Ngày thứ hai cũng không có gì đặc biệt. Sáng lên công ty cập nhật thông tin cho mọi người, sau đó làm hồ sơ vay vốn cho khách hàng mà sếp đưa từ sớm. Đến chiều, vừa về đến nhà, lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Lương:
“Anh đi làm về chưa ạ? Có mệt không anh?”
Tin nhắn đến lúc 17h46, lúc đó mình đang trên đường. Thường thì mình để chế độ rung nên đi đường có ai gọi hay nhắn tin đều không biết. Đọc xong, mình vứt điện thoại lên giường, ra nghịch bóng một lúc rồi đi tắm. Tắm xong, mình nhắn tin lại cho Lương:
“Ừ, anh vừa tắm xong. Cơm chưa em?”
Không thấy tin nhắn trả lời nên mình ra ăn cơm. Ăn xong, rửa dọn rồi vào phòng lại thấy tin nhắn của Lương:
“Dạ, em vừa ăn xong. Anh cũng ăn cơm đi.”
Không biết nên nhắn gì lại nên mình thôi, lướt Facebook một lát rồi mình nghe theo lời các thánh ở đây, thử mở lòng xem sao, thử sang nhà con bé hàng xóm dò hỏi về em Lương xem thế nào. Nhà con bé này mình hay sang vì có khế, ổi,… nói chung là hoa quả khá nhiều, chiều chiều tập thể dục xong hay lân la vào nhà nó ăn hoa quả. Đến thì nó đang tắm thì phải, tiếng nước róc rách róc rách. Mình vào nhà chơi với con em nó, lớp 5 thì phải, nhân tiện còn có mấy múi bưởi nên bóc ăn luôn. Một lúc sau nó vào.
Ngồi nói chuyện linh tinh một chút rồi mình cũng dò hỏi:
“Bạn mày có con nào tên Lương hả Vân?”
“Ờ, sao chú biết?” Ở nhà mình toàn được mấy em trong xóm gọi là chú, 28 tuổi mà đã bị gọi chú, đúng là...
“Thằng bạn tao quen, con đó sao?”
“Cũng được, lại là giáo viên trường ta đó chú.”
“Ờ ờ, yêu đương gì ai chưa?”
“Chưa. Chắc nhiều thằng tán mà không ưng ai thì phải. Mà nó cũng biết chú đó.”
“Ờ, kiêu nhỉ? Mà sao biết, gặp đâu mà biết?”
“Nó qua nhà Vân chơi suốt, chú không để ý đó thôi. Toàn khen chú.”
“Khen gì?”
“Thì khen thế, Vân có biết đâu.”
“Mà tính tình nó sao? Theo mày được không?”
“Tính tình hay lắm, vô tư, vui vẻ, lại nấu ăn ngon.”
“Ờ, cũng hay đó nhỉ?”
“Mà thằng bạn chú là ai thế?”
“Haizzz, hỏi làm gì, mày không biết đâu.”
Tóm lại là chủ đề chính về Lương tóm tắt như thế, sau đó ngồi với Vân nói về một đống đứa nữa trong lớp nó, đủ các ngành nghề. Khoảng 9 giờ thì thằng bồ con này đến chơi, mình té về nhà, đắp chăn nằm phơi chim ngủ.
Đến khoảng 11 giờ thì Lương lại nhắn tin:
“Anh ngủ chưa? Anh đi ngủ sớm mai còn đi làm sớm.”
“Ừm, anh cũng chuẩn bị ngủ, em thức khuya vậy?”
“Dạ, em soạn bài, cũng sắp ngủ rồi anh ạ.”
“Ừm, thôi, anh ngủ đây, em làm xong ngủ đi.”
“Dạ, chúc anh ngủ ngon.”
Xong, hết ngày thứ hai, mình đi ngủ, hình như vẫn chưa có cảm xúc gì… các thím đừng gạch đá mình nhá, từ từ cho mình tìm chút cảm xúc.
---
Trước hết mình cảm ơn mọi người đã quan tâm. Thường thì chỉ ban ngày mình mới cập nhật được vì ban đêm mình không dùng máy tính + mạng chỗ mình không lên được. Sáng nay trước khi đi làm bị nôn nên đi làm muộn, update hơi trễ.
Sáng thứ ba, 6h30 xách Ex đi làm, tính xuống lấy hồ sơ từ sếp rồi đi thẩm định tài sản trong ngày luôn nên đi cái Ex vì đường khá xa, bình thường mình cứ túc tắc con Wave 110 thôi. Xuống gặp ông sếp, ổng bảo:
“Ông này khách quen, chú giải quyết nhanh nhanh hộ anh, trong ngày thì càng tốt, không thì qua ngày mai thôi, cái này khá lớn đó.”
Mình gật đầu rồi chạy tiếp về công ty, vụ này thì lớn nhưng chắc chả đến phần mình. Qua tay sếp, lại là khách quen thì bao nhiêu cái gọi là “cảm ơn” chắc ông sếp ẵm trọn.
Chạy tới công ty vào review cho mọi người luôn (thứ hai đó nhé), xong thì trả lời thêm ít comment rồi làm việc, vừa làm việc vừa hóng ý kiến các thím. Giữa buổi thì mình có nhắn tin cho em Lương (đoạn này có update nóng luôn rồi, mình xin bỏ luôn vào đây cho ai chưa kịp hóng).
Mình: “Em đang dạy à? Có mệt lắm không?”
Lương: “Dạ, em chiều mới có tiết anh ạ, anh làm mệt không?”
Mình: “Ờ ờ, tưởng em đang dạy, anh bình thường. Anh làm tiếp đây.”
Lương: “Dạ. hi hi”
Xong thì mình làm việc tiếp, thật sự thì chả bao giờ chủ động nhắn tin cho gái nên mình cũng không biết hỏi han gì nhiều. Lại tiếp tục làm việc, lại tiếp tục hóng ý các thánh ở đây.
Nghỉ trưa, đang chuẩn bị ăn cơm thì Lương nhắn tin cho mình:
L: Anh nghỉ trưa chưa ạ?
Mình: Anh cũng chuẩn bị đi ăn cơm. Em ăn chưa?
L: Dạ, rồi anh ạ. Anh ăn nhiều vô nha.
Mình: Ừm, anh đi ăn đã.
Xong mình đi ăn, tự nhiên thấy có chút quan tâm cũng thích, thích thì thích vậy chứ cái cảm xúc để yêu thì vẫn chưa có thì phải.
Đầu giờ chiều mình định đi thẩm định tài sản thế chấp ông khách hồi sáng, nhưng gọi cho ông thì ông bảo đang đi Hà Nội, hôm nay (thứ ba) mới về. Thôi, thì để mai đi. Hồ sơ sáng cũng chuẩn bị rồi, nên lúc đó không có nhiều việc, thỉnh thoảng hộ người này tí, hộ người kia tí, rồi hóng voz, hóng chán lại quay sang chém gió với con em đồng nghiệp. Mô tả con em này tí: Tên Phương, sinh năm 1990, cũng khá cao, học Học viện Ngân hàng ra. Chắc cũng có ô tô nên vừa ra trường được nhận vào luôn (ở quê mình cơ chế xin việc khó lắm, không chỉ cứ giỏi là apply được vào chỗ ngon đâu). Em này thì nghe đâu cũng yêu thời sinh viên rồi. Chạy Vespa. Có vẻ khá chảnh, kiêu. Mình cũng chỉ nói chuyện thế chứ không có ý gì đâu nhé (đoạn này cũng không có gì quan trọng, mình không review nhé).
Đang nói chuyện với con bé đó thì có ông khách tới làm thủ tục vay vốn, tưởng đâu tìm được khách riêng cho mình thì ổng bảo:
- Em là T phải không?
- Dạ.
- Anh là bạn anh M, anh M giới thiệu anh vào gặp em.
Rồi, lại khách của sếp. Lại hì hục tiếp nhận, xong xuôi thì cũng hoàn thiện hồ sơ, chờ ngày thẩm định. Ba cái thẩm định này làm cho có, chứ đã qua sếp rồi thì coi như xong. Ổng về thì mình alo cho sếp để confirm thông tin cho chắc ăn.
Chiều khoảng 5h30 đang chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn của Lương:
Lương: “Anh về chưa, em vừa hết tiết anh ạ. Mệt quá.”
Mình: “Ừ, dạy muộn nhỉ? Anh cũng chuẩn bị về.”
Lương: “Dạ, 3 giờ dạy 3 tiết cuối anh ạ. Hì.”
Mình: “Ừm, thôi, anh về đã.”
Cất điện thoại, cũng chả nghĩ gì, cứ vừa đi vừa nói chuyện với đồng nghiệp xuống lấy xe. Rồi về.
Về đang chơi bóng thì con bé hàng xóm về. Một lúc sau nó chạy ra kêu mình:
Nó: “Chú chú, lại đây Vân hỏi.”
Mình: “Hỏi gì? Lên đây.”
Nó túc tắc chạy lên.
Nó: “Bạn chú tán con Lương là ai đó?”
Mình: “Hỏi làm gì?”
Nó: “Thì chú cứ trả lời đi.”
Mình: “Thôi, không cần biết. Hỏi hết chưa?”
Nó: “Chú… nó nhắn tin cho Vân cứ hỏi chú.”
Mình: “Hỏi gì? Chắc muốn điều tra thông tin thằng bạn tao đó.”
Nó: “Mô (đâu). Nó hỏi chú thích gì, cao, rộng.”
Mình: “Làm gì? Vớ vẩn.”
Nó: “Vân biết được à, biết đã không hỏi chú. Bữa nào cho Vân coi số giày chú.”
Mình: “Làm gì?”
Nó: “Nó cũng hỏi.”
Mình: “Thôi mệt, biến đi. Mà có quả gì ăn không?”
Nó: “Không, chú ăn hết rồi gì nữa.”
Mình: “Ờ ờ, thế thì xong rồi, về đi, không về thì lại chơi với chó tao. Haha.”
Xong, nó về. Mình chơi tí rồi vào tắm rửa, ăn cơm.
Đến 20h thì nhận được tin nhắn của Lương:
Lương: “Anh đang làm gì đó ạ? Có đi chơi đâu không anh?”
Mình: “Anh không, chả biết đi đâu. Đang tính ngủ.”
Lương: “Ngủ giờ này á? Để gà lên chuồng đã anh. Hi”
Mình: “Gà nhà anh có đâu, nên anh ngủ thay gà.”
Lương: “hì, tối mai anh bận gì không?”
Mình: “Cũng chưa biết? Có gì à?”
Lương: “Dạ, mai bạn em sinh nhật, anh đi với em nha.”
Mình: “Sinh nhật bạn à? Anh có quen đâu.”
Lương: “Thì đi rồi quen mà anh, đi nha anh.”
Mình: “Để coi tối mai bận gì không đã.”
Lương: “Dạ.Hi”
Cũng không biết nhắn lại sao cả nên mình cầm điện thoại lướt Face tí, voz tí rồi cũng lăn ra ngủ. Ngày ngồi chém gió chém bão mà cũng mệt ra trò các thím ạ.
Đến sáng sớm nay tỉnh dậy, cầm điện thoại thì thấy tin nhắn của Lương:
“Anh đừng cứ như vậy nữa, đừng đối xử với em vậy nữa.”
Mình không biết nhắn tin lại thế nào, nên thôi, ăn cơm tắm rửa đi làm (mình quen tắm buổi sáng, tắm xong sảng khoái lắm).
PS: Nên đi sinh nhật không các thím? Với cái tin nhắn cuối thì nói sao với em nó?