Logo
Trang chủ
Chương 5

Chương 5

Đọc to

Sáng hôm Noel, mình đang ngồi ăn sáng với mama thì bác ở bưu điện giao đồ tới, chắc là của ba mình gửi, tối qua ổng có điện thoại báo trước rồi. Quà Noel, mà không biết chính xác là cái gì.

- Cháu ký nhận giùm bác nhé.

- Dạ...

Gì chứ ai xin chữ ký là mình cho liền, đời ai biết trước được. Biết đâu đùng một cái mình thành ngôi sao, lúc đó muốn xin chữ ký mình cũng khó.

Ký xong, bác bưu điện chuyển bưu phẩm cho mình, khá nặng, mình ôm cả hai tay mà vẫn không xuể, lê lết mãi mới vác được vô nhà.

- Cái gì trong đó vậy N? - mẹ mình hỏi.

- Dạ, con cũng không biết, để mở ra xem sao đã.

Mình đáp rồi lấy hai tay gỡ hết lớp giấy bóng bên ngoài. Tưởng đồ ăn hay nước uống gì đấy, ai ngờ lại là cây thông Noel, nhọ vãi chày!

- Là cây thông, giờ sao đây mẹ?

- Sao trăng gì, mày gỡ ra rồi trang trí đi, tối nay nhà mình có khách.

KHÔNG!!! Mình còn bận làm quà Noel cho nhỏ nữa kia mà, thời gian đâu mà làm những thứ này, mất cả ngày chứ chẳng chơi... Hic... Mình cũng cố tìm cách năn nỉ mama nhưng coi bộ tình hình cũng chẳng khả quan hơn bao nhiêu.

Đang rầu thúi ruột thì bỗng mình nghe tiếng hét thất thanh của nhỏ vang lên từ căn nhà phía đối diện, to lắm, mình ở trong nhà còn nghe rõ cơ mà. Vội vất hết mọi suy nghĩ, mình chỉ biết phóng qua với nhỏ thôi, sợ nhỏ có chuyện gì thì mình có nước mà ôm hận cả đời.

- Có chuyện gì vậy... ơ kìa... gì... th...ế...?

Mình chưa kịp nói hết câu thì nhỏ đã ôm chặt lấy mình rồi, đứng hình luôn, hixz! Lần đầu tiên ôm một người con gái mình cũng chẳng biết diễn tả như thế nào, người mình như tê cứng hẳn đi, chả động đậy gì được nữa.

- Cái... đó kìa... - Nhỏ ngước lên nhìn mình, mặt xanh như tàu lá chuối.

- Cái... cái gì? - Mình run run hỏi.

- Đấy kìa... nó ấy...

Nhỏ cứ "ấy ấy" một hồi làm mình chẳng biết đó là cái gì, chẳng lẽ ma? Bậy, mới sáng ma cỏ mọc đâu ra chứ.

- Đằng ấy nói rõ hơn đi, "ấy" là cái gì? - Mình cố định thần.

- Cái... áo ấy...

- Cái áo sao? Chỗ bàn kia ấy hả?

- Ừm, đúng rồi... đó N.

Có cái áo mà nhỏ cũng làm mình phát hoảng, chẳng hiểu trong đó có cái gì mà nhìn mặt nhỏ tái mét như thế.

- Cẩn thận đó N... có gián trong đó đấy.

"Ha ha... đừng giỡn đằng này chứ, liệu mình có nghe nhầm không đấy?"

- Gì... gì... gián?

- Cái áo... có gián...

- HÃ... GIÁN... KHÔNG...!

Tá hỏa, mình hét còn to hơn cả nhỏ, gián, mình sợ nó nhất trên đời. Mình xác nhận là chưa hề thấy nó nhé, vừa nghe nhỏ nói là mình đã quăng cái áo tận tám đời nhà nào rồi... Hic.

- Có chuyện gì mà mày hét lớn vậy N? - Mẹ mình đang nấu cơm cũng phải hớt hải chạy qua hóng chuyện.

Nghe mẹ mình hỏi câu này mà hai đứa chỉ biết đỏ mặt nhìn nhau, nhỏ cười, mình cũng cố cười theo, riêng mẹ mình thì chẳng hiểu cái mô tê gì sất. Cảm giác của mình lúc đó cũng không quá tệ vì ít nhất... cho đến tận bây giờ mình mới nhận ra, mình và nhỏ cũng có một chút xíu điểm chung đấy chứ...

"Gián không đáng sợ, chỉ có con gái mới đáng sợ thôi... bla... bla..."

**********************************

Chiều hôm ấy mình ở nhà vì phải bận trang trí cây thông Noel cùng ông anh, mẹ mình không phụ cùng vì mắc chuẩn bị cho bữa tối, có cả nhỏ L sang phụ giúp nữa. Ba mình với mẹ nhỏ L thì tầm 6h mới về, nghe mẹ mình nói là nhạc mẫu có đem quà về cho cả nhà, riêng mình thì chả cần quà cáp gì, chỉ cần "nhạc mẫu" tặng mình một cô vợ là đủ lắm rồi... Hị hị.

- Xong chưa N, tui phụ cùng nghe? - Nhỏ cười nhìn mình.

- Thôi, không cần đâu, mình với anh T làm được rồi, L vô phụ mẹ mình nấu ăn đi.

- Đồ ăn chuẩn bị hết rồi mà, bác H bảo mình qua đây phụ N với anh T đấy.

- Thế thì L ngồi chơi đi, sắp xong rồi mà.

Mình cười nhạt, cơ mà cũng chưa kịp nói thêm điều gì thì ông anh đã chen ngang vào liền.

- Xong đâu mà xong, em ngồi xuống phụ luôn đi, thằng N làm lề mề quá.

Ặc! Lại cái tật bôi xấu em trai mình. Nhỏ cười làm mình đỏ tía mặt, mình thì không sao, chỉ sợ nhỏ cực thôi, mấy hôm nay trông nhỏ ốm đi hẳn, mình xót lắm.

- Em trang trí mấy dây kim tuyến lên giùm anh nghen.

- Dạ.

So với hai anh em mình thì nhỏ làm khéo tay hơn nhiều, thoáng cái đã xong ngay, hình như nhỏ làm quen tay rồi. Mình chỉ có nhiệm vụ lấy mấy thứ cần trang trí đưa cho nhỏ thôi, còn lại nhỏ tự làm hết.

- Xong rồi đấy, giờ còn việc bắt đèn neon lên nữa là được rồi.

- Ờ, em làm nhanh ghê - Ông anh mình cười cười.

- Hồi trước ở nhà em toàn làm thứ này nên quen rồi...

Nhỏ cười tít mắt, người gì đâu mà gặp ai cũng... cười, chả như mình, lâu lâu lại hứng chí lên cười như khỉ.

- N, lên lầu lấy dây đèn neon xuống đây mày.

- Dạ, nhưng ở chỗ nào mới được huynh?

- Tao để trong hộc bàn, mày kéo ra mà thấy cái bao màu đỏ thì đem xuống đây.

Mình chẳng thèm dạ thưa gì nữa, vội bay thẳng lên lầu, nhỏ thì ở lại nói chuyện với ông anh mình, trông hai người vậy thôi chứ hợp nhau dữ lắm. May mà từ đó đến giờ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, chứ không mình cũng đâm đầu vào gối mà tự tử cho rồi...

- Nè... huynh! - Mình vừa nói vừa quăng cái túi đựng dây đèn neon xuống sàn.

- Ờ, mày cứ để đó đi, xíu nữa tao gắn vào cho...

Mình quay sang nhỏ:

- Thế giờ đi luôn nhé?

- Ừm, nhưng đợi mình về nhà thay đồ tý nghen... hì.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ
BÌNH LUẬN