vị cho lắm, nghe láng máng đâu đây có tiếng khóc thút thít. Tôi lại phải tự trấn tĩnh cho rằng đó là do mình tưởng tượng vì sợ, nhưng nó vẫn không kết thúc do ban đêm ngoài cánh đồng khá yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng ễnh ương kêu. Tôi hướng mắt về ngôi mộ thì ôi thôi… Một người vận áo tang trắng toát đang gục mặt vào ngôi mộ đó khóc, chân tay tôi bắt đầu bủn rủn nhưng có lẽ đầu óc vẫn còn tỉnh táo chút và cố gắng đạp xe đi qua. Biết làm thế nào bây giờ, chả lẽ nằm lăn ra ngất rồi ma nó khiêng xuống âm phủ thì tàn đời. Cố gắng bình tĩnh rồi tôi cũng đem được hai cái xe về đến cái cầu như đã hẹn và ngồi chờ trong lòng vẫn chưa hết run, nhưng dù sao đến được cái cầu cạnh mấy nhà làng mình thì coi như an toàn rồi. Đợi một lúc không lâu thì mấy thằng bạn cũng về tới nơi đem theo hai con vịt to. Tôi lên tiếng kể lại chuyện vừa xảy ra rồi đề nghị cả bọn kéo đến xem thực hư thế nào, nhưng cả bọn đều không đồng tình và tính chuyện làm thịt vịt chén chứ không rảnh. Tôi thừa biết bọn này sợ, có cho thêm tiền cũng chả dám đi nên nói cho oai thôi, chả lẽ để một mình mình sợ mà không chia sẻ nỗi sợ hãi cho bạn bè thì gọi là "ăn mảnh".

Thế rồi cả bọn chia nhau đi kiếm dụng cụ và gia vị để làm thịt vịt, đến tầm 2 giờ 30 thì cũng được ăn. Kể ra mấy thằng làm cũng hơi giống thổ dân, nhưng tầm ấy đói tranh nhau ăn ngon đáo để. Xong xuôi không có chuyện gì xảy ra hết rồi cả bọn chia nhau về nhà ngủ.

___________ END CHAP____________

**Bonus:** Mấy bữa sau nghe kể em mới biết cái mộ ấy là của một người đàn ông, ông này có đứa con gái bị điên và cô gái này hay lang thang trốn nhà ra nghĩa địa khóc vào ban đêm. Việc này cũng dễ đến tai vì không chỉ có một mình tôi gặp cô gái này. Các thím ngủ ngon, đừng suy diễn linh tinh không ma đến hỏi thăm lại ướt giường thì mang tiếng quá.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đế Trở Về
Quay lại truyện Duyên âm
BÌNH LUẬN