Logo
Trang chủ

Chương 61

Đọc to

Em ôm lấy tôi mà khóc.

P: "Em yêu anh." rồi lại khóc.

M: "Đừng yêu anh, anh không đáng để em yêu đâu. Nếu là anh cách đây hơn 8 năm thì biết đâu anh sẽ yêu em."

Em im lặng một tí rồi bỏ tôi ra mà đi, mặt cúi xuống đường, một tay bịt miệng như không muốn tiếng khóc cất lên. Tôi kéo tay em nhưng dường như em hững hờ.

"Anh để em về."

M: "Để anh đưa em về." Em vẫn không quay lại, tôi đang định quay xe lại đưa em về thì em đã vẫy được chiếc taxi để về. Tôi chỉ biết lặng người nhìn xe em đi khuất. Lòng tôi ngổn ngang. Hình như tôi đã đánh mất một chút gì đó.

Về đến nhà tôi nhắn tin xin lỗi em, hỏi xem về đến nhà chưa nhưng không thấy trả lời.

Sáng nay, em không đi làm, tôi gọi điện thì máy đã tắt.

Hai người con gái, hai nụ hôn, cả hai nụ hôn đều không mong muốn. Nhưng một trong số đó đã làm cho người ta đau. Một lần đau rồi thôi em nhé, đừng yêu cái thứ như anh.

Ngày 22-10

Một buổi chiều lặng lẽ, tôi ngồi làm việc nhưng đầu óc cũng không tập trung được. Mọi thứ trở nên rối tung từ khi tôi bắt đầu nhận lời gặp gái.

Sau lưng tôi đang là cô bé Phương nhí nhảnh vui tươi ngày hôm qua, nhưng giờ là một con người lặng lẽ khác thường, ngồi như không cảm xúc, như mọi thứ không tồn tại. Và tôi, tôi cũng như đang vô hình trong em.

Một cảm giác như thiếu chút gì đó, không nói chuyện, không trêu đùa, và không cà phê sáng. Cứ thế tôi lặng lẽ, Phương lặng lẽ. Ra về không chào nhau, có đâu đó là đôi chút dỗi hờn trên khuôn mặt Phương, dù tôi có nhìn nhưng em vẫn lơ đi, nhưng tôi vẫn thấy trong ánh mắt đó đang là cả một nỗi buồn mênh mang. Thấy tôi có lỗi thật nhiều, và thấy thương cho cô bé ấy. Tình đầu vỡ tan, tình sau lại gặp tôi, một thằng có trái tim lạnh ngắt.

Bước ra hành lang, tôi lững thững đi sau, còn em vội vã bước nhanh phía trước, có lẽ rằng chính Phương cũng đang trốn tránh, trốn tránh cái thực tại này, hay trốn tránh một điều gì đó khác.

Dắt chiếc Wave ra, tôi siết nhẹ ga, chạy từ từ sát lề đường, để hồn hòa vào những suy nghĩ, những ngổn ngang hiện tại của cõi lòng. Đã lâu lắm rồi tôi mới phải suy nghĩ, phải đắn đo.

Tại sao tôi không phũ phàng như ngày xưa nhỉ, cứ mặc cho những người con gái xung quanh buồn, cứ mặc kệ. Nhưng giờ đây, bên tôi đang là "2" người con gái, 1 làm tôi cảm thấy có cái gì đó yên tâm, dịu dàng, và hơn nữa là sự lựa chọn của người lớn, 1 nữa là một cô bé nhí nhảnh, làm tôi tức. Cả 2 tôi còn biết quá ít, có lẽ lúc này tôi chưa nên quyết định gì, hãy cứ để thêm thời gian đã.

Cả tối từ lúc về trong đầu luôn suy nghĩ về những vấn đề thực tại. Chợt có ý nghĩ nên đi đâu đó du lịch chuyến cho nhẹ đầu. Đi đâu nhỉ? Đà Lạt, đó là nơi tôi và Hạnh ngày xưa muốn đến nhưng chưa đến được.

Tôi cầm máy gọi cho sếp, chả hiểu ông sếp đang làm quái gì mà không chịu nghe máy. Đành thôi, quay sang gọi cho Lương.

Ba hồi chuông thì Lương nghe máy.

L: "Dạ."

M: "Ừm, giờ em rảnh không, đi đâu đó tí cho khuây?"

L: "Dạ, em rảnh anh ạ, hì."

M: "Ừm, chờ tí anh lên."

Một lúc sau tôi lên, Lương bước ra, ăn mặc giản dị. Thấy tôi Lương nở nụ cười nhẹ nhàng. Lương lên xe rồi tôi từ từ cho xe chạy.

Tôi cứ thế chạy xe, Lương thấy lạ vì tôi cứ im lặng, chạy lại khác đường mọi hôm, nên Lương hỏi tôi:

L: "Đi đâu đây anh?"

M: "Đi thế thôi, chưa biết đi đâu cả."

L: "Thì phải biết đi đâu chứ, lang thang vậy thôi à?"

M: "Ừm, lang thang vậy thôi. Mà mấy hôm nay Tuấn có gọi gì không?"

L: "Dạ có."

M: "Ừm, hắn vẫn dai nhỉ."

L: "Không anh ạ, Tuấn gọi xin lỗi thôi ạ."

M: "Ờ, lại xin lỗi nữa à, huống gì mấy hôm nay không gọi cho anh, chắc có ai can thiệp rồi."

L: "Em cũng không biết, thấy có vẻ khác hơn rồi."

M: "Ừm, thôi cứ mặc kệ đi."

Tôi tiếp tục chạy xe, tới một đoạn đường vắng, xung quanh là đồng ruộng (mùa này gặt hết rồi, đang để hoang), rất ít người qua lại, tôi dừng xe lại.

M: "Đứng đây thôi em."

L: "Sao đứng nơi vắng vẻ thế này?"

M: "Cho nó hợp tâm trạng."

L: "Anh thấy cô đơn à?"

M: "Ừm, lâu rồi vẫn thế mà." Tôi cười nhếch mép cái.

L: "Thế bây giờ anh có chút gì ấm hơn chưa?"

M: "Hình như chưa."

L: "Dạ." Dạ nhẹ nhàng rồi im lặng, có vẻ đang trầm ngâm, suy tư điều gì đó. Chắc là cô ấy buồn.

M: "Anh nói thế chắc làm em buồn nhỉ? Nhưng thật sự nó như thế, anh xin lỗi nha."

L: "Dạ, không sao đâu anh ạ."

M: "Ừ, chắc tại chúng ta mới gặp nhau, thời gian rồi mọi việc quá nhanh, mọi thứ cũng cứ dồn dập đến, có lẽ vì thế nên có cảm giác như chúng ta quen nhau đã lâu. Nhưng thật sự anh đã biết gì về em đâu."

L: "Dạ, chắc cũng vì chuyện em rắc rối quá." Đôi mắt buồn man mác.

M: "Không phải đâu em. Mà cũng tại anh can thiệp sâu quá vào chuyện gia đình em. Anh đã tự cho mình cái quyền mà chưa được phép."

L: "Không có gì đâu anh ạ."

M: "Hình như anh đã làm em tin anh quá phải không?"

L: "Thì đó là những việc nên làm mà anh."

Hai đứa ngồi im lặng một lúc. Rồi tôi nói tiếp:

M: "Ngày mai anh xin nghỉ, đi vào Đà Lạt chơi."

L: "Sao tự nhiên xin nghỉ vậy anh?"

M: "Muốn đi đâu đó thư giãn đầu óc tí. Dạo này nhiều chuyện quá."

L: "Em xin lỗi, tại em..."

M: "Không phải đâu, không phải tại em đâu, nhiều thứ lắm."

L: "Dạ." Nhìn Lương buồn lắm, có lẽ tôi lại chạm vào nỗi buồn của em rồi.

Cả hai lại im lặng, tôi suy nghĩ, có lẽ nên cho Lương biết về những gì đang diễn ra.

M: "Em này, anh cứ khép mình thế có phải là sai không nhỉ?"

L: "Dạ, sao anh?"

M: "Thì đó, cứ lạnh lùng với tình cảm của người khác, và có cả em. Anh biết em buồn lắm. Mấy hôm nay, anh cũng làm cho một cô bé phải buồn, cũng vì anh chẳng thể mở lòng được. Hình như cứ ai dành tình cảm cho anh thì đều rơi nước mắt thì phải."

L: "Sao anh nói thế?" Mắt Lương nhìn tôi ngơ ngác.

L: "Ai trải qua nỗi đau như anh mà không thế hả anh. Nếu là em, chắc không đứng lên như anh được."

M: "Anh đã đứng được đâu." Nói xong tôi thở dài như muốn buông đi tất cả.

L: "Chị ấy là mãi mãi rồi, nhưng không vì thế mà anh đày đọa mình, em nghĩ anh phải sống vì chị ấy, sống tốt anh à."

M: "Ừm, có lẽ thế, có lẽ anh phải thay đổi."

L: "Mà cô bé đó là ai thế anh? Họ cũng dành tình cảm cho anh à?"

M: "Ừm, vì thế nên anh đã làm họ khóc rồi. Cô bé đó cùng cơ quan anh."

L: "Có phải vì vậy mà anh đi Đà Lạt?"

M: "Ừm, cũng là một phần, một phần anh cũng muốn thay đổi không khí."

Lại im lặng, đôi lúc sự im lặng là cách giải quyết vấn đề tốt nhất thì phải. Lương ngồi sát hơn vào tôi, nhẹ nhàng, và hơi buồn.

L: "Em dựa vào vai anh một lúc được không?" Lương nói nhưng không nhìn tôi, vẫn nhìn đi đâu đó.

M: "Ừm, em dựa đi, nhưng đừng tin anh quá nhé, hãy giữ lại cho mình đủ nhiều."

Lương từ từ đặt má vào vai tôi, im lặng trong không gian vắng vẻ, cả hai không nói với nhau lời nào, nhưng tôi hiểu trong Lương đang là nỗi buồn rất lớn. Nhưng có lẽ phải nói những cảm nhận hiện giờ để mọi thứ không quá xa, cũng như để Lương hiểu được suy nghĩ của mình.

Lúc ra về Lương ngồi sau kể chuyện học trò nhiều hơn, nói nhiều chuyện hơn, hình như lúc này Lương là một người khác. Có cái gì đó gọi là khoảng cách đã được rút ngắn lại trong Lương. Lương kể về ước muốn của Lương, về một gia đình như thế nào, những đứa con ra làm sao. Tôi hơi ngạc nhiên vì thấy Lương nói nhiều như thế này. Nhưng tôi vẫn ậm ừ theo mà không muốn cắt đi mạch cảm xúc đó. Có lẽ Lương đã tự tháo cho chính Lương cái nút thắt bấy lâu chăng?

Đưa Lương về xong tôi cũng về. Đến nhà một lúc sau thì nhận được tin nhắn của Lương. Không phải là một câu hỏi "về chưa?" như mọi khi, mà thay vào đó là một lời nói khác.

"Anh à, bây giờ em chỉ mong cho anh vui trở lại, mở lòng mình ra, sống hết mình. Có thể là em, cũng có thể là một ai khác, nhưng nếu thấy anh vui lên thì em cũng an tâm rồi. Ngủ ngon anh nhé."

M: "Em cũng ngủ sớm đi."

Sau tin nhắn của tôi không còn tin nhắn nào nữa, và chìm vào giấc ngủ.

Update ngày 23.

Sáng đến công ty, tôi vẫn là người đến sớm nhất. Một lúc sau thì mấy bà chị đến, và sau cùng như thường lệ là đồng chí Phương siêu lười.

Thấy em cặm cụi đi vào, tôi đánh cái mặt, tròn đôi mắt nhìn em. Em làm lơ đi, chả thèm đoái hoài gì, đi thẳng một mạch vào chỗ của em. Em bơ tôi thật rồi thì phải. Thôi kệ, thế cũng tốt.

Chờ thêm chút nữa thì sếp đến, chờ sếp ổn định chỗ ngồi rồi tôi lại thưa nhỏ với sếp về việc tôi xin nghỉ tuần này.

M: "Anh, anh vào phòng họp cho em thưa chút việc được không ạ?"

Sếp: "Việc gì thế, vào trước anh vào sau."

Tôi vào chờ tầm 3 phút thì sếp vào.

Sếp: "Có gì nói đi nào."

M: "Dạ, mấy ngày nữa anh trai em lấy vợ, anh cho phép em nghỉ tuần này để đưa bố em đi cái ạ."

Sếp: "Cưới đâu mà nghỉ những tuần."

M: "Dạ, Gia Lai ạ." Mặt nhìn đăm chiêu vào sếp, tỏ vẻ tội nghiệp.

Sếp: "Lâu nhỉ, mà thôi, chú ra làm giấy để anh ký, thứ hai về đúng hẹn đấy, để anh cho Phương nó làm mấy cái trước chờ chú về làm tiếp." Lại là bé Phương à, kiểu này đi luôn khỏi về.

M: "Dạ, em viết giấy phép ngay ạ."

Xong ra hì hục viết giấy phép. Tôi xin nghỉ ngay từ thứ ba luôn, để cho sếp cảm thấy gấp gáp sếp mới tin là đi đám cưới. Viết xong, sếp ký xong, tôi chào anh em rồi tắt máy đi về.

Bước ra cửa nhắn tin cho Phương.

"Ra anh gặp chút được không?"

Chờ mãi chả thấy tin nhắn gì, bấm số gọi luôn. Em éo thèm nghe, thế thì thôi, ông mày về luôn.

Đang bước xuống cầu thang thì em nhắn tin.

"Không." Ngắn gọn quá. Bực rồi, đếch thèm nữa. Tôi xuống lấy xe. Vừa xuống đến chỗ xe tôi thì lại có tin nhắn của em.

"Đâu rồi?"

Tôi gọi lại cho em.

P: "Đâu rồi?"

M: "Nhà xe rồi."

P: "Tưởng muốn gặp."

M: "Ừ, có người bảo không."

P: "Ừ, thế thôi."

M: "Này, xuống sân đi, anh cho xe lên luôn."

Em cúp máy, tôi phóng xe lên. Thấy em đang ngồi bậc lên xuống, tay mân mê cái điện thoại. Thấy tôi mặt em không đổi sắc. Hỏi tôi luôn:

P: "Muốn nói gì à, nói đi để em lên."

M: "Ừ, mai anh đi Tây Nguyên."

P: "Nói em làm gì, đi thì đi mắc mớ gì."

M: "Ừ, thì báo cái thế thôi." Tôi cười duyên hết cỡ để làm sao bình thường mối quan hệ.

P: "Cười cái gì mà cười. Đi cẩn thận đó, em lên."

Nói xong chả chờ tôi nói gì quay đít đi luôn. Bữa nay mới để ý mông em khá đẹp. Tôi nói với theo:

"Ở nhà vui he."

Em không thái độ, tôi cũng siết ga chạy luôn.

Chạy qua FPT mua cái điện thoại Nokia 101, qua Hồng Hà mua thêm cái máy ảnh nữa, về xách con Lap đi nữa là đủ bộ.

Trên đường về mua thêm cái sim để lắp vào con 101. Về chuẩn bị đồ xong, vào thưa với bố lý do đi là đi du lịch cùng cơ quan. Cứ đi với cơ quan là bố tôi chả thắc mắc gì. Cho bố số điện thoại mới có gì dễ liên lạc, lưu số 1 số người nữa, tất nhiên không Lương và cũng chả Phương, nhưng có số một người rất đặc biệt. Chơi tí đến 10h thì tôi nhắn tin cho em Lương:

"Anh đi đã, ở nhà vui nha em, anh không mang điện thoại đi đâu."

Xong vứt điện thoại đó, tôi nhờ thằng em bên xóm chở tôi xuống đường 1 bắt xe. Thế là bắt đầu chuyến du lịch.

PS: Éo thấy nhớ em nào cả, chỉ thấy nhớ vozer.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Tọa Khán Tiên Khuynh
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN