Như đã nói, chuyện của mình là một hồi ký hoàn chỉnh, trước mắt mình cứ post từng phân đoạn một, còn nếu ai muốn đọc một lần cho xong thì mình cũng post luôn. Mình chỉ muốn chia sẻ, không hề muốn câu view hay thương hại.
Nhân đây mình cũng nhắn với Mon: Mon à, mất mát ắt sẽ có đau thương, nhưng ít ra Thy của Mon vẫn về nơi tốt đẹp. Đừng để đau thương làm ta gục ngã, hãy đứng lên, lấy nó làm động lực nhé Mon. Mon là một người trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước, cố lên nhé Mon. Cũng mong Mon có Happy Ending.
Mình sinh ra trong một gia đình thuần nông, nghèo khó, trên mảnh đất xứ Nghệ nắng và gió. Nhà có 4 anh chị em và mình là thằng con út. Ừ, gia đình mình khổ thật đó, nhưng vì là con út nên mình cũng được cưng chiều hơn. Ngay từ nhỏ, mình ít phải làm việc hơn anh chị, nhưng mình suốt ngày bị bố bắt ngồi học. Ngày đó, học như là cực hình, sáng mình học trên lớp, chiều cứ 2h-4h ngồi cặm cụi tại bàn. Nhất là vào mùa mưa lũ, trong xóm có con suối nhỏ đổ ra một cái đập nước. Mùa lũ nước suối chảy trong veo, trẻ con trong xóm đua nhau xuống suối nghịch, bắt cá. Mình cũng thèm lắm, chỉ mong đến 4h là mình chạy ngay vào suối chơi với đám bạn. Mình ít được chơi nhưng cũng là thằng đầu têu hay bày trò nhất trong xóm, và rồi tuổi thơ mình cứ êm đềm thế lớn lên.
Sau này khi đỗ vào lớp chuyên của trường cấp 3, mình mới ngẫm lại, cũng may ngày nhỏ bố bắt mình học nhiều, nhìn mấy thằng bạn học hệ B, bổ túc tốn kém, ngày đó, 100k cũng là một khoản tiền lớn đối với mỗi gia đình rồi. Khi bước vào cấp 3, mình đã biết suy nghĩ hơn, nghĩ cho bố mẹ bươn chải kiếm tiền cho chị em ăn học, biết nghĩ nhưng mình cũng chưa làm được gì ngoài việc phụ mẹ việc gia đình, và lo lắng học thật tốt. Ừ thì mình cũng xao xuyến trước vẻ đẹp của một người con gái trong trường, nhưng rồi tự nhủ, giờ việc của mình là việc khác, lo học để thoát nghèo, sau còn báo hiếu. Thế nên, cái tình cảm thuở học trò đó cũng dần nhường chỗ cho những ngày học thêm, những đêm ôn thi, và những kỳ thi căng thẳng. Và rồi, 3 năm cấp 3 cũng trải qua bình yên với mình. Để đến khi liên hoan lớp mình mới nhận ra rằng mình đã bỏ phí quãng thời gian đẹp nhất của đời học sinh.
Trường mình khi liên hoan cuối cấp, lớp nào lớp đó thường kéo nhau lên núi gần đó để tổ chức liên hoan, hát hò, nhậu nhẹt. Lớp mình cũng không phải là một ngoại lệ, kéo nhau lên núi gần đó, ăn uống hát hò nhảy nhót chán rồi thì một nhóm hay chơi chung với mình kéo đi một góc ngồi tán dóc. Thằng Đ bạn mình ôm mình khóc, vừa khóc nó vừa nói:
"3 năm qua rồi mi à, mà không làm được chi hết"
Mình bật cười, thằng này bình thường nó quậy mà sao hôm nay nó ủy mị thế này.
"Ôi dời, học cho lòi mắt, làm cái gì mà làm" vừa nói vừa cười để xua đi cái không khí hơi ảm đạm đó, cười thế nhưng thực trong lòng mình cũng buồn, mình cũng nghĩ mình cũng chưa làm cái gì để nhớ về sau cả.
"Mai mốt gặp nhau giờ ấy mà, còn nhậu với nhau chán" mình tiếp.
Ngồi một lúc nữa rồi cả đám cũng quay vào với lớp để chụp hình, mình làm một phát tập thể rồi cũng lượn lờ xem có cái gì trên núi hay không. Lượn hồi cũng có cái để cho là hay. Có thằng cùng xã mình đang nằm khóc tút tít cách đó không xa lắm, nhưng cũng đủ xa để không ai nghe thấy tiếng nó khóc. Mình lại gần ngồi xuống cạnh thằng bạn.
"Răng khóc mi, con chi bay vô mắt à?" mình hỏi thằng bạn, mình cố tình đùa để thằng bạn vui, mình cười thật.
"Con cái trốc mi đó" bạn mình vừa cười vừa chửi mình.
"Lại chụp ảnh" vừa nói mình vừa cầm tay thằng bạn kéo dậy.
Nhưng thằng bạn mình lại kêu mình ngồi xuống tâm sự. Tâm sự một hồi thì biết là nó vừa tỏ tình mà tạch nên khóc. Đệt, sao lại chọn cái lúc này tỏ tình nhỉ, mà cái con này thì mình cũng đã biết là chả thích thằng bạn mình từ hồi nào rồi. Mà con này cũng bao nhiêu thằng tán tỉnh mà có chịu đứa nào đâu. Thôi thì cũng ngồi đó với nó, đến lúc nó nói hết rồi thì thôi. Mình thầm nghĩ, tán gái mà khổ thế thì tán làm gì, cười nhẹ một cái rồi xua đi cái ý nghĩ gái gú trong đầu.
Một lúc sau 2 thằng lại với cả lớp. Tự nhiên đó để ý cái con mà bạn mình vừa kể xong, thỉnh thoảng ngó sang con đó, lại thấy con đó cũng nhìn mình (CDSHT chăng?). Mình nghĩ bụng, kệ, chỉ là mình muốn để ý coi thái độ sau khi được tỏ tình của con đó thế nào thôi. Lúc này, cả lớp bắt đầu nhiễm "men" bật nhạc nhẩy ầm ầm, vang cả núi, lại thêm các lớp khác cũng cách đó không xa nữa, mình cũng hòa mình vào hưởng cái không khí vui vẻ ấm áp của lớp để ngày mai, mỗi đứa một nhà, cho chiến dịch nước rút ôn thi đại học.
Cứ thế vui, rồi giờ tàn tiệc cũng đến, lúc này vẻ ủ rũ lại trở lại trên gương mặt của mỗi đứa.
"Buồn thật, hết thời học sinh rồi" mình đang đi thì có tiếng ai nói bên tai mình, đi cạnh mình, lúc buồn mình cho tay vào túi quần, đi một mình cúi mặt suy nghĩ, hnay lại có con nào rảnh đi nc với mình.quái.
"Ừ, cũng buồn" mình vừa nói nhưng vẫn cúi mặt xuống đi mà chả cần biết ai đang đi bên cạnh.
Bỗng con bé đi bên cạnh khều tay mình, đặt vào tay mình tờ giấy, mình giật mình, giật cái tay lại khiến tờ giấy vẫn chưa được đưa cho mình.
"Cái gì thế" mình bỗng nói to nữa chứ rồi tròn mắt nhìn con bé. Giờ mới biết là con bé thằng bạn mình tỏ tình mà tạch, cả lớp đang đi quay lại nhìn, cả thằng bạn nữa.
"Cầm đi, tí về nhớ đọc." Rồi con bé chạy tót lên đi với đám bạn của nó. Chết cmn rồi, một rừng mắt đang trừng trừng nhìn mình, có cả ánh mắt hình viên đạn của thằng bạn mình.
Mình chưa kịp nói gì thì con kia chạy mất, mình ngớ người, cả 3 năm mình có nc với con bé này mấy đâu, chả lẽ con bé thích mình.đang ngớ ngược thì nghe cái "Vèo". Xong, có 1 thằng cướp lấy tờ giấy. Dm nó chứ, phải giật lại bằng được không thì chết mình luôn.Đuổi nó 1 lúc cũng giật lại được. nhưng mà nó thằng kia nó cũng đã biết được cái ý của tờ giấy đó.
"Thư bây ơi, của con H" thắng kia hét to, còn mình chỉ dúi dụi cất nhanh tờ giấy, mình chả quan tâm thái đọ của những đứa khác, chỉ đảo mắt nhìn tới 2 đứa, 1 là thằng bạn tỏ tình lúc nãy, 2 là con bé. Nghĩ bụng, biết nói thế nào với thằng bạn giờ. Thằng bạn mình nhìn mình 1 lúc rồi quay sang đùa với những thằng khác, nhưng mình cũng biết, thằng đó đang cố tỏ ra bình thường. Còn con bé thì mặt đỏ, cúi hẳn mặt xuống cứ bước đi bên bạn nó. Chuyện quái gì thế này, sao con bé này lại thích mình được chứ. Tình tình thì lạnh lung, nhà mình thì nghèo, học thì thì mình cũng chỉ là thành phần giữa lớp. còn lại xấu trai nữa chứ. Nghĩ một lúc mình cũng gạt đi, thôi kệ, cứ để sau tính, mình là vậy, những cái chưa cần quan tâm mình đều có thể gạt đi được. và rồi thì ai về nhà nấy.
Tối về mình hồi hộp mở bức thư ra đọc. Tưởng sẽ được đọc 1 tràng dài tâm sự.
"SẮP TỚI THI TỐT T NHÉ. H THÍCH T".
Vỏn vẹn 1 câu, chưa hết 1 dòng của tờ giấy. Mình đọc xong choáng, giống như đang chờ ăn món lươn cay thật cay mà lại đưa ra cho tô cháo hành. Mình bật cười ha hả sảng khoái, chả hiểu sao mình cười. xong mình lắc đầu, cất tờ giấy đi, rồi lại học. cũng có suy nghĩ đôi chút, nhưng cũng qua nhanh,. Những ngày sau đó, không còn đến lớp nữa, với lại phải ôn thi, 1 tháng nữa thi rồi, nên mình cũng chả còn tâm trí mà nghĩ về cái dòng chứ ấy. Cái thời đó, có quan tâm thì cũng chả làm đc gì, đt không, mạng mẽo không. Cũng may.
Đó, thế đó. Cái tuổi thơ tôi nó trôi qua bình yên vậy đó. Bình yên trong thiếu thốn, bình yên đến lạ lùng. Để rồi sau đó là khoảng thời gian mà tôi tiếc mà thèm muốn được bình yên như thế.
Tháng 8 đến, đang trong lúc vui chơi với đám trẻ con trong xóm lúc đi chăn đâu, thì có đứa con nít bên nhà chạy xuống bãi kêu mình về.
"Chú ơi, mự Thanh nói chú về có bạn đến chơi"
"Ờ ờ, chú về ngay, hehe, bữa ni giỏi hề"
Mình để con trâu đó, chạy về nhà. Thấy trước sân có cái xe tay ga, (giờ chả nhớ xe gì nữa). Ai mà có tay ga chạy thời này công. Mình chạy vào nhà
"Mẹ, ai thế mẹ".
"Bạn con, con trai mẹ giỏi quá. Tối nay cho thịt gà cả nhà ăn". Sao hôm nay mẹ bảo con mẹ giỏi nhở, lại có thịt gà ăn, hơi nghi ngờ, nhưng mình vẫn Ozeeee, 2 tay dơ lên trời (nghĩ tập thể dục chăng). Cảm giác rất yoomost.
Mình quên mất là đang có bạn, *********, ngoảnh sang bàn thì 2 con đang nhìn mình cười. (2 con này vô duyên). Nhìn lại mình vô duyên mới đúng. Nhìn bộ dạng lúc đó thì ai mà chả cười. tay cầm cái gậy ngắn ngắn, đội cái mũ lá, quần ống cao ống thấp, một gã nông dân chính hiệu . Chưa kịp định thần vì cái vô duyên của 2 con đó (thật ra là mình xấu hổ vãi ra) thì lại đơ thêm phát nữa. con bé H đang ở nhà mình. *********
"Ơ ơ. H đi đâu đây" mình vừa lại ngồi cạnh H vừa hỏi (ngồi cạnh chứ nhà có 1 cái ghế dài, 1 cái đơn, mẹ ngồi ghế đơn mất rồi).
"Nè, giấy báo"
"Báo gì?" Mình tròn mắt hỏi H.
"Đại học. chứ báo gí nữa" bé H nói.
Mình cầm giấy báo, vừa đọc đến chữ giấy báo nhập học mà mình sung sướng. Mình hét lên:
"AAAAA, Đỗ rồi, con đó rồi mẹ ơi" Vừa hét vừa ôm luôn H. *********, hét thì hét với mẹ mình mà ôm lại ôm con H mới đau. Mình cũng chả để ý.
"T, bỏ ra" mình nghe ai đó nói. Mình có lấy cái gì của ai mà bắt mình bỏ nhỉ. Chợt mình giật mình. Oái, mình đang ôm H.
Mình buông H ra. Nhìn H, mình cười trừ, nhưng H thì mặt đỏ như quả gấc, mặt cúi cúi bẽn lẽn. Quả này cmnr.
"Xuống chăn trâu với T, nhiều thứ chơi lắm" mình phá cái vẻ ngượng ngùng bằng lời chào mời hấp dẫn ;
Tưởng 2 đứa nó không chịu đi, ai dè nó hưởng ứng nhiệt tình. Lỡ dại rồi, thôi thì cho ra chơi, nhúng xuống đập nước cho nó chết cmn đi (đang nghĩ đến cảnh té nước thôi nha).
Vừa xuống đến chỗ chăn trâu, thấy cái đập nước to, trong xanh mình hét lên sung sướng, chạy tưng 1 phát xuống nước chơi luôn. (con này như chưa bao giờ thấy nước hay sao ấy. phởn quá, hừm). Cái đập này không như các đập thủy điện đâu nha. Bãi thoai thoải, sâu dần giống bãi biển lắm. chỉ mỗi tội không có cát mà chỉ toàn cỏ thôi. Mưa nhiều là nước dân lên cỏ nên sạch.
Đang trải lòng phơi phới dõi theo con phởn H thì nó biến mất khỏi tầm ngắm. (Đậu má, cái con nà nó chạy vào cái vùng toàn đất sét, mà đất sét thì trơn trượt lắm). mình phi luôn ra chỗ H. tay H cứ đập đập làm nước bắn tung tóe. Mình với lấy tay H. keo mạnh đưa H nổi khỏi mặt nước. hnay mới biết người nhỏ H nhẹ không. Vừa đứng dậy, H ôm chầm lấy mình, khóc nức nở. Ặc, khóc gì trời(chắc là giả bộ để ôm mình đây)).
"Hu hu, ướt hết rồi, sao không nói cho H.. huh u.. tại T đó.. huh u" H vừa ôm mình vừa khóc. Quái, ướt tí mà đã khóc, nước thì chỉ đến quá đầu gối chứ mấy. (chắc con này giả bộ).
"Ờ"
"hu hu" H lại khóc
"Ai bảo phởn, chạy tót một mạch ra"
"Mà nhìn xuống coi, nước cạn thểu à" mình chọc quê H, H nhìn xuống thấy nước cạn thật, hình như H bắt đầu thấy quê
"Ứ. Tránh ra". Sau khi nghe tránh ra là "Rầm" chưa kịp hiểu cái tiếng đó ở đâu ra thì mình đã nằm gọn trong nước. Mình lại nhớ mấy câu thơ:
"Quê hương tôi có con sông xanh biếc.
Nước gương trong soi tóc những hàng tre.
Tâm hồn tôi là những buổi trưa hè.
Tỏa bóng xuống dòng xong lấp loáng"
"Chưa bao giờ bị ướt do gái đẩy đâu nha" Vừa nói vừa làm bộ mặt lưu manh tiến đến H.
Như hiểu ý mình, H vừa la vừa chạy. nhưng mà chạy sao được. no vồ lầy H, cả 2 cùng ngã dúi dụi xuống nước. vô tình mình với H lại ôm nhau thêm lần nữa. 2 đứa giống như chưa bao giờ nghịch nước, chả để ý gì xung quanh, mặc mọi người cười. bạn H đứng trên bờ cũng cười ngặt nghẽo. 2 đứa như 2 đứa điên.
Đến lúc này thì 2 đứa như bừng tỉnh (nghe nghiêm trọng). Cả 2 ướt sạch trơn.
"Thôi, H phải về thôi, Ướt thế này chơi đc gì nữa" - Mình đững gãi đầu.
"Ờ hè. Ướt sạch rồi" Cả 2 cùng ngại ngùng.những với mình. H vẫn chỉ là 1 người bạn.
Đưa H với bạn về nhà. Mẹ nhìn 2 đứa mà chả nói đc câu gì. Mình chạy vội vào lấy cái khăn cho H lau tạm.
"Khăn. Lau đi" - Cái khăn bé ti. Thủng lỗ chỗ. Mình có bao giờ để ý đến mấy cái đó đâu, có sao dùng thế. Hnay đưa H dùng, cũng ngại. Rồi H với đứa bạn cũng về.
"Mẹ ơi, chúng con về" Ặc, cái con này, dám mẹ mẹ con con thế đó. Chào xong H cười rất tươi. Nụ cười cùng mái tóc xơ xơ do ướt, nhưng sao vẫn thấy đẹp. Mình chưa bao giờ để ý H cười. vì thứ nhất mình ko quan tâm con gái khi đi học, thứ 2 nữa có quan tâm thì cũng chẳng dám để ý tới H. vì H là con 1, lại là con nhà khá giả. Lại xinh nhất lớp nữa.
Thế là 2 đứa về. mình đi dắt trâu về luôn. Tối hôm đó là buổi tối rất vui của mình cũng như bố mẹ mình. Anh chị mình ở xa, chắc ngày mai mình mới xuống bà ngoại gọi điện thông báo được. Đêm nằm mình cứ mông lung. Thật không ta, mình đỗ đại học? Mình nghĩ quãng đời sắp tới. mình học. bố mẹ mình lại phải lo lắng, khổ thêm nữa rồi. Nhưng mình phải học thôi, cố lắm mình mới đỗ mà. Có học sau mình mới thoát nghèo được. Mình cứ nghĩ về chuyện mình, mà không hề nghĩ đến buổi chiều vui vẻ với H. Mình vô tâm quá chăng? Rồi dần mình chìm vào giấc ngủ.