Ngày hôm sau, sáng nó vẫn đi học như thường lệ. Hôm qua đi làm về mệt lả nên sáng nay lên lớp với tâm trạng uể oải, người mệt mỏi rã rời. Giờ đây, cứ như một thói quen, mỗi lần đến lớp nó lại nằm vật ra ghế. Ly đến cũng chẳng thèm để ý đến nó, nó cũng mặc kệ.
Nó nằm nhắm nghiền mắt mặc cho đời trôi, nhiều khi buồn nó lại bỏ tiết, xuống sân tìm một góc vắng vẻ để ngồi. Với Ly, dẫu cho Ly đang cố tỏ ra vui vẻ với những người khác, nhưng cũng không thể che giấu được nỗi buồn vương trên khuôn mặt ấy.
Tan học, nó vẫn như mọi ngày, vẫn chiếc bánh mì, vẫn chiếc xe đạp cà tàng đi làm. Tới nơi, nó vào thay đồ rồi ra luôn, mặc kệ những ánh mắt dò xét của mấy đứa phục vụ trong quán. Nó ra chỗ quen thuộc của nó, cái ghế, cái ô và bụi đường.
Ngồi ngắm dòng người qua lại, thỉnh thoảng nó bắt gặp những đôi trẻ đèo nhau trên những chiếc xe, xe đạp có, xe máy có, cứ ríu ra ríu rít với nhau, nhìn nó lại thấy thèm, lại nhớ, nhớ cái cảm giác có em ngồi sau luôn miệng hỏi han, đùa nghịch với nó. Cái buồn bỗng tan biến khi có một cô gái tầm tuổi nó bước vào quán.
- Chị để xe em dắt cho.
Cô gái ấy chẳng nói gì, chỉ nhìn nó rồi cười, cười như gặp phải một vật thể lạ vậy, chắc nó buồn cười lắm, hay câu nói của nó buồn cười.
Cô gái quay đi nhưng vẫn kịp quay lại ném cho nó một cái nhìn kỳ lạ cùng một nụ cười cũng kỳ lạ không kém. Nó mặc kệ người ta nghĩ gì thì nghĩ, quay lại chỗ ngồi.
Có lúc vô tình nhìn vào trong quán, nó thấy cô gái ấy đang nói chuyện với anh quản lý. Chả lẽ cái thái độ của nó làm cô ta không hài lòng? Để ý thì thấy hai người nói chuyện khá vui vẻ, nó nghĩ bụng chắc là bồ của anh quản lý thôi.
Giờ này khách cũng không đông lắm, chỉ có vài ba người ngồi trong quán, vì thế nó cũng khá rảnh. Ngồi rảnh thế chỉ tổ làm nó suy nghĩ vẩn vơ mà buồn thêm.
Nó ngắm dòng sông Hàn gợn sóng nhẹ, êm đềm, bình thản. Dòng sông này đã in bóng nó và em, in bóng vào một đêm cũng bình yên như thế này.
Ngồi thêm một lát thì con bé phục vụ mang ra cho nó mấy miếng xoài chua. Xoài chua khiếp! Con gái quả là tài, chua như thế mà ăn ngon lành như hạm vậy. Với nó, xoài này mà có thêm ít men nữa chắc sẽ hợp hơn.
- Nè, ăn xoài nè.
- Ừ, mình cảm ơn - nó cầm miếng xoài, trao lại ánh mắt cảm ơn như gặp được ân nhân, còn nó như một kẻ ăn xin vớ được thức ăn vậy. Nó lặng lẽ cắn từng miếng không cảm xúc, không cười, không nói, không ngoái nhìn.
Tưởng đưa xoài xong con bé sẽ quay vào, ai ngờ nó đứng đó luôn.
- Nè, sao nói ít thế? - Cô bé kia hỏi nó như thể ngạc nhiên.
- Ừ... - nó ừ hữ, rồi chỉ biết cười nhẹ, nhếch mép như chán ngán mọi thứ, có nói thêm nó cũng chẳng biết nói gì nữa.
- Nè, bạn là sinh viên à?
- Ờ, sao biết?
- Nghe mọi người bảo thế.
- Ừ.
- Trường nào zậy?
- Kinh tế.
- Bạn nói chuyện hay nhỉ?
- Hay gì?
- Tiết kiệm quá chứ còn gì.
- À, ừ.
- Lại thế. Mà mình cũng là sinh viên nè.
- Ừ, trường nào thế?
- Hì. Ngoại ngữ. Bạn lên đó bao giờ chưa?
- Chưa.
- Ờ, sao bạn ít đi chơi nhỉ? Mà kinh tế có em chị chủ cũng học đó.
- Ừ, nghe chị nói rồi.
Đang nói chuyện thì có khách đến, nó tiếp tục công việc, bỏ dở câu chuyện ở đó. Con bé kia đi vào, nó dắt xe. Cảnh tượng một thằng ngồi một mình lại tiếp diễn. Cứ thế, nó hết đứng rồi ngồi, đi chán thì ngồi chơi rắn bắt mồi. Chơi cho điện thoại hết pin thì cầm chiếc lá xoay xoay, vần vò, rồi vò nát.
Khách mỗi lúc một đông hơn. Công việc của nó cũng nhiều hơn, và những lúc như thế, vô tình nó nhìn vào trong quán, bắt gặp những ánh mắt đang nhìn nó. Là của bé phục vụ, và của con bé (hình như là bồ của anh quản lý), mà lạ, con bé kia thỉnh thoảng cũng bưng bê phục vụ nữa. Nó nhìn vậy thôi chứ cũng không để ý làm gì, xong việc lại quay ra cái ghế ngồi hướng mặt ra đường hít bụi. Mà cái mặt nó cũng quan trọng đấy chứ, là người đầu tiên khách nhìn thấy khi đến quán, cũng là cái thằng cuối cùng khách "phủi" khi ra về.
Đến tối, cơm lại được đưa ra, lại là con bé hôm qua. Nay nó bê tận hai đĩa cơm. Woa, chả lẽ hôm nay nó được ăn tận hai suất? Ra đến nơi, nó cầm một đĩa, tưởng con kia đưa luôn đĩa còn lại nhưng không, con kia ngồi xuống ăn luôn.
- Mình ngồi đây ăn luôn.
- Thế ngồi đây mình vào trong được không?
- Thế ai trông xe?
- Bạn chứ ai.
- Nè, người ta ngồi cho vui mà thế đấy hả?
- À ừ, thế thì ngồi đấy.
Nó im lặng ngồi ăn, mặc cho con kia muốn làm gì thì làm, nhưng có vẻ như thái độ của nó làm con kia không vui.
- Nè, lại im lặng hả? Bộ không muốn nói chuyện với mình hả?
- Đâu, đói quá. Ăn đã.
- Bạn tên gì?
- T.
- Gì T?
- Bùi T.
- Ngắn thế thôi à?
- Ừ.
- Dễ sợ chưa, kiêu ghê.
- Ăn đi.
- Mình tên Lan.
- Ừ, đẹp đó. Ăn tiếp đi.
- Bạn học sáng à?
- Ừ. - Nó cứ trả lời ngắn gọn rồi ăn tiếp, đói quá, hơn nữa cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với gái.
- Ông này bệnh rồi, nói gì ngắn ngủn không à.
- ...biết nói gì đâu.
- Sao không hỏi đôi chút về mình?
- Hỏi gì?
- Học hành, quê quán, đại loại là thế.
- À, ừ. Thế bạn học buổi nào mà thấy ngày nào cũng cả ngày thế?
- Mình hai hôm nay đang được nghỉ nên đến làm cả ngày.
- Ừ.
Nó vẫn chưa thả hồn vào trong những câu chuyện được, thôi thì cứ mặc kệ thế đã. Đang ăn dở thì có khách, một cặp nam thanh nữ tú vào. Nó thả đĩa cơm ra dắt xe, con kia cũng bê đĩa cơm vào trong luôn. Đôi trẻ này đi chiếc xe cũng xịn (giờ không nhớ nổi xe gì nữa, lúc đó thấy đẹp thôi). Nhìn ăn mặc khá lịch sự, họ bỏ xe, bỏ cả chìa khóa lại luôn.
- Dạ, để xe em dắt anh ơi.
Họ chẳng nói gì, đi vào trong luôn. Dắt xe xong nó vào trong trả chìa khóa.
- Dạ, chìa khóa xe của anh đây ạ.
- Ừ... - Đúng lúc đó, chị đi cùng vị khách đó ngước nhìn nó, thấy có vẻ chăm chú, nó chỉ dám liếc một chút rồi lơ đi.
Lúc này quán đa số đang ăn cơm nên con bé (bồ anh quản lý) ra tiếp khách. Nhìn kỹ hơn mới thấy khuôn mặt khá là xinh. Dáng người cũng khá chuẩn.
- Dạ, anh chị dùng gì ạ? - Giọng con bé kia nói, cái chất giọng đó pha trộn với giọng Đà Nẵng nghe dễ vào lòng người lắm.
- Cho hai nâu đi em - Anh khách kia nói.
Con bé quay lại quầy chờ đồ uống, nó cũng đi ra. Ra đến ghế thấy đĩa cơm của nó không còn nữa, loay hoay một chút thì thấy có một em bé ăn xin đang cầm ăn cách đó tầm mười mét (thời gian này Đà Nẵng đang bắt đầu gom người ăn xin). Thấy nó, cậu bé kia bỏ cơm đang ăn dở chạy đi. Nó gọi lại.
- Nè, em cứ ăn đi.
Cậu bé kia vẫn đi.
- Ăn đi, không sao đâu em.
Cậu bé quay lại ăn tiếp, nó tới gần chỗ cậu bé, nhìn cậu bé ăn ngon lành quá. Nó cũng đang đói lắm, nhưng nhìn cậu ta ăn cũng thấy ấm lòng.
- Em quê ở đâu?
- Dạ, Quảng Trị ạ.
- Ừ, em vào đây lâu chưa?
- Em không biết ạ.
Lúc đó vừa có khách đến.
- Ừ, em cứ ăn đi, anh sang làm việc đã - Tí đưa đĩa lại cho anh nghe.
Nó quay lại để dắt xe cho khách thì thấy con bé (bồ anh quản lý) đang đứng nhìn nó. Khách vừa vào thì con bé nói với nó.
- Cho nó ăn đi, đói lắm đó.
- Em cũng no rồi chị.
- Haha, người ta thế này mà gọi chị à? - Con bé kia cười ngặt nghẽo, chắc câu nói của nó buồn cười lắm. Nó chỉ biết gãi đầu gãi tai.
Đang ngượng ngùng với con bé kia thì chị chủ tới. Nhìn thấy chị nó ngoan ngoãn chào hỏi.
- Chị đến rồi ạ.
- Ừ - Chị trả lời nó ngắn gọn rồi quay sang con bé kia luôn.
- Mày vẫn ở đây à, không về ăn cơm đi, mẹ mày đợi đó.
- Dạ, giờ em về chị.
- Anh dắt hộ em cái xe - Vừa nói con bé vừa đưa cho nó chùm chìa khóa.
- Dạ, dạ. - Nó vẫn theo thói quen nghĩ nó là em của con bé kia.
Nó quay đi dắt xe thì phía sau nghe chị chủ và con bé kia cười. Họ nói nhỏ nhưng cũng đủ cho nó nghe.
- Chị tìm đâu ra anh này thế?
- Mới đó cô. Sao lại mê zai à?
- Đâu chị, nhìn quê mê sao nổi. - Xời, giờ mới nhìn thấy nó quê cơ đấy. Mà cũng chẳng mắc mớ gì đến nó.
- Sinh viên trường cô đó cô ơi.
- À thế à. Thế thì em phải chọc mới được.
- Thôi đi cô.
Vừa lúc đó nó dắt xe ra nên câu chuyện của họ kết thúc. Chẳng đợi con kia chọc, nó chơi luôn.
- Dạ, xe của chị đây ạ.
- ... - Con kia cứ nhìn nó như người ngoài hành tinh, lạ lẫm, cười tủm tỉm.
Chạy xe đi rồi còn quay lại cười khó hiểu với nó nữa. Nó lại mặc kệ, ngồi cho khỏe người. Thì ra cái cô em của chị chủ là cô này đây. Chắc là chảnh lắm. Haizz.
Ngồi một lúc mới thấy đói bụng cồn cào, ăn được có chút cơm. Sực nhớ là cái đĩa cơm với thằng bé ăn xin, nhìn sang thì không thấy nó đâu. Nhìn thêm chút nữa thì thấy đĩa cơm đã được để phía gần cái xe cuối. Cầm cái đĩa đưa vào trong. Con bé phục vụ đưa cho nó cái bánh mỳ.
- Nè, cầm ăn đi kẻo đói đó.
- Đâu ra thế? Mà ăn cơm rồi.
- Ăn đi, cơm có ăn đâu mà ăn rồi. Lo cho mình không lo, đi lo cho ăn xin.
- Ừ. Cảm ơn.
Nó cầm lấy bánh mỳ, đi ra thẳng chỗ để xe ngồi ăn. Cái bánh mỳ có tí, ăn cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ tổ làm giun lên quấy.
Trời bắt đầu có gió, có mây, và có mưa, những cơn mưa chỉ làm đỡ bụi, nhưng sẽ làm bẩn đường, làm lạnh hơn những người cô đơn. Mưa nhỏ nhưng dày, kèm theo gió. Lạnh. Cái ô bé tí không đủ che cho những hạt mưa bay trong gió, cứ thế mưa hắt vào người nó, áo ướt, lạnh run người. Vừa lúc đó chị chủ gọi nó.
- Này em, vào trong này ngồi kẻo mưa lạnh.
- À, dạ.
Nó vào kéo ghế ngồi cạnh cửa để tiện trông xe bên ngoài. Nhìn trong quán khách khá đông, từng đôi, từng nhóm vui vẻ nói chuyện, đùa giỡn với nhau, lòng nó thấy lạnh ngắt, buồn. Nó lại quay ra, ngồi nhìn mưa không nghĩ gì, thả hồn theo những hạt mưa bay bay, nó giờ cũng giống như thế, trong lòng nó cũng là những hạt mưa lạnh mà thôi.
Thỉnh thoảng có khách ra, vào nó lại đội mưa dắt xe cho khách. Công việc của nó cứ thế, đơn điệu, tẻ nhạt.
Đến chín giờ mưa tạnh, khách trong quán cũng bắt đầu về, do mưa nên khách đến gần như không còn nữa. Mấy đứa phục vụ đã bắt đầu quét dọn, còn nó lại ra vị trí cũ, ngồi chờ chực coi có khách không.
Đợi mãi đến mười giờ kém, không thấy khách nên chị chủ quyết định đóng cửa sớm. Nhân viên lục đục ra về. Con bé phục vụ mà nó quen dắt một chiếc xe ga, lạ thật, đi xe ga mà vẫn đi làm bưng bê. Có thêm vài đứa nữa cũng đi xe máy, một số nữa đi xe đạp. Còn nó, sau khi cất đặt ô, ghế xong cũng dắt cái xe đạp cà tàng mà đi.
Dắt xe ra, con bé kia đang đứng đó.
- T đi ăn khuya với Lan nha.
- Đi đâu, ăn gì? Mà T không đi đâu.
- Đi cho vui, có mấy đứa nữa.
- Thôi, để hôm khác.
- Ừ, vậy thôi. - Mặt con bé có vẻ buồn, nhưng nó mặc, nó cứ về nhà đã.
Hôm nay nó chẳng lang thang nữa, về phòng tắm chứ người vừa bẩn vừa lạnh. Đi qua cầu có đôi chút xao xuyến, đôi chút nhớ thương, và đôi chút nước mắt ở trong lòng.
Về đến nhà, tắm xong cũng mệt nên nó ngủ luôn. Nằm nhắm mắt nhưng đâu ngủ được, ngoài hành lang đang là những tay ghi ta không chuyên đàn hát, hát giống như đang gọi bạn tình, những bản tình ca không dành cho ai, thả vào không gian tĩnh lặng, thả vào tai tất cả những sinh viên trong ký túc này. Nó thấy nhớ em da diết.