Logo
Trang chủ

Chương 127

Đọc to

Vẫn cái giờ 5h trong đồng hồ sinh học của mình. Thật là hạnh phúc quá đi hỹ hỹ. Hôm qua lần đầu tiên Linh hát tặng mình, ôi ôi tả thế nào nhỉ. Giọng em hay lắm, thánh thót lắm, cao lắm, trong lắm, tóm lại là hay lắm. Không quá xuất sắc, cơ mà cũng phải 8 điểm.

Em hát bài Anh của Hồ Quỳnh Hương, hay vãi chưởng các thím ạ hỹ hỹ. Nằm ngủ mà mình cứ mơ tưởng đến giọng hát ngọt ngào của em, và kèm với đó là thánh nữ Maria Ozawa xuất hiện trong tâm trí, mãi mới ngủ được ý.

Trở lại với thực tại, vệ sinh cá nhân xong mình xuống nhà ăn sáng. Ông già hôm nay đã máu me cầu lông trở lại, mãi chả thấy về. Mình cũng nói với mẹ qua loa vài chuyện rồi lên đường đi học. Đi đường vẫn buồn cười cái vụ Khánh Cứt đánh rắm hôm qua, mẹ nó chứ rắm rít là cứ tít mù. Đến lớp với đôi môi tím tái vì chim sun, mình bước vào lớp mà cố tỏ vẻ oai hùng như không có chuyện gì xảy ra.

- A thiếu hiệp H chưa chùi đít đã đến. – Khánh Cứt lên tiếng, đang ngồi làm cái gì với Lan Siêu Nhân ý.

- À, chào bạn Khánh Rắm. – Mình đá đểu.

- Rắm cái lều. Tiên sư mày, Lan nhỉ. – Nó cười cười với Lan.

- Ừ hihi. À H ơi, cậu có bận gì không??

- Sao? - Mình ngồi vào chỗ, trả lời câu cộc cmn lốc.

- Mua hộ tớ cái bánh mỳ pate đi. – Lại còn thể loại nhõng nhẽo mình như này nữa, WTF?? Đang ngồi cạnh thằng Khánh mà Lan xử sự thế, mình hơi ngại.

- Thôi cậu đi mua đi, mình mệt lắm.

- Đi mà đi mà đi mà, không tớ cấu H đấy hihi. – Clgt?? Hôm qua đã trắng đen rõ cmnr, lại còn cố tình cưa à?

- Không chơi cấu nhé. – Mình chỉ chỉ.

- Cấu luôn này hihi.

- Thôi được rồi chờ tí. – Mình khó chịu, bỏ xuống căng tin mua bánh. Mà làm lìn có bánh mỳ pate, thôi xúc tạm 2 cái bánh ruốc mang lên cho Lan vậy, mới sáng mà đã mất tiền, đen hơn cứt.

Vào lớp mình đưa cho Lan cái bánh mỳ, nàng cười tươi rói, lại còn phán câu: "Yêu H nhất hihi" Ủ ôi muốn yêu là được à??? Ngồi trong lớp học đếu thể tập trung được, chờ giờ giải lao mình pm thằng Khánh ra căng tin ngay.

- Sao có việc gì mày?? – Mình với nó gọi 2 chai Lavie.

- À ờ, mày biết con Lan lớp mình không?

- Cái đệch hỏi câu ngu vờ lờ.

- Ừ. Nó tán tao mày ạ. – Mình nói.

- Ừ thì kệ mày. Sao nói làm ếu gì?? – Nó tu chai Lavie ực ực.

- Mày không thấy gì à?

- Thấy đéo gì??

- Tưởng mày thích Lan? – Mình hỏi dò phát.

- Thích đéo gì, chú nghĩ anh ngu thế à??

- Ừ ngu bỏ mẹ còn bày đặt.

- Cái đệch. Con này thuộc dạng đào mỏ, anh biết mà hehe. – Nó cười.

- Á, mày cũng khôn phết. Nhưng sao mày giả vờ như kiểu bị nó chăn rồi thế?? – Mình bất ngờ vờ lờ, không ngờ thằng này thông minh thế.

- À, thì đôi lúc phải gieo vào đầu em nó những ảo tưởng chứ, xong rồi hôm nào rủ em nó đi ăn một bữa thật sang, rồi giả vờ bận về trước cho em nó thanh toán. Haha, chắc méo cmn mặt mất. – Khánh Cứt cười đểu, nham hiểm vãi lều.

- Đờ mờ nham hiểm vờ lờ. Ai dạy mày chiêu này thâm vãi đ’. – Mình khen nó.

- Chuyện, anh mà lị hé hé. Thế còn mày với Linh sao rồi, ủ ôi em Linh xinh vãi vật, thật chứ chẳng qua mày có điều kiện địa hình thôi, không chú trình gì cưa em nó.

- Hơi nhầm đấy đờ mờ. Bố có cần cưa đâu, Linh tự đổ đấy. – Mình chém gió phịa ông nhõi.

- Chém vcl. Thôi vào lớp đi.

- Ờ đi, vào.

Buổi học cũng không có gì đáng kể lắm ngoại trừ rắm thần công của bố Duy Dê. Đệch mịa nó còn khoe là sáng ăn bánh cuốn, ngửi có mùi hành khô mới vãi lúa. Bọn mình ngồi cuối bàn nên chém gió ác liệt lắm nhé hỹ hỹ.

Trưa mình về nhà, cũng quên mọe mất xem là mấy giờ. Chắc tầm 1 giờ kém gì đấy. Đã thấy nương tử ngồi nhặt rau ngoài sân rồi phê thế không biết. Mình vội vã dắt xe vào rồi nói giọng lo lắng:

- Ô thôi chết, ngồi ngoài này gió lạnh lắm, nàng vào trong đi không lại hại long thể. – Chém gió ảo vờ lờ.

- Thôi chàng cứ mặc thiếp, nhìn chàng còn phong phanh hơn thiếp đó. Hihi.

- Ấu sệt… À nhầm, à ừ. Ta là trang nam nhi, đầu đội nồi chân đạp dép, mấy cái gió mùa vớ vẩn này chỉ là muỗi đốt inox. – May mà em không hiểu ấu sệt là gì.

- Hihi, anh H hâm. – Em cười, mà mình công nhận em chém gió cũng ảo vãi, chắc lây của mình rồi.

- Em sang lâu chưa?? – Mình hỏi.

- Dạ cũng mới anh ạ hihi.

- Để anh nhặt cùng rồi mình nấu cơm nhé.

- Thôi anh lên thay quần áo đi, rồi xuống ăn cơm, em làm một loáng là xong ngay mà. Anh đi học mệt rồi hihi. – Em nói câu này, mình xúc động lắm, cơ mà chả làm gì được, mẹ mình cũng vừa ra cửa nhà.

- Về rồi à?? – Mẹ hỏi.

- Dạ con vừa về, thôi hai mẹ con nấu cơm nhé, con đi thay quần áo đây. – Mình nháy mắt em.

- Anh này cứ trêu em hihi. – Em vỗ nhẹ vào vai mình, yêu thế chứ lị.

Lên phòng thay bộ đồ cho nó thoải mái. À các thím có biết bộ Liverpool đen không? Hôm qua em với thằng Thắng vừa quất một bộ trên đường về, đẹp vãi múa hỹ hỹ. Xuống nhà ngồi xem TV tranh thủ chờ nồi rau luộc của em. Sợ vào luýnh quýnh vướng tay vướng chân, em lại mắng mình ý chứ hỹ hỹ.

Cơm thì ngon đừng hỏi các thím ạ. Nào rau, nào cá rô phi rán, nước chấm mắm gừng hạt tiêu ngon thôi rồi, chua chua ngọt ngọt. Mẹ hôm nay lại xào miến, món miến xào thập cẩm, có giò này, thịt lợn cắt nhỏ này, trứng này, su hào này, mộc nhĩ nữa này, cà rốt quên không kể. Ủ ôi các vị quyện vào nhau, giòn giòn, sật sật. Miến thì mềm lắm nhưng không vón cục, ăn mà phê lòi.

Đề xuất Giới Thiệu: Đấu Phá Thương Khung
BÌNH LUẬN