Chuyện của mình tính từ lúc bắt đầu cũng đã 8 năm rồi. Văn vẻ mình kém lắm, hồi trước học khối A mà. Có người bảo mình viết thiếu cảm xúc, ừ thì thiếu thật, mình nhớ sao viết vậy thôi. Mình chỉ chuyển từ nhật ký riêng sang đây thôi, bên kia thì toàn tiếng địa phương, qua đây mình đã cố gắng viết phổ thông hơn, nhưng đôi khi không được trọn vẹn lắm (mình dân Nam Đàn, làm ở Vinh, tuổi thì đầu 2 đít 8 nhé).
Ngày nhập học cũng đến, từng đứa từng đứa lên đường. Hôm H đi, nó cũng không ra tiễn được. Chả hiểu sao lúc đó nó ngơ ngác lạ thường.
Rồi cũng đến lượt mình. Ngày mai mình lên xe, tối đó bố mẹ dặn dò kỹ lắm. Mình cũng lâng lâng, không tài nào chợp mắt được, gần như thức trắng đêm. Ngày mai thôi, ngày mai mình sẽ ở một môi trường mới, tất cả đều xa lạ. Một mình mình phải lo từ đầu, từ chỗ ăn chỗ ở, mua sắm từng đồ dùng nhỏ nhất. Mình sẽ phải tự tính toán chi tiêu, sao cho tiết kiệm nhất. Thử thách mới đang chờ mình.
5h sáng, bố con mình chở nhau xuống bến xe. Suốt dọc đường mình không nói được câu nào cả. Mình cứ đoán xem bố đang nghĩ gì. Thương bố, thương mẹ quá.
Lúc lên xe, mình bảo bố về đi, bố không chịu, bố ngồi ngay sát cửa kính, còn bố đứng cạnh xe. Thỉnh thoảng mình bảo bố về, nhưng bố không chịu, hình như mình muốn khóc. Chẳng lẽ mình dễ khóc vậy sao? Nhưng lúc đó, mình thương bố lắm. Sao bố không về nghỉ đi bố ơi. Đến lúc xe chạy mình vẫn thấy bố đứng đó ngóng theo. Nước mắt mình lăn dài trên má. Mình tự nhủ phải học thật tốt để đền ơn bố mẹ.
Mình chưa bao giờ đi xa nhà cả. Đến mỗi địa điểm mình lại mở sổ ra ghi chép lại, thời gian, địa điểm, mình như một thằng nhà quê lần đầu ra thành phố. Lúc này mình bắt đầu nghĩ đến H nhiều hơn. Nghĩ xem H thế nào ngoài đó. Rồi mình chìm vào giấc ngủ trên xe.
Xe vừa qua đèo Hải Vân, thành phố Đà Nẵng hiện lên trước mắt mình. Đẹp quá. Xen lẫn đường xá nhà cửa là bờ biển dài với sóng xô bờ cát trắng, là bán đảo Sơn Trà. Mình thả hồn cho mây cho gió mặc cho những khó khăn đang chờ mình.
Ngày đầu tiên đi làm thủ tục nhập học. Đông kinh khủng. Mình ra ghế đá ngồi cho mát, chờ vắng rồi làm cũng chưa muộn. Đang lơ ngơ thì gặp con bạn H (đến cùng cái lần hai đứa ướt mưa).
"T..."
"Hả? Thùy? Làm gì ở đây?" Mình ngạc nhiên.
"Nhập học chứ làm gì." Trời, đúng là không ngờ. Lại gặp ngay Thùy ở đây. Không chỉ Thùy mà mình còn gặp cả thằng bạn cùng lớp nữa. Quái quỷ gì thế, sao thi vào đây cả mà chả thằng nào nói gì cả. Hê hê, tạm quên vụ nhập học, ba đứa kéo nhau ra quán chè chén. Kể ra thế là mình không đơn độc ở chốn đô thị ồn ào này. Đến sau này mình mới cảm nhận được hơi ấm tình đồng hương ở nơi đây.
Rồi thì mình cũng nhập học. Buổi đầu tiên làm quen nhau, gặp cô chủ nhiệm lớp, bầu cán bộ.
Cả lớp làm quen nhau, còn mình thì ngồi nhìn ra cửa sổ, nghĩ về gia đình, nghĩ về mọi người. Hình như mình nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ. Và hình như mình còn nhớ H. Một cảm giác khó tả. Đáng lẽ ra mình đã có thể có H rồi, nhưng mình ngơ ngác quá, hay mình vẫn chưa có cái gọi là tình yêu. Đang thả mình vào cái suy nghĩ bay qua cửa sổ thì cô chủ nhiệm bước vào. Trước mắt mình là cô chủ nhiệm đó, cô còn trẻ, đẹp làm sao, cả lớp xôn xao.
Sau màn chào hỏi, cô bắt đầu đi vào bầu cán bộ lớp. Chả hiểu ma xui quỷ khiến sao lúc đó mình lại chen ngang, đề xuất một câu (nghĩ là hồ đồ thì đúng hơn):
"Dạ, thưa cô. Cô có thể xin nhà trường cho lớp thêm mấy bạn nam được không ạ?" Lớp mình có 8 thằng con trai à. Làm sao tham gia các hoạt động thể thao đây. Cả lớp cười, mình quê. Cô chỉ nói ngắn gọn:
"Không được em à." Tiu nghỉu.
Chắc cô ấn tượng hay sao mà bầu mình làm luôn lớp trưởng. Hớ, chết mình rồi. Từ bé đi học có bao giờ làm lớp trưởng đâu chứ. Nhưng chối cũng không xong với cô. Có lẽ vì là lớp trưởng nên mình bắt đầu phải quen nhiều người hơn, nhất là cô giáo. Thế nên, cô chủ nhiệm không chỉ là cô mà còn như một người bạn, một người chị của mình sau này. Từ đó mình đi đâu mà gặp bạn lớp thì chả được gọi bằng tên nữa mà thay vào đó là "Lớp trưởng," nghe mà ngại chết.
Thế đó, mình bước vào giảng đường đại học như thế đó.