Logo
Trang chủ

Chương 125

Đọc to

Mình với em lên phòng, em hôm nay đổi ý đếu đọc Conan nữa, mượn máy mình vào Facebook một tí. Cơ mà mình sợ em lên Facebook đọc được, mình nhanh tay vào file host xóa mẹ dòng lệnh đi, thế là hết vào được hé hé. Trông em tiu nghỉu cũng tội, cơ mà các thím trên này tiu nghỉu còn tội hơn.

Thì em cũng vào Zing nghe nhạc nhẽo một lúc. Rồi lướt Mương 14. Mà các thím xem Ibra đá hôm qua không? Mệ anh này đã bướng lên, thật là bá đạo vãi đây mà. Y như trong PES 13, đã đỏ thì vô đối cmnr. Nhà Linh cũng có laptop em mang ở HP lên, cơ mà chẳng thấy em dùng mấy. Chứ như mấy bé bây giờ, suốt ngày chụp ảnh up face, rồi mấy ông trẻ trâu comment, mình là người yêu cũng bực bm.

- Thôi ra đây nằm đọc Conan với anh đi hỹ hỹ. - Mình dụ dỗ em.

- Lêu lêu. - Em bĩu môi, yêu vãi.

- Đi mà, lên anh ôm tí nhớ quá rồi này.

- Hihi, anh H hâm, cai nghiện ôm ngay nhé. - Em chạy lại véo má mình, ủ ôi sướng thế.

- Hỹ hỹ. Nằm đây ấm lắm. Ôm cái này. - Mình ôm em vào lòng, bình yên quá đỗi.

Nằm ôm em được tí, sâu siếc là cứ gọi là thì là mà 2h30 rồi, thôi mình dậy gọi điện cho con N béo.

- Alô? - Nó nghe máy.

- Đi luôn đê, lượn cho được nhiều, ở nhà chán quá.

- Ừ đợi tao gọi chồng tao.

- Chồng với con, thằng tờ rim… à nhầm thằng còi zin ấy ăn thua gì. - May mà mình kéo lại được, em đang ngồi chăm chú quyển Conan đọc dở, may thế hé hé.

- Ừ rồi chờ tí.

- Chuẩn bị đi đi em. - Mình quay sang nói với Linh.

- Dạ vâng.

- Em mặc thế có lạnh không? - Vẫn bộ nỉ huyền thoại Doremon mà mình vẽ thành con chó con.

- Dạ hihi. - Em cười ngượng.

- Lấy áo anh mà mặc cho ấm này. - Mình lấy cái áo bóng chày cho em mặc, con N lần trước tặng sinh nhật cho mình, cơ mà mình không thích mặc vì hơi bé với cả trông thế đếu nào ý. Phong cách của mình là bụi bặm. Có khi mai sau cưới vợ, mình cũng mặc quần đùi áo vest cũng nên.

- Dạ vâng hihi. - Em cười tươi rói, cơ mà cái áo hơi rộng tí, không sao, trông vẫn yêu lắm.

Mình dắt tay em xuống nhà, xin phép mẹ một câu:

- Mẹ ơi con ra đây một tí nhé.

- Đi đâu thế?

- Dạ con đưa Linh đi dạo tí, ở nhà ngột ngạt, cho Linh ngắm đất Hà Nội rồng cuộn hổ ngồi nữa chứ mẹ.

- Ừ đi về sớm nhé. Linh con mặc ấm vào không cảm. - Mẹ dặn dò, hơi GATO vì mẹ quý em hơn cả quý mình.

- Ơ mẹ không dặn con mặc ấm à? - Mình nói.

- Mày thì cởi trần cho đẹp. - Tụt cmn hết cả cảm xúc.

- Thôi con đi đây.

- Cháu chào bác ạ. - Linh chào lễ phép.

Mình dắt con SX huyền thoại vừa mông lại, hôm nọ xòe xước mịe nó bên má, cơ mà giờ ngon rồi các thím ạ. Biết thế ngày xưa mua EX côn đi cho nó khỏe, nhưng lại nghĩ bụng bọn con gái ít nếp nhăn sợ nó lại nghĩ EX ngang với Wave thì ăn cám.

Ra đầu ngõ chờ đôi trẻ N béo và Thắng chim to. 2 đứa mắt tròn mắt dẹt đếu nói được câu gì, mặt nghệt ra. Thằng Thắng thì cũng biết tin em chuyển về, cơ mà chưa gặp lần nào thì phải, họa chăng có gặp cũng chỉ lướt qua khi đến nhà mình rủ đi đá Pes. Trên đường ra quán, chúng nó không dám nói với mình một câu nào, nghĩ cũng tủi. Đến quán nem chua, mình dựng xe rồi vào sau, ông Thắng đi cùng mình nháy đểu:

- Ủ ôi xinh thế?

- Chuyện. Vợ tao đấy.

- Xác định cưới rồi à??

- Có con 5 tháng rồi. - Mình nói.

- Điêu vcl.

- Đéo tin à??

- Ờ đéo tin.

- Sờ thử coi. - Mình chỉ xuống chim, buồn cười vãi lá.

- À xin phép được giới thiệu, đây là Linh, bạn gái mình. - Sau khi gọi món nem chua thần thánh, mình lịch sự tuyên bố với đôi trẻ.

- Mình cái lình. Chị là N, em sinh năm 94 hả?? - N béo cười.

- Dạ vâng ạ.

- Còn anh là Thắng, người yêu N, chào em. - Thằng Thắng giơ tay ra đòi bắt tay Linh.

- E hèm. - N béo nháy đểu.

- Hihi. Linh cười khẽ trông yêu vãi.

- Linh xinh quá. - N béo khen, giờ mới thấy người yêu xinh có giá vãi lúa.

- Dạ em cảm ơn ạ hihi.

- Mà anh hỏi thật nhé, sao em lại yêu thằng H này? Nó vừa hâm, lại vừa trẻ trâu. - Ông Thắng dìm hàng mình.

- Im. Đấm vỡ mõm giờ. - Mình trừng mắt.

- À anh cho em biết một bí mật, thằng H ngày xưa có biệt danh H chưa chích đùi đấy. - Nó nói tiếp.

- Dạ là gì hả anh?? - Linh hỏi.

- Là H chưa chùi đít ý mà. - Nó với N béo cười rũ rượi, cả Linh cũng cười.

- Đang ăn mà mày nói chủ đề ghê thế. Thôi ngược đi. - Mình xua tay, đĩa nem chua cùng đĩa dưa chuột cũng được đem ra, ngon thế hé hé.

- Em mời anh chị ạ. - Linh nói.

- À à, bón cho anh đi. - Mình há miệng nũng nịu.

- Anh này hihi. - Em đánh nhẹ mình cái.

Cả đội ngồi ăn khí thế, 3 đĩa nem đã đi về miền cực lạc, đờ mờ 2 vợ chồng thằng kia ăn như thuồng luồng hổ báo. Ăn khiếp người, mình mang mỗi 2 xịch, ngậm ngùi thương xót vì cái cảnh ví hóp đít tóp. Nói chuyện chém gió cũng nhiều, mình cũng chẳng nhớ được cặn kẽ lắm, đại loại N béo hỏi thăm Linh học gì, nhà cửa sao. Ờ thì em cũng trả lời khí thế với sự dạ vâng max level.

Đang ngồi ăn vui vẻ, bỗng mình nghe có tiếng xoạch một cái.

- H. - Mình quay lại, mẹ ơi là em Lan đi cùng thằng Khánh cứt, vậy mà nói rằng khóc lóc vì mình, giờ đã thấy ngồi sau thằng bạn mình cmnr.

- A ông nhõi. Có duyên quá hehe. - Khánh dựng xe.

- Ờ mày đi đâu thế??

- Tao đi với Lan ra có tí việc, trên đường thấy mày tạt vào luôn. A Thắng hả? - Thằng Khánh cũng biết sơ qua thằng Thắng, vì hồi nọ cũng đi chém gió cùng nhau.

- À ông Khánh hả? Lâu rồi không gặp, ngồi đi ngồi đi.

- Hề hề. Chị ơi cho em đĩa nem. - Khánh Cứt mạnh dạn hô, đúng là đại gia hỹ hỹ.

- A đây phải Linh không?? - Khánh Cứt hỏi.

- Dạ vâng ạ, em chào anh. - Linh đáp.

- Anh là?? - Linh nói với vẻ ngượng ngùng.

- À anh là Khánh, bạn đại học của thằng H, nó kể nhiều em lắm, mãi mới có dịp gặp. Hề hề.

- Dạ vâng ạ hihi. - Khánh Cứt nói mà quên không để ý đến em Lan, mặt em hầm hầm như cục cứt thối. Chắc Khánh Cứt vẫn chưa biết gì vụ em Lan với mình, mình phải cảnh báo ông nhõi ngay không rơi vào kiếp thằng osin.

- Chào Linh, mình là Lan, bạn của H. - Mình ngồi giữa Linh và Lan, đời khéo sắp đặt thế.

- Dạ vâng em chào chị. - Trong mắt Linh mình nhìn thấy tia lửa điện cmnr đấy.

Ngồi chém gió ăn uống một lúc, vui đáo để, kể toàn chuyện hài hài. Mình với thằng Khánh ôn lại kỷ niệm xưa.

- À anh kể cho Linh nghe, hồi thằng H năm đầu đại học, nó lù đù nhất lớp đấy.

- Lại bắt đầu. - Mình bĩu môi.

- Còn gì, ai đời bạn gái trong lớp tặng quà Valentine, nó lấy hộp quà ấy tặng cô giáo thực tập của bọn anh mới chết. - Nó bắt đầu cười cười.

- Thôi mày. - Mình ngăn.

- Mà em biết quà là gì không?? Một đôi xịp Gucci bảy màu óng ánh. - Nói xong nó cười sằng sặc, cả mấy đứa cũng cười sặc cmn sụa, còn mình thì đỏ hết mặt. Cái cơ bản là cô giáo thực tập hồi đấy xinh bỏ mẹ ra, dạy được mỗi 3 tiết bọ. Đếu hiểu thế nào, hồi đấy cô dạy bọn mình môn hóa đại cương khó lòi. Căn bản cũng máu, tặng nguyên cô đôi sịp Gucci.

Đang cười khí thế, bỗng có tiếng động lạ. “BỦM" một quả rắm do anh Khánh Cứt thải ra, đờ mờ đúng là cười phọt cả rắm. Mình buồn cười vờ lờ, ôm bụng cười đau hết cả ruột. Xong đến lượt cả đám cười lại thằng Khánh, đau ruột vờ lờ ra ý, giờ ngồi type lại mà cười như thằng dở này các thím.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế
BÌNH LUẬN