Logo
Trang chủ
Chương 28

Chương 28

Đọc to

Thế là tôi cúi thấp xuống nhằm ngửi ở phần bắp tay Hoa, đồng thời lúc này Hoa vô tình lại nghiêng người cũng nhằm mục đích để tôi ngửi thử, làm tôi vô tình áp mặt vào một bên ngực của Hoa.

Một cảm giác thật là êm ái kèm theo mùi thơm dễ chịu kéo dài trong khoảng 3 giây khiến tôi sướng tê tái, và dĩ nhiên phải rụt cổ lại theo phản xạ. Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngại và Hoa cũng ngại không kém, nhưng cả hai vẫn trấn tĩnh lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Đúng là ông trời thương tình bố thí cho tôi một cơ hội khá tuyệt. Tôi vẫn còn đang sướng thì đằng sau có tiếng cười khúc khích:

- Hihi!!! Mày vừa làm gì cái Hoa đấy???

Thôi bỏ mẹ rồi, con bé ngồi sau nhìn thấy, nó thuộc hạng nghịch nên tôi cũng ngán, với lại lúc này tôi không thể giải thích thế nào được thì Hoa quay lại đáp trả giải nguy cho tôi:

- Nó ngửi xem áo tao có thơm không. Mày lạ lắm à?

Rất may là Hoa đã gỡ rối tình hình khá ổn nên sự việc này không bị phát tán khắp lớp, chứ không thì tôi phải ngại đến dường nào. Nhưng vẫn còn một cái xui nữa là Diệp nay ngồi bên cạnh Hoa bên tay trái cũng chứng kiến "cảnh nóng" vừa qua và hơi đỏ mặt gượng cười khi tôi liếc mắt nhìn qua. Mất hết cả điểm. Thế là kế hoạch chuẩn bị tán tỉnh Diệp trong thời gian sắp tới của tôi có lẽ đã tan thành mây khói. Thôi đằng nào cũng thế, tôi quyết định không quan tâm đến việc tán Diệp nữa và có ý định chuyển sang tán Hoa vì "rau nào cũng xanh", nhưng ông trời cứ muốn chơi đểu tôi hay sao lại dàn dựng một vụ tiếp theo vào khoảng hai tuần sau, khi mọi nỗ lực lấy điểm của tôi trong mắt Hoa đang tiến triển tốt.

Buổi sáng hôm ấy, trời đang thời tiết mùa thu, có vẻ hơi lạnh một chút (khoảng đầu tháng mười dương lịch), tôi đi học sớm. Đạp xe đến trường với vận tốc khá nhanh nên trời hơi lạnh tôi vẫn cảm thấy nóng, và mở toang cửa sổ cạnh bàn Diệp (Diệp ngồi góc trong cùng bàn 4 dãy bên trong lớp học) ra để hóng gió hạ hỏa. Hôm nay trời xui đất khiến thế nào Diệp đi học khá sớm, cả lớp mới đến lác đác tầm chục đứa, bàn tôi thì chỉ có mình tôi đến. Hôm nay không biết bực dọc cái gì mà Diệp phụng phịu đi vào lớp trông dễ thương thế không biết. Vừa đặt cặp xuống bàn thì Diệp toan đóng cửa lại, kêu lạnh thế mà ai mở cửa sớm kinh, hôm nay Diệp mặc mỗi áo sơ mi trắng đồng phục (và 1 cái áo chị em phụ nữ trưởng thành hay mặc chắc ai cũng biết, lớp 11 con gái dậy thì hết rồi mà) nên bị lạnh cũng dễ hiểu.

Tôi không phải là kẻ không chịu nhường nhịn con gái, nhưng thấy thế tôi kêu lên:

- Trời nóng toát cả mồ hôi để người ta hóng gió tý chứ. Đúng là con người nhiệt độ khác thường, vừa đến lớp đã khác người.

Tôi chỉ muốn trêu Diệp tí cho vui thôi chứ chả phải làm khó gì nhau, và Diệp đáp trả:

- Đúng là đồ hâm.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo
Quay lại truyện Duyên âm
BÌNH LUẬN