Bộ truyện "Hành trình tìm lại" của tác giả mrxau là phần 2 của bộ truyện "Em đã là thiên thần". Một bộ truyện đã được tác giả viết và đăng tải trên Đọc Truyện Voz. Các bạn có thể tìm đọc tại đó.
Lúc tỉnh dậy, anh Linh cùng những người trong phòng đã nhường chỗ cho thành viên lớp đến thăm nó. Mắt nó đảo quanh phòng. Mọi người cười cười nói nói, đi thăm bệnh mà ồn ào như chốn công cộng. Chỉ có Ly đang cặm cụi gọt trái cây. Một cô bé gần như là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nay lại chăm sóc nó, lo lắng cho nó hơn cả bản thân.
- T tỉnh rồi hả, thấy trong người sao? - Bảo lớp phó hỏi.
- Ừ, không sao đâu. Trên lớp có việc gì không?
- Cũng không có gì đâu, T cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khỏi cần lo.
- Ừ, có gì Bảo thay T giải quyết giúp.
Mọi người ăn trái cây xong thì kéo nhau về, còn lại nó và Ly. Ly ngồi xuống cạnh nó, vừa nói chuyện vừa cầm cuốn tiểu thuyết đọc.
- Hôm nay thứ mấy rồi Ly?
- Thứ Ba, sao thế?
- Không sao, ngày thứ Ba rồi à? Bao giờ được về nhỉ?
- Ly không biết. Để tí bác sĩ vào hỏi thử xem.
- Ừm, Ly cũng về nghỉ đi, mọi người đâu cả rồi?
- Mọi người về nghỉ rồi. - Ly lờ đi việc nó bảo Ly về nghỉ.
- Ừm, Ly mệt rồi, cũng về nghỉ đi, T nằm một mình không sao đâu.
- Về gì mà về. - Mặt Ly buồn rười rượi.
- Về đi mà. T cầu xin Ly đó. Ly đừng làm mọi thứ vì T như thế nữa.
- ... - Ly ngồi im lặng, chẳng nói gì, mắt dán chặt vào cuốn tiểu thuyết, còn nó ngước nhìn Ly, nó biết Ly đang buồn, hai con mắt đang đỏ hoe, biết rằng Ly đang cố cắn chặt môi để khỏi khóc.
- T xin lỗi. - Ly vẫn ngồi yên sau câu nói của nó, mặt Ly không còn nhìn cuốn tiểu thuyết nữa. Ly ngoảnh mặt nhìn ra cửa, hình như muốn che đi những giọt nước mắt trên má.
- Lần sau mọi người cứ để T chết đi cũng được, sống thế này khổ lắm. - Nó nói như đang than thở, nói cho Ly nghe nhưng như là chẳng cho ai cả, nó đang nói cho chính nó, cho chính những tháng ngày tồi tệ này.
- T ích kỷ lắm, T hèn lắm - Ly ngồi yên hướng đó, nói vu vơ nhưng đang nói chính mình.
Nó im lặng, nó chỉ muốn giải thoát bản thân khỏi cái tình trạng này, và cách tốt nhất là chết đi, chết đi nó sẽ gặp lại em.
- T không nghĩ cho bao nhiêu người bên cạnh T, quan tâm, lo lắng cho T à?
- T có nghĩ, T sống thế này thì Hạnh có yên nghỉ được không?
- Tưởng T mạnh mẽ, biết suy nghĩ, nhưng Ly đã lầm rồi. - Ly nói xong gấp vội cuốn tiểu thuyết, cầm lấy túi xách rồi đi, không ngoảnh đầu lại nhìn nó.
- Ly để T một mình đó...
Nó nhìn theo Ly đang khuất dần, nhưng trong lòng nó giờ đây không còn chút cảm xúc nào nữa. Nhắm mắt lại mặc cho nước mắt chảy dài. Nó mặc cho mọi thứ diễn ra xung quanh, đầu óc nó trống rỗng. Tại sao cuộc đời lại nghiệt ngã với nó đến thế này chứ.
Khoảng một tiếng sau thì Bình với Dương tới, hai thằng tới cầm hai quả táo ăn mà chẳng thèm hỏi han gì nó.
- Ăn đi mày, thằng T bị đau dạ dày anh em mình được nhờ.
- Chuẩn. Bữa sau dẫn nó đi uống nhiều nhiều, lại có táo ăn.
- Cho tao miếng. - Nó quay lại nhìn hai thằng kia rồi đùa một câu.
- Mày lo nằm đi, ăn gì mà ăn - thằng Bình đùa lại.
- Mà mày có cháo của Ly, ăn gì thứ này, bụng dạ không tốt. Khà khà - thằng Dương tiếp lời.
Nó chỉ biết nằm cười, đã lâu nó mới cười một nụ cười vô tư như thế.
- Mà mày làm cái gì mà con Ly nó bỏ về thế. Đang ngủ ngon lành, nó cứ gọi bắt bọn tao lên đây bằng được.
- Tao nói gì đâu, bảo nó về nghỉ thôi mà.
- Đéo tin. Mà hôm mày uống dữ quá, làm bọn tao sợ chết.
- Sợ gì chết, tí ra làm ít nữa cho chết luôn.
- Thằng này hết thuốc chữa rồi. Dương, ra mua ít vào cho nó uống. Sẵn có mấy quả xoài đây, nhắm luôn.
Cứ thế hai thằng ngồi nói đùa với nó hết buổi. Kết quả là trái cây lớp đưa lên thăm nó bị hai thằng chén sạch. Nó nhìn sang những giường bệnh bên cạnh, thấy họ có người nhà chăm sóc, ân cần, nó chỉ ước lúc này em còn ở bên nó. Nhưng ít nhất lúc này, nó vẫn đang sống giữa tình bạn bè.
Khoảng 5h30, Th xách cặp lồng cháo lên. Thấy Th vào, thằng Dương hớn hở:
- Ồ, hôm nay cháo Th à? Thằng này sướng ghê bây.
- Cái thằng, cháo Th là thế nào. Th nhể?
- Ừm... hì. - Th cười nhưng chắc chắn trong lòng Th lúc này cũng đang buồn không khác gì nó.
Th tiến tới chỗ nó. Đặt cháo xuống bàn, ngồi xuống giường cạnh nó.
- Dậy ăn tí cháo rồi uống thuốc.
- Ừm. Mà Th lên sớm vậy, không về tắm rửa đi đã.
- Ừ, Th cũng định lên tí rồi về tắm rửa, tối qua chơi tiếp. Đi đến cổng thì gặp Ly đang đứng đó. Cháo này của Ly đó.
- Thế Ly đâu rồi?
- Bạn ấy về rồi. T lại nói gì Ly à?
- Không có gì, bảo Ly về nghỉ ngơi thôi.
- Haizz, T đừng ủ rũ nữa. Làm mọi người buồn theo.
- Ừm.
Nó cầm cháo ăn, cháo vẫn còn nóng, từng thìa cháo trôi dần vào bụng nó, nó không biết cháo hay tình bạn nơi đây làm nó ấm lòng nữa.
Vừa ăn xong cháo thì bác sĩ vào tiêm cho nó, nó hỏi xem bao giờ thì được xuất viện. Bác sĩ bảo khoảng vài ngày nữa, bây giờ nỗi lo của nó là chuyện tiền bạc. Nó đã nằm viện ba ngày rồi, thêm hai ngày nữa thì lấy đâu ra tiền, nó mà nói với gia đình thì bố mẹ sẽ lo lắm, mà nó cũng đâu dám gọi về nhà chứ.
Tiêm xong, nó cầm điện thoại nhắn tin cho Ly để xin lỗi.
"Cảm ơn Ly nha. Cháo ngon lắm. T xin lỗi."
Chờ mãi một tin nhắn trả lời nhưng không thấy, chắc lần này Ly sẽ bỏ nó, quên đi cái gọi là tình yêu với nó rồi. Nghĩ cũng tốt, đừng nên yêu một thằng như nó. Nghĩ thế nhưng trong lòng nó vẫn mong giữa nó với Ly đừng là lòng thù hận.
Thuốc ngấm, nó ngủ lúc nào không hay. Chỉ đến nửa đêm, khoảng 1h, nó mơ gặp em, vui đùa cùng em và nó tỉnh dậy, tỉnh dậy với thực tại, với nỗi cô đơn giữa màn đêm, nó bật khóc. Tay nó khẽ động làm ai đó giật mình tỉnh giấc. Không phải Th, không phải Bình hay Dương.
- T đau à? - ánh mắt Ly nhìn chăm chăm vào nó, tràn đầy sự yêu thương.
- Ly à, không, mà sao lại là Ly? Mấy đứa đâu?
- Mấy người về rồi, đêm nay Ly ở lại để mọi người về nghỉ. Mấy đêm mọi người thay nhau trực rồi.
- À, ừ, T xin lỗi - Nó nằm lấy tay Ly, nhìn vào mắt Ly mà xin lỗi, nó không muốn mất đi một người bạn như Ly, nó có quá ích kỷ, có quá tham lam không.
- Ừ, thôi, ngủ đi.
- Ừ... Ly lên đây luôn đi.
- Không, Ly ngồi thế này được rồi.
- Không, lên đi.
Ly lên nằm cạnh nó, chiếc giường nhỏ nhưng Ly vẫn giữ một khoảng cách với nó, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ thôi Ly có thể rơi xuống nền nhà.
Nó nằm dịch ra một phần gối, đưa tay nhấc đầu Ly lên kê gối.
- Không cần đâu, T cứ nằm đi - Ly khẽ nói.
- Kê đầu lên gối đi, nằm thế sao được. - Nó vừa nói vừa kéo đầu Ly đặt lên gối, Ly mặc dù nói từ chối nhưng vẫn để nó mặc nhiên làm.
Một lúc sau thì Ly ngủ ngon lành, còn nó thì không ngủ được nữa. Đến lúc ngủ say, Ly ép sát hơn vào người nó, mặt úp vào vai nó. Thấy Ly co ro vì lạnh, nó kéo chăn sang đắp cho Ly, như thấy được hơi ấm, Ly gác luôn chân lên chân nó. Cái hình ảnh này làm nó nhớ đến em, lần đầu tiên hai đứa chung một phòng, cũng ở cái đất Đà Nẵng này.
Trên giường bệnh có hai người cạnh nhau, nhưng mỗi người lại nhớ về một người.