Logo
Trang chủ
Chương 3

Chương 3

Đọc to

Một lát sau, sau khi đã "mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao", mình xách chiếc xe Martin ra ngoài mà phóng đến tương lai, ha ha, với bộ dạng bảnh như rồng của mình thì đến con Bo nhà mình cũng nhận không ra chứ đừng nói là... @@

- Sao lâu vậy, làm tui đợi nãy giờ - Vừa thấy mình, nhỏ đã nhăn mặt lại liền.

- Ờ... sr... tại mẹ kêu lại hỏi chuyện, mà giờ đi ăn cái gì đây nhỉ...? - Mình đáp tỉnh bơ, gì mà lâu, mới 20 phút thôi mà...@@

- Ra đầu đường ăn bún tái đi N, lâu rồi không ăn tự nhiên thấy thèm quá... hì.

- Hì hì... mình thì sao cũng được, tùy L thôi.

Dại gái rồi, mình thấy nhỏ cười mà sao mình cũng cười đến hít cả mắt, cái món bún tái mà ngày nào mình cũng ăn đến phát ngán, sao bây giờ mình lại thèm đến hơn bao giờ hết, kiểu như không có nó là sống không được ấy.

"Hình như khi yêu người ta luôn có những ý nghĩ điên rồ như thế đấy, các bác ạ."

Hai đứa bon bon trên đường một hồi thì cũng đến quán bún tái bên kia đường, mình tiếc lắm vì lúc đó do đi hai xe nên mình chỉ có thể liếc trộm nhỏ thôi, kể ra cũng có rung động tý vì càng lớn nhỏ càng xinh... còn mình... hic... càng lớn càng ngu càng dại gái... hình như thằng con trai nào cũng vậy chứ chả riêng gì mình sất...

- Cho tụi con 2 tô bún tái đi cô.

Mình kêu lớn, vì mới sáng khách cũng khá đông nên 2 đứa đành chọn bàn ở cuối góc, nhỏ thì không ngồi thẫn ra như mình mà sắp đũa ra, lâu lâu lại ngước lên nhìn mình cười vài cái đầy ẩn ý...

- Ủa, mà có chuyện gì vậy, nói lẹ đi, tui nghe.

- Hì... thì cứ ăn đi đã, tui nói sau - Nhỏ ra vẻ dứt khoát.

- Ờ... thôi thế cũng được.

Mình gật đầu rồi đưa tô bún tái lên húp sồn sột, nói thật thì chả ra cái giống gì hết, mình ăn bờ ăn bụi nên quen rồi, chứ nhỏ ăn từ tốn lắm, bởi thế mà chưa bao giờ với mình giờ ăn sáng lại kéo dài đến tận 20 phút...@@

- Lâu vậy, nhanh lên, sý tui còn đi học nữa - Mình giục nhỏ.

- Chờ tui tý, gần xong rồi, bỏ vậy phí lắm.

Sặc... bó tay, mình cũng không biết nói gì hơn là ngồi nhìn nhỏ ăn... hị hị... nhìn đáng yêu không khác gì con cún nhà mình, mình thích nhất là mỗi lần nhỏ để xõa tóc, nhìn vừa xinh vừa nữ tính, một cảm giác lạ len vào tim mình, hình như mình thích nhỏ thật rồi hay sao ấy...

Đợi chừng 2-3 phút thì nhỏ cũng ăn xong, mình chuẩn bị tinh thần hết rồi, chắc phải có chuyện gì quan trọng hay nhờ vả gì đấy thì nhỏ mới mời mình đi ăn sáng, chứ không thì đừng có mơ nhé...

- Hì... tui có tý chuyện muốn nhờ N giúp, được không?

Biết ngay mà, mình đã đoán là chẳng bao giờ sai, cái linh tính mách bảo hay biết nhỏ quá lâu rồi nên mình hiểu rõ hết, trên đời này chẳng có cái gì cho không cả đâu.

- Nhưng chuyện gì mới được, nói rõ tui nghe coi - Mình hạ giọng xuống...

- Tối kia Noel, N đi chơi với tui nghen - Nhỏ cười cười...

Chính mình cũng không ngờ nhỏ lại nhờ mình việc này, nghe xong mà cái mặt mình cứ đơ dài ra như thể thằng chết trôi sông...

- Đi... đi chơi hả? - Mình lắp bắp hỏi lại...

- Ừm, nếu N không thích thì thôi, mình cũng không ép.

- Cũng được, nhưng mà mấy giờ? - Mình sướng mê tơi, cười tít mắt.

- Hì... 7h nha, nhớ qua đón tui...

- À, mà còn 1 chuyện tui muốn nhờ N giúp nữa.

- Chuyện gì vậy? - Mình hơi thắc mắc.

- Cũng không có gì quan trọng, chỉ là nếu mẹ tui có qua hỏi N rằng tui dạo này có khỏe không thì N nói có giùm nghe...

- Chi vậy?

- Thì N cứ nói thế giùm đi, tui không muốn vì tui mà mẹ phải lo lắng thêm điều gì nữa, N hiểu chứ... Với lại...

- Với lại sao...?

- .........

Không hiểu sao đến đây khi nghe mình hỏi nhỏ lại im lặng, chỉ khẽ cười nhạt nhẽo, có lẽ nhỏ có điều gì không muốn nói với mình, nhưng lúc đó chợt có cái gì đó khiến mình không còn muốn nghe thêm thứ gì nữa... có ai đó đã nói mình một điều rằng "không một ai trên thế giới này có thể hiểu hết được trái tim của người con gái mình yêu", và riêng mình có vẻ là như thế, dù là cho đến tận bây giờ...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Quốc Độ (Dịch)
BÌNH LUẬN