Về đến nhà, cảm giác của nó lúc này chỉ có một chữ: Chán. Nó như con chó ốm, chẳng thiết ăn, chẳng màng ngủ. Mà ngủ sao nổi, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh em hiện về. "Anh ơi, em đau lắm..." Lời nói cuối cùng của em cứ văng vẳng bên tai, lúc gần, lúc xa, cảm giác em đang rời xa nó mà nó không thể níu giữ, tuyệt vọng và bất lực.
Hình ảnh em lịm dần trong vòng tay nó cứ hiện hữu, khiến toàn thân nó đau nhức, con tim nó tê tái. Nó như kẻ mất hồn, xen lẫn giữa những kỷ niệm đẹp là máu, máu của em cứ thế tuôn rơi, mà nó chỉ biết đứng nhìn, hoàn toàn bất lực.
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Nửa đêm nó giật mình ngồi co ro trong góc nhà, chẳng làm gì cả, chỉ biết vò đầu, cắn chặt môi, nước mắt cứ tuôn rơi. Nó vớ lấy chai rượu, hết ngụm này đến ngụm khác.
Tường nhà là nơi cái đầu nó đập vào, máu ứa ra. Cứ thế, nó vô hồn, tình yêu vụt bay, bay mãi, bay xa rồi. Mẹ nó thấy con trai như vậy chỉ biết ôm con mà khóc, khóc cùng con chứ mẹ nào làm em sống lại được đâu.
"Con ơi, đừng như vậy con ơi, con cứ thế này bố mẹ khổ lắm con à..." Mẹ thương nó, khóc cùng nó, chỉ có thể làm thế vì mẹ cũng thương em như thương con ruột. Nhưng có lẽ nỗi đau của mẹ còn lớn hơn nó, mẹ xót xa khi chứng kiến đứa con trai ngày nào giờ tiều tụy đến thế, ước mơ, hoài bão tan thành mây khói.
"Con không sao đâu mẹ, để con buồn thêm mấy ngày nữa thôi." Nó thương mẹ, nhưng trái tim nó lúc này đang rỉ máu. Ừ thì lý trí bảo phải đứng lên, nhưng... đâu có dễ dàng như vậy. Thằng con trai xin lỗi mẹ, lúc này con chưa thể đứng lên được, xin mẹ hãy cho con thêm thời gian, từ từ thôi mẹ nhé, lòng con đã quá đau rồi...
Mỗi ngày nó lại ra mộ em một lần, ngồi rất lâu, nói như người mất hồn, cứ thế kể cho em nghe tất cả, những kỷ niệm của hai đứa khi còn bên nhau và cả những lúc mỗi đứa một phương. Cứ nói, cứ cười, rồi lại khóc. Thằng con trai mạnh mẽ trong nó đâu rồi? Mất rồi, thật sự mất rồi. Đau, đau lắm.
Ba ngày tang lễ của em, nó cứ ngồi thẫn thờ trước di ảnh, không nói, không cười, cũng chẳng thể khóc thành lời nữa, nước mắt cũng cạn khô rồi. Hết rồi, nó khóc hết rồi.
Xung quanh là Thùy, là Văn, là bạn bè trong lớp, ai cũng mắt đỏ hoe, cắn chặt môi để kìm nén tiếng nấc. Mẹ em đâu? Mẹ cũng như nó thôi, nhưng đang nằm trong phòng, mẹ không còn sức lực nữa, đã khóc suốt mấy ngày rồi, ngất lên ngất xuống.
Chỉ có chú, chú vẫn là một người đàn ông, một người chồng, một người bố vững vàng. Dù sóng gió, chú vẫn nén chặt nỗi đau để an ủi cô, để động viên mọi người.
"Con, đứng dậy đi. Hạnh đi rồi, con không thể như thế này được. Thằng con trai mà Hạnh yêu trong con đâu rồi? Đứng dậy đi, đứng dậy cho chú mau!"
Bố em ôm lấy đầu nó vỗ về, an ủi, động viên. Chú cố gắng bình tĩnh để vực mọi người dậy, nhưng ai cũng thấy được trong sâu thẳm trái tim chú là một nỗi đau vô bờ, trong đôi mắt chú là hàng lệ đang chực trào.
"Chú ơi, sao Hạnh lại ra đi nhanh như vậy? Bỏ chú, bỏ cô, bỏ con lại thế chú?" Nó cứ hỏi, hỏi vô hồn, cứ khóc cho thỏa, khóc cho người đã khuất.
"Ừ... nó nhẫn tâm thật đấy con. Vì thế con phải đứng lên, phải hận nó, nghe con không? Dậy đi, đứng dậy, bên con còn bố mẹ, còn bao nhiêu người cần con đó. Nghe chú đi con."
Chú vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ nó, chú xem nó như con ruột vậy. Nó ngước đôi mắt vô hồn nhìn ra. Ngoài kia, có bố nó gầy yếu, có mẹ nó mòn mỏi vì con trai, có bạn bè. Ừ, thì lúc này, nó phải đứng lên, ít nhất là lúc này.
"T, ra ngồi với cả lớp đi." Nó nhận ra, bên cạnh nó không còn là chú nữa, mà là bàn tay của Văn (thằng V) đặt lên vai, kéo nó ra. Vừa ra đến bàn, có Th đang ngồi, Th ghim lên ngực áo nó một chiếc băng đen. Dù không quen biết, không thân thích, cả lớp vẫn để tang em, cùng đeo băng đen để tưởng nhớ, nhớ đến em như một thành viên của gia đình 12A.
Vĩnh biệt em, vĩnh biệt người vợ của anh. Hãy để anh buồn thêm chút nữa thôi em nhé. Anh cũng muốn mình mạnh mẽ đứng lên, nhưng vết thương lòng này sâu quá, nặng quá, đánh gục anh mà anh chẳng thể phản ứng gì em à.