Logo
Trang chủ
Chương 4

Chương 4

Đọc to

**Cấp 2 (1):**

Tết Nguyên Đán năm lớp 6, tôi đi theo mẹ sang lễ bái ở làng bên. Mẹ và bà nội tôi rất sùng đạo Phật nên ngày Tết rất hay sắm sửa lễ cúng bái cẩn thận. Tôi thì chẳng hứng thú lắm, có chăng đi theo chỉ với mục đích kiếm chỗ chơi và ăn quà.

Sang đến nhà ông sư thầy, tôi lủi nhanh đi khắp nơi để ngắm nghía xem có gì thú vị, mặc kệ mẹ và bà nội đang làm thủ tục cúng bái. Nô đùa chán chê với mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn cũng thuộc tầng lớp bám đuôi đi kiếm lộc, tôi được mẹ kêu vào ngồi nói chuyện cùng sư thầy. Ông thầy này ngắm tôi một lúc rồi xoa đầu bảo mẹ tôi:

- Thằng bé nhà chị có duyên âm.

Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:

- Thế thầy có cách nào hóa giải giúp cháu nhà con không ạ?

Ông thầy vẫn cười và xoa đầu tôi trả lời:

- Duyên âm của cậu này không phải là từ tiền kiếp nên không có gì nguy hiểm. Đây chỉ là cái duyên của người cùng thời, cái duyên này rồi cũng có lúc tự kết thúc, nhưng kết cục xấu tốt thế nào tôi cũng không nói trước được. Tôi mà nhúng tay vào việc này thì chỉ có gây thêm oan nghiệt.

Mẹ tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm nên cố hỏi cho rõ, nhưng ông thầy từ chối, bảo không nên quan trọng hóa quá điều này, vì theo ông thấy cái duyên theo tôi là duyên lành, chưa thấy có mục đích xấu với tôi.

Câu chuyện của ông thầy nhanh chóng đi vào lãng quên trong cuộc sống tiếp theo của tôi.

Cũng trong năm ấy, tôi nghe nói gia đình cô Lan chuyển lên Thành Phố Thái Bình định cư.

Một năm sau đó, tôi học lớp 7. Tôi được xếp vào hạng "sổ đen" cùng mấy chiến hữu vì thành tích quậy phá trường lớp khá vẻ vang, đại khái là mấy vụ bắt sâu róm thả đầy vào xe của cô giáo dạy Toán, cột con chuột dưới bàn giáo viên cô giáo dạy nhạc… Lực học của tôi xuống dốc và bắt đầu mù tịt nhiều môn.

Quay đi quay lại đã gần đến Tết. Tôi cùng bọn bạn nghịch pháo ầm ĩ cả làng xóm rồi tất bật trông nồi bánh chưng để kiếm chút củi xoan để gói pháo hoa. Làng tôi có tục lệ đi lấy lửa thiêng ở Đình làng đêm giao thừa về thắp hương tổ tiên. Bọn trẻ con chúng tôi thuộc hàng hăng hái nhất, chuẩn bị ống giang làm đuốc, hương sào tẩm dầu… để sẵn sàng bon chen đoạt lửa đầu tiên (theo quan niệm của dân làng là ai lấy được lửa sớm thì nhà ấy càng nhiều lộc). Cũng vì tranh giành nhau xô đẩy, có người ói ra cả mật xanh mật vàng vì bị chen quá đát. Có những chị gái mặc váy đi bon chen bị cháy cả váy, đến là buồn cười.

Thế là hôm 28 Tết, tôi cùng mẹ đi chợ mua sắm mấy bộ đồ mới để đón Tết cùng với mấy thứ để chuẩn bị cho công tác lấy lửa thiêng. Chợ Tết đông khủng khiếp thế nào chắc ai cũng biết rồi đấy. Trong lúc đợi mẹ chọn mấy đồ lặt vặt, tôi đưa mắt ra nhìn khắp nơi xem có gì thú vị thì bất chợt ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ hàng bán hoa quả. Không thể nhầm được, chính cô bé (mặc dù bằng tuổi nhưng tôi thích gọi thế) hồi lớp 4 đi học về cùng tôi đang đứng đó cùng một người phụ nữ ăn mặc lịch sự, tôi đoán là mẹ cô bé, đang lúi húi chọn hoa quả.

Dường như cô bé đoán trước được ánh mắt ngạc nhiên của tôi, liền quay ra nhìn tôi nở một nụ cười dễ thương rồi bẽn lẽn quay mặt đi, và làm tôi khẳng định chắc chắn thêm một lần nữa "Đó chính là cô bé tôi đã từng đi học về cùng năm lớp 4".

Tôi cố gắng chen qua hàng hoa quả cách tôi khoảng chục mét để đến nói chuyện nhưng không nổi vì chợ quá đông. Được một lúc tôi đến được đích thì đã không thấy cô bé đâu, và nhìn xa xa phía cổng chợ thấy dáng nhỏ nhắn của cô gái đi cùng người phụ nữ ra về. Tôi quay lại tìm mẹ nhưng không thấy, đành ra cổng ngồi chơi cùng ông bác để đợi mẹ về qua đón.

Thực sự sau lần thứ 2 gặp cô bé ấy, tôi không có cảm giác nhớ nhung gì đặc biệt mà chỉ hành động như một người bất chợt thấy người bạn cũ lâu không gặp mà thôi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hối hận vì lấy vợ sớm
Quay lại truyện Duyên âm
BÌNH LUẬN