Logo
Trang chủ

Chương 21

Đọc to

Bước vào năm học mới, tâm trí mình chỉ quẩn quanh em Ly. Chuyện tình cảm giữa hai đứa vẫn êm đẹp, học hành cũng ổn định. Khoảng hai tháng sau, trong lúc băng qua đường Ngũ Hành Sơn (con đường lớn cắt ngang cổng trường), mình bị một thằng (giờ tạm gọi là trẻ trâu) tông một phát gãy tay. Kết quả là phải nghỉ học nửa tháng, thời gian còn lại thì lên lớp ngồi "danh dự".

Trong thời gian nằm nhà dưỡng thương, Ly chăm sóc mình rất tận tình, đôi lúc mình cảm động nhưng có vẻ hơi thái quá. Mình bảo em đừng làm thế nhưng em không nghe, cứ một mực chăm sóc, mình thấy chán nên mặc kệ. Ngoài Ly ra còn có Th (vừa là bạn vừa là "chịu sự điều động" của Ly) chăm mình. Em Hạnh cũng muốn đến thăm mấy ngày nhưng mình không cho, thế là Th bị điều đến chăm sóc mình. Cứ mỗi trưa, Ly mang đồ ăn đến, tối thì Th mang đến rồi ngồi chơi cùng mình. Mình thấy ngại lắm nhưng nói thì chẳng ai chịu nghe.

Khi tay lành, mình bắt đầu đi làm thêm để trả nợ (do vay mượn mọi người trong thời gian bị thương) và mời Ly một buổi coi như cảm ơn. Trong buổi nói chuyện này, mình lại một lần nữa dứt khoát với Ly, mong em hiểu và từ bỏ. Nhưng em vẫn không thay đổi, nên mình đành lắc đầu mặc kệ. Nói là mặc kệ, nhưng sau những gì Ly đã làm cho mình, mình vẫn muốn giữ một tình bạn giữa hai người. Mỗi lần đi chơi, mình luôn phải giữ khoảng cách để Ly không hiểu lầm.

Một học kỳ nữa trôi qua, lần này mình giật được học bổng. Mình vui lắm nhưng không khoe với em vội, tính để Tết về khoe luôn. Với số tiền học bổng, mình sẽ mua một chiếc điện thoại mới, nhưng cũng đợi Tết về khoe em xong mới đi mua.

Lại lên xe về quê ăn Tết, cái Tết thứ hai xa nhà, không còn háo hức như lần đầu nữa. Có lẽ chỉ mong được báo cáo kết quả học tập với bố mẹ để bố mẹ vui lòng, và khoe "chiến tích" với em. Mình nghĩ bụng không biết em sẽ thưởng gì cho mình nhỉ? XH chăng?

Về đến nhà trời còn tờ mờ sáng. Hai con gà trống nay chỉ còn một, vẫn nụ cười hiền hậu của mẹ ra đón mình, bố thì đang chuẩn bị gói bánh.

Năm nay anh trai mình cũng về, mấy anh chị tích góp mua cho bố cái xe Cup 82. Chiếc xe tuy cũ nhưng chạy vẫn ngon. Những ngày ở nhà mình dọn dẹp, đi mua sắm cùng anh trai. Tối mình lấy xe chạy sang nhà em, lòng rộn ràng, muốn gặp em, khoe học bổng với em.

Đến nhà thì cả nhà đang ăn cơm. Con chó nhà em ra đón mình bằng hàm răng khoe tối đa. Thấy vậy em chạy ra đón mình.

"Anh..."

"Ờ...khiếp, con chó nhà em dữ hơn cả em nhỉ."

"Hứ, em cho chó cắn chết giờ."

"Hè, đang ăn cơm à?"

"Dạ. Anh vào ăn luôn."

"Anh ăn rồi." Hai đứa vào luôn phòng ăn của nhà em.

"Dạ, con chào cô chú."

"T đấy à con, ăn cơm với cô chú luôn."

"Dạ, con ăn rồi ạ, cô chú cứ ăn đi ạ."

Mình lên phòng khách, em gắp thêm thức ăn, mang bát lên ngồi với mình.

"Ơ, xuống ăn đi. Vô duyên."

"Không, lên đây vui hơn."

"Trời, nói thế không sợ bố mẹ nhốt luôn hả."

"Hi...không sao."

Một lúc sau bố em lên.

"Bố ăn rồi à? Mẹ xong chưa?"

"Chúng tôi lo ăn xong rồi, không phải như cô đâu." Vừa nói chú vừa cốc đầu em.

"Bố này, con sao, chả bênh con gì cả."

"Thôi được rồi, xuống dọn cho mẹ đi."

"Dạ."

Nói xong em xuống bếp cùng mẹ, còn lại mình với chú.

"Uống nước đi con."

"Dạ, con mời chú ạ."

"Nhà có mỗi nó, cũng may là nó ngoan."

"Dạ, Hạnh ngoan mà giỏi giang nữa chú."

"Ừm, cũng may nó biết nghĩ."

"Dạ, nhà cô chú chuẩn bị Tết đến đâu rồi ạ?"

"Có gì đâu con, còn mấy thứ thì mai Hạnh nó đi mua. Nhà con thì đến đâu rồi?"

"Dạ, nay con với anh đi mua cũng đủ rồi chú ạ."

"Ừ. Chú nghe Hạnh kể về con nhiều. Hai đứa yêu nhau à?"

Mình chỉ biết gãi đầu gãi tai, không ngờ chú lại thẳng thắn như thế. Đang phân vân không biết nói sao thì chú nói tiếp.

"Haha, nhìn mặt mày kìa, đừng ngại, có gì cứ nói, chú cháu ngồi với nhau, lại là đàn ông con trai."

"Dạ," mình chỉ biết nói thế chứ chẳng biết nói gì khác, lại gãi đầu gãi tai.

"Hạnh nó suốt ngày kể với cô, kể về hoàn cảnh, con người con. Rồi cô lại nói lại với chú."

"Dạ, chú cứ nói tiếp đi ạ."

"Với chú, chú không quan trọng gì vấn đề hoàn cảnh gia đình cả. Hai đứa có yêu thương nhau thì giúp nhau tiến bộ, cho có tương lai."

"Dạ, cháu hiểu ạ."

"Làm thằng đàn ông phải có chí, có nghị lực, có vậy mới làm đàn bà yên tâm."

"Dạ."

"Nó thì được chiều từ nhỏ, khó bảo lắm, con mệt với nó đó."

"Dạ, có gì đâu chú."

Cuộc nói chuyện giữa mình với chú bị chen ngang bởi em, em với mẹ vừa ở bếp lên. Dường như mọi việc đến với mình thật suôn sẻ, bất ngờ nhưng đầy niềm vui. Trước giờ mình vẫn tự ti với em về hoàn cảnh gia đình mình, nhưng nay chú đã cởi mở, tháo cái nút thắt đó nên mình tự tin hơn. Ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi mình xin phép cô chú cho em đi chơi. Hai đứa chạy con Cup 82 của mình, cao lêu khêu ngồi trên chiếc xe nhìn buồn cười.

"Ngồi xe anh đau đấy."

"Kệ, thấy em rù à?"

"Haha."

"Mà nãy ngồi nói chuyện gì với bố thế?"

"Có gì đâu, chuyện đàn ông ấy mà."

"Haha, hôm nay tự nhận là đàn ông cơ đấy, thế con nào là đàn bà?"

"Haha, con ngồi sau anh này."

"Anh... em đàn bà hồi nào, hứ."

"Thì cũng xíu nữa thành đàn bà chứ gì?"

"Đâu mà xíu?"

"Thì cái lần em vô trong anh đó..."

Em chẳng nói gì, nhéo mình một cái rồi ôm mình chặt hơn.

"Em, giờ giả sử anh được học bổng thì em thưởng anh gì?"

"Hớ, gì cũng được, anh còn lâu mới được nhá."

"Trời, chê người ta suốt luôn."

"Chớ sao? Nhắc cho nhớ."

"Mà em nói rồi nhá, không được thay đổi đâu nha."

"Ờ, duyệt luôn."

"Thế nếu được thì em làm vợ anh nha."

"Trời..."

"Sao nữa?"

"Thì cứ được đi đã, chưa được mà đòi."

"Không, em hứa đã."

"Dai quá cơ, rồi, em hứa. Mà không vợ anh thì vợ ai?"

"Haha, rồi đấy, em hứa rồi đấy. Kỳ rồi anh được học bổng đó. haha."

"Aaaaaa, thiệt hả, chồng em giỏi quá ha. Mà anh bẫy em à. huhu."

"Cấm nuốt lời, haha. Vợ ơi, vợ ơi..."

Hai đứa cứ đi mà chẳng có điểm đến nào cả, cứ chí chóe nhau thế, đi giữa cái rét mùa đông.

Ngày hôm sau đi mua sắm với em, mình cũng tìm cho mình một cái điện thoại, tự thưởng sau thành tích học tập. Em Tết này mua cho mẹ mình cái áo ấm. Chà, con dâu tương lai chu đáo. Về nhà, anh trai mình gặp em, cứ khen đáo khen để, mình được đà lên mặt kiêu. Chở em về trong niềm hân hoan vui sướng, một cái Tết trọn vẹn hơn đang chờ mình, trong đầu mình nghĩ thế.
 

Đề xuất Voz: Người con gái áo trắng trên quán bar
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN