Logo
Trang chủ

Chương 41

Đọc to

Vừa bước vào quán, đám con trai đã nhao nhao khui bia, còn tụi con gái thì chọn bài hát. Nó quên béng cái bụng đang yếu, cầm cốc bia nóng hổi lên cụng với mọi người, vừa hô ba tiếng định tu một hơi cho hết thì Ly giật phắt cốc bia, liếc nó như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Không uống! Chưa chừa hả?

- Thì...một cốc thôi mà...

Cả đám đồng loạt quay sang nhìn nó rồi cười, nhưng có hai cặp mắt nhìn mà chẳng hề vui vẻ chút nào.

- Không được.

- Thì thôi...

Nó giờ đây phải chịu sự giám sát rất kỹ lưỡng của Ly, ăn gì, uống gì cũng phải được Ly cho phép, đúng là khổ thật. Chẳng hiểu sao lời của Ly lại khiến nó sợ đến thế.

Trong suốt buổi hát, nó chẳng hát bài nào cả, chỉ ngồi thả hồn theo những giai điệu của từng bài hát. Lan thì được Dương chăm sóc chu đáo, nhưng Lan vẫn tỏ ra thờ ơ với Dương, hay đúng hơn là cả buổi trên khuôn mặt Lan luôn phảng phất nét buồn man mác, có lẽ chính vì cái cách Ly quan tâm nó và cách nó răm rắp nghe lời Ly từng chút một như vậy.

Nhi thì vẫn vô tư hát hò nhất, cứ như là live show của riêng Nhi vậy, hát từ đầu đến cuối buổi. Kể ra, tâm tư và suy nghĩ của Nhi là khó đoán nhất, con bé này chẳng biết nó nghĩ gì, và nó sẽ làm gì tiếp theo nữa.

Th có vẻ trầm ngâm hơn cả, chẳng hề để lộ chút cảm xúc nào trên mặt, cứ ngồi nói chuyện bình thường với Bình, anh Linh và một vài người khác, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra bấm bấm, chắc là đang nhắn tin với ai đó. Có lẽ trong Th vẫn còn một chút tiếc nuối, và vương vấn nỗi buồn vì đã mất đi một người bạn rất thân, có lẽ trong số những người bạn cùng lớp với Hạnh thì Th là người đau khổ thứ hai sau Nó.

Đang giữa buổi tiệc thì Lan liếc mắt nhìn nó rồi đi ra ngoài. Lúc đó nó ngây ngô chẳng hiểu ý Lan muốn nó ra ngoài cùng. Nó gọi Dương qua chỗ mình, ghé tai thủ thỉ:

- Mày ra với Lan kìa, cơ hội nói chuyện đấy.

- Tự dưng ra vậy à, ngại chết! Hình như Lan ra có chút chuyện thì phải.

- Ngại gì, cứ thoải mái đi, mày căng thẳng thế thì làm ăn được gì.

- Chờ tí nữa, nếu vẫn ở ngoài đó thì tao ra.

- Ừ ừ.

Dương vừa về chỗ thì Nhi đã rắc rối chạy tới chỗ nó. Đúng lúc Nhi vừa đến thì điện thoại nó có tin nhắn. Vừa mở máy ra chưa kịp đọc thì đã bị con bé tọc mạch Nhi cướp lấy.

- Này, làm gì thế, trả đây! - Nó vừa nói vừa đưa tay với hòng giật lại điện thoại.

- Không... Nhắn tin cho ai mà phải giấu diếm thế, haha, để tui đọc cho nha... - Nhi chống cự quyết liệt, một tay đẩy nó ra, một tay bấm đọc tin nhắn.

Tin nhắn vừa mở ra, nó cũng thấy được nội dung. Là tin nhắn của Lan: "Ra ngoài nói chuyện chút với Lan..."

Nhi đọc xong, im bặt, ném lại điện thoại cho nó rồi ngồi im thin thít. Nó cũng ái ngại, ngồi im không nói gì cả. Nhi ngồi một lúc rồi quay sang bên kia hát hò, con bé này chắc chẳng buồn quá được năm phút. Chờ Nhi đi sang bên kia, nó nhắn tin lại cho Lan:

- Vào đi, trong này đông vui, ra đó làm gì?

- Không thích, cứ ra đây một chút đi.

Nó đành kệ mọi người ở trong, đi ra xem Lan có chuyện gì.

Ra đến nơi thấy Lan đang ngồi ở ghế gần ngoài cửa, nhìn ra đường, chẳng biết ngắm cái gì.

- Sao ngồi đây, lên với mọi người đi.

- Hơi ồn, nên không thích.

- À thế à, vui mà.

- Ừ, vui... nhưng hôm nay Lan không thấy vui.

- Sao tự nhiên lại không thấy vui nhỉ?

- Không biết, chắc tại... thời tiết thôi.

- Ừ ừ, thế thì nên lên trên, ở đây bụi hơn trên kia đấy.

- ... - Lan cười mỉm. Nó cũng im lặng.

- Thế lên nhé?

- Ừ...

Bước chân lên nhưng hình như trong lòng Lan vẫn có điều gì đó muốn nói mà chưa nói được. Có lẽ là cách nói chuyện của nó khiến Lan không thể nói ra điều mình muốn.

Lúc cả hai bước vào phòng, cả Nhi và Ly đều nhìn nó. Khi Ly bắt gặp ánh mắt nó nhìn lại thì vội đánh mắt đi hướng khác, còn cô bé Nhi thì cứ nhìn chằm chằm khiến nó bối rối. Nhưng nó cũng không giải thích làm gì, vì trong lòng nó chẳng có cái gọi là tình cảm với ai cả.

Vừa ngồi xuống thì Dương đã chạy qua ghé tai hỏi nó:

- Có chuyện gì không thế? Thấy Lan có vẻ không vui.

- Không có gì. Chắc có tâm sự, nhưng chẳng thấy Lan nói gì.

- Ừ... thấy nó buồn buồn.

- Lúc nãy mày ra thì hay rồi.

- Hay gì... lại làm nó chán thì nguy.

- Ừ ừ, thôi hát tiếp đi, tranh thủ.

Tối hôm đó, sau khi đi hát về, Dương mon men năn nỉ nó xin số điện thoại của Lan.

- T, đưa tao số của Lan đi.

- Kia, Thu Lan. Mày tự tìm đi, nhưng như thế thì không hay lắm đâu.

- Sao lại không hay?

- Thì mày phải làm sao xin được số của nó thì mới có cơ hội chứ.

- Xin mà nó cho thì đã chẳng cần xin mày. Nó cứ để ý đến mày thế thì xin cái nỗi gì.

- À, ừ... thì kệ mày đó, mà nó không có gì với tao đâu, mày cứ nhiệt tình đi.

- Ừ ừ, thử xem sao.

Nó biết Lan luôn để ý, quan tâm nó, nhưng nó luôn giữ khoảng cách để mọi thứ không đi quá xa, để không có một Ly thứ hai nào nữa.

Vừa lên giường nằm được một lúc thì nó nhận được tin nhắn của Lan: "Có lẽ thời gian là chưa đủ để một ai đó tồn tại trong một ai đó phải không T? Lan cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, cứ thao thức, cứ bồn chồn, cứ nhớ nhung, rồi lại buồn vu vơ. Chắc có lẽ T đã đánh cắp mất cái gì đó của Lan rồi... Ngủ ngon T nhé." (tin nhắn dài hơn, chi tiết hơn nhưng lâu quá không nhớ rõ được).

Đọc tin nhắn của Lan mà nó không biết phải trả lời ra sao. Nó cũng chẳng muốn suy nghĩ về vấn đề đó nữa.

- Đừng yêu T nhé Lan, điều đó là không thể đâu Lan à. Lan biết Ly chứ, đó... bạn gái T đó. T biết Lan tốt với T, Lan cũng là một người con gái tốt, lại giỏi giang, nhưng T không muốn phá vỡ mọi thứ... T quý Lan... nhưng chỉ như là em gái thôi Lan à... Đừng trách T nhé.

Không thấy Lan nhắn tin lại, nó cũng đi ngủ, chờ ngày mai đến, ngày kia đến... và ngày 100 kia đến... Cuối tuần này là 100 ngày của em rồi... 100 ngày rồi ư? Nhanh hay chậm nhỉ? Có lẽ là nhanh, nhanh vậy sao?

Sáng hôm sau, lúc đang học thì nó nhận được tin nhắn của Th: "Định hôm nào về?" Nhắc đến chuyện về 100 ngày của em khiến nó buồn hẳn, tâm trạng chùng xuống.

- Thứ Sáu nhé Th.

- Ừ, vậy học tiếp đi.

Mấy ngày đó tâm trạng nó bồn chồn, không muốn nói chuyện với ai cả. Nó đang dần khá hơn, chỉ sợ rằng kỷ niệm ùa về sẽ khiến nó yếu đuối.

Chiều đến quán, đi trên đường nghĩ đến cái tin nhắn tối qua của Lan khiến nó suy tư, không biết phải đối mặt với Lan như thế nào đây.

Bước vào quán thấy Lan đang ngồi xem phim, giờ này cũng ít khách, nó nhẹ nhàng đi vào trong mặc đồng phục, vừa bước ra thì Lan gọi nó lại, nó giật mình.

- Nè, sao cho người khác số của tui mà không xin phép?

- Ai, mà số của ai?

- Còn giả vờ hả?

- À thì... Dương lấy điện thoại rồi tự lưu số.

- Không tin.

- Thiệt...

- Ghét.

- Ừ. Làm việc thôi. Mà Dương cũng hay mà.

- Hay gì... linh tinh.

- Ừ... thì linh tinh.

Khoảng 3 giờ chiều thì nó nhận được cuộc gọi từ một số lạ:

- Alo.

- Phải T không?

- Dạ, đúng rồi ạ.

- Mình là Cảnh, bạn của Ly, chắc cậu nhớ.

- À, dạ, chào anh.

- Sức khỏe cậu ổn rồi chứ?

- Cũng ổn rồi anh.

- Cuối tuần rảnh chứ?

- Có việc gì không anh?

- Nếu rảnh thì gặp nhau làm bữa nhậu...

- Chắc để tuần sau đi anh, tuần này em về quê rồi.

- Ừ, thế lúc nào rảnh thì alo cho mình nhé.

- Vâng, chào anh...

Hôm nay, khi không có hơi men, không bị ức chế tâm lý, nó thấy anh ta cũng là một người rất lịch sự, đó là cảm nhận ban đầu, còn thực tế thế nào thì nó cũng không cần biết làm gì cả.

Vừa cúp máy thì Lan đã chạy lại hỏi:

- Ai thế, nghe dạ dạ ngoan thế?

- Anh bạn.

- À, tưởng cô nào gọi.

- Haha, cô nào gọi thì sao, mà nếu là cô nào thì dạ thế cũng là tuổi đàn chị rồi đó.

Đang nói chuyện với Lan thì ở đâu ra cái mặt của con bé Nhi. Nó lăng xăng chạy tới chỗ nó và Lan:

- Ê, có chuyện gì mà hai người vui thế?

- À, chuẩn bị hôn nhau. - Nó đùa.

- Thiệt hả, hôn tui coi.

- Ờ, thế em hôn chị nhé chị yêu quý.

- Này... bảo không kêu người ta là chị nữa rồi mà.

- Thế tui hôn cô được không?

- Xí, mơ đi cưng.

- Chả thèm, không đến lượt đâu.

Nó lại xí xớn chạy ra chỗ quầy bar bỏ lại nó với Lan cùng những chuyện tào lao không nên kể.

Thái độ của nó hời hợt như vậy, chắc có lẽ vì thế mà vẫn chưa có ai dám gần hơn mức bình thường với nó. Ít nhất lúc này nó không cảm thấy mệt mỏi gì.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN