Logo
Trang chủ
Chương 18

Chương 18

Đọc to

- Anh biết giờ em còn học, nên giờ anh sẽ tìm hiểu em, chờ em vào đại học rồi mình sẽ tiến xa hơn nhé. - Mình nói, tay mình cầm tay em. Không thấy em phản ứng gì, há há, em đổ rồi. Nhưng mà có liệu có vồ vập quá không?? Quen em chưa được một tuần cơ mà? Trời ơi sao lại thế này, phải từ từ khoai mới nhừ chứ?? Lúc ấy nhiều luồng suy nghĩ trái chiều ập đến lắm, cơ mà bản năng rồi. Cái câu em nói với Linh cũng là do xuất thần đấy chứ, chứ để suy nghĩ kỹ càng thì có khi em ứ rặn ra được lời nào đâu. Lo lắng hồi hộp cũng có. Tim mình đập 5000000 nhịp/phút mất. Tốc độ máu hiện tại là 800000000 km/năm. Vỡ tim mất, sợ quá, cảm xúc mãnh liệt quá. Đang trong cơn nguy kịch vì tim đập quá nhanh, bất ngờ em Linh hơi khẽ gật đầu rồi nói "Dạ". Tiếng dạ của em, sao mà bé thế?? Tựa như lời tâm tình thủ thỉ của đàn muỗi đang vây quanh đôi ta, tựa tiếng rên la của đôi chim sẻ đang "máu lửa" trên ngọn cây cao vút. Nhưng... tiếng nói từ trái tim em lại to lớn gấp bội. Mình cảm nhận được sự hồi hộp của em. Lúc này mình bỏ tay em ra. Cái gì nhiều quá cũng không tốt, nắm thế thôi, cho em nó thèm hỹ hỹ.

Cả 2 lại chìm vào khoảng không im ắng. Trong đầu mình đang cố nhớ ra vài câu chuyện vui kể cho em.

- Anh đố em, "chích đùi" là gì??? - Mình hỏi em, cái này mình đọc được sign của bác nào trên voz ý, thú vị phết.

- Dạ, em chịu. - Nghĩ một lúc khá lâu, em đành đầu hàng vì câu hỏi quá khó.

- Hơ, là Chùi.... đó, há há, dễ thế mà không đoán được. - Mình bật cười.

- Anh này trêu em, hihi. - em nó đánh nhẹ vào vai em cái, chắc em cũng vui hơn tẹo rồi.

Mình kể thêm vài chuyện vui nữa cho em. Thì bất chợt có cơn mưa ập đến, mưa hơi nặng hạt, mình và em vôi vã lên xe đi về. Mình bảo em mặc cái áo mưa vào cho đỡ ướt, vì có mỗi cái thôi mà. Nhưng em không chịu, em sợ mình ốm, thôi cả 2 cùng ướt vậy há há.

Trên đường đi về, mưa vẫn không ngớt lắm. Mưa cũng không to, nhưng mà hơi lạnh. Đang đi thì mình bắt gặp một cụ bà ăn xin, tay chống gậy, mặc cái áo mưa rách, đi ngược chiều gió. Mình hơi chạnh lòng. Mình đỗ lại:

- Cụ ơi, cụ cầm cái áo mưa của con mà mặc. - Mình nói với cụ.

- Thôi già có áo mưa rồi, cháu cứ cầm lấy. - Cụ nhìn mình, hơi ngạc nhiên một chút.

- Cụ ơi cụ mặc vào đi, để cháu giúp cụ mặc nhé. - Linh lên tiếng, rồi em xuống xe, giúp cụ gỡ nón ra, rồi ân cần mặc giúp cụ áo mưa.

Mình cũng chẳng có gì mà cho cụ, nhớ ra là trong cốp có cái bánh ngọt hôm nọ mình mua, nhưng chưa ăn. Mình mở ra đưa cho cụ:

- Cụ ăn tạm cái bánh cho đỡ đói, chúng cháu là sinh viên nên không có tiền, cụ thông cảm ạ - Mình nói với cụ.

Cụ rưng rưng, không biết là do nước mưa hay cụ khóc nữa. Mình cũng buồn thay cho cụ. Tay cụ run run nhận cái bánh, cụ thều thào thưa, chắc vì mệt:

- Cụ xin, hai cháu tốt quá.

- Để cháu dìu cụ đến mái đình chỗ kia nhé cụ. - Em Linh nói, chả cần cụ đồng ý, em đã đỡ tay cụ, dìu cụ đến mái đình trước đó cách khoảng 20m.

Lúc này nhìn đồng hồ đã 11h30, mình với em chào cụ rồi về trước. Giúp được cụ mình thấy vui vui. (đây là bài học mà mình đạt được hôm nay, chứ không phải là bậy bạ như các bạn nghĩ đâu nhé. Nếu có gì phật ý thì xin lỗi các bạn, mình chỉ muốn vui vẻ thôi, chứ không có ý ví việc này với mấy việc bậy bạ đâu nhé. Mình rất tôn trọng người khác).

Trên đường về, mình thấy em hơi hơi cúi đầu vào lưng mình, chắc tránh mưa. Nhưng vẫn có khoảng cách, vì ngại ngùng mà. Mình thích em như thế, không dễ dãi, không quá vồ vập, biết giữ ý tứ.

Lúc về đến nhà thì đã 12h45, mình chào tạm biệt em rồi té về, thấy ông bà già đang ngồi ăn cơm ở nhà rồi. Ông già mặt tỉnh bơ hỏi:

- Anh đi đâu vậy anh?? Thấy cặp sách anh trên phòng kìa anh. - Lại còn cười cười, mình chột dạ.

- Dạ... Con sang nhà thằng Thái, nó nhờ con sửa cái máy tính, lúc sáng con đau bụng quá nên nghỉ học. - Mình đáp, thôi thì không thoát được cái vụ trốn học, mình bịa tạm lý do đi chơi với Linh.

- Đi từ mấy giờ mà giờ mới về?? - Mẹ mình hỏi.

- Dạ con đi từ 10h, ca này khó nên ngồi nghiên cứu mãi. - Mình cười cười.

- Thế lên tắm rửa thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm. - Ông già nói, vẻ mặt đa nghi thấy ớn.

- Thôi con ăn nhà nó rồi. Bố mẹ ăn đi. - Mình lảng lên phòng, tại chả muốn ăn gì, cứ thấy phởn phởn trong lòng, nhưng cũng hơi lo lắng vì đoạn đường phía trước còn dài lắm.

Mình thay quần áo, chợp mắt khoảng 20'. Mình dậy lên mạng. Thấy đt có tin nhắn của Linh. Mỗi 1 cái ký tự duy nhất ":-)". Mình chả nhắn lại nữa.

Chiều mình đi đá bóng, thua tan tác các thím ạ. Chúng nó đội khỏe quá, đội mình thằng nào cũng mệt, đá không lại. Mất mỗi thằng 1 lít trả tiền sân, với cả tiền nước, nghĩ đến giờ mà nước mắt đầm đìa, ruột đau như cắt.

Tối nay mình cũng không nhắn tin cho Linh, vì em đang học. Thôi tí làm cái tin chúc ngủ ngon cho em nó vậy.

Chân thành cảm ơn các thím đã ủng hộ ạ.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nhật ký đời tôi
BÌNH LUẬN