Logo
Trang chủ

Chương 186

Đọc to

Đang chém gió hay thì vào cmn tiết, mình lôi đống vở ra học. Tại dạo này chểnh mảng, toàn trốn tiết viết update với nghịch điện thoại nên mình hơi bị hổng kiến thức, ngồi loay hoay mãi mới nhồi nhét được 1 tí vào đầu. Giờ nghỉ giải lao, mình mang vở hỏi mấy đứa con trai thuộc dạng não có sỏi trong lớp để hiểu hơn về bài, và thế là mình quên béng đi mất cái hẹn với con bé Ly năm thứ nhất

12h hơn một tí thì mình tan, căn bản là hôm nay mình xuống thư viện tìm mấy tài liệu quay tay, à tài liệu học nên hơi lâu 1 tí. Mình ra chỗ để xe, thì thấy con Ly nó đứng ở cửa cmnr.

- Sao lúc nãy anh không xuống? – Mặt nó có vẻ hậm hực

- À à, chết. Anh xin lỗi, hôm nay anh bận học quá không ra được. – Mình gãi đầu, thú thực là ngại vờ lờ luôn.

- Anh không muốn gặp em à?

- Không phải thế, anh bận, anh xin lỗi, thôi để hôm khác anh mời em uống nước. – Thực tình mình chỉ muốn xin lỗi nó thôi, chứ mình cũng không muốn lằng nhằng việc trai gái. Việc tình cảm mình hơi bị rõ ràng luôn

- Anh lấy máy điện thoại, lưu số em vào đi, hôm nào đi uống nước thì gọi em. – Con bé mặt phụng phịu, nhìn cái má bánh đúc của nó cứ phị phị, trông cũng hay hay

- Thôi, mai em có đi học không? Mai anh học bù, có gì tiết 2 thì em xuống căng tin, điện thoại anh ít khi dùng lắm. – Mình từ chối, các thím đừng nói mình chảnh nhé, tại mấy mối quan hệ vẩn vơ này mình không thích dây dưa nhiều, mang tiếng lắm. Với lại tình yêu sinh viên… khó nói lắm …

- Mai em đi nộp báo cáo thôi. Vậy được rồi, mai em chờ anh dưới căng tin. – Mặt nó bớt nhăn nhó tí téo rồi

- Ừ thế thôi anh về đây. – Mình vào lấy xe

- Ơ… - Nó níu níu tay áo mình lại

- Sao thế?

- Em không có xe về. – Nó nói lí nhí

- Thế em đi đến trường bằng cái gì?

- Em đi nhờ xe đứa bạn học cùng, nó vẫn chở em đi học, nhưng nó về trước rồi

- Sao em không về cùng nó luôn?

- Em đứng đợi anh.

- Thế sao em không đi xe bus?

- Tại em chưa dán vé tháng này

- Gần hết tháng rồi mà còn chưa dán vé hả?

- Thì tại… em mất vé xe bus rồi. – Đếu biết nó nói dối hay là nói thật, mình cũng ậm ừ cho qua chuyện

- Thế nhà em ở đoạn nào?

- Dạ em ở nhà bác nuôi, trên đường Lý Thường Kiệt cơ.

- Hả? Xa thế? – Đờ mờ tận đường Lý Thường Kiệt, xa vờ lờ các thím ạ

- Thôi được rồi, lên đây anh đèo về. – Mình nói. Nhìn nó cũng tội. Ban đầu thì mình định hỏi nó ăn gì chưa, cơ mà kệ, sợ người quen nhìn thấy, rồi đến tai Linh thì rách việc lắm.

Đi mất 20’ mới đến được cái đường Lý Thường Kiệt đấy, mình thả nó ở cạnh cạnh đấy vì nó sợ bác nó nghi ngờ lên Hà Nội yêu đương linh tinh. Nó chào mình rồi tót vào trong nhà, mình cũng chào hỏi qua loa rồi phóng thẳng xe về. Về đến nhà thì đã gần 1 rưỡi cmnr.

- Mẹ chờ cơm hả mẹ? – Mình dắt xe vào nhà, hỏi mẹ

- Ừ, cái Linh ăn trước để chuẩn bị đi học rồi. Thấy nó vừa đi ra bến xe bus. – Mẹ mình nói. Cái lịch học của cả Linh lẫn cái Hoa linh tinh beng vãi.

- Sao mẹ không ăn luôn cùng Linh đi

- Ừ thì mẹ ăn rồi mà, chứ đợi mày về có mà rã ruột à.

- Á, thế mà con tưởng mẹ đợi con về mới ăn, đang định xúc động rớt cả nước mắt

- Thôi đi ông tướng, chỉ được cái nịnh, vào mà ăn cơm nhanh không nguội.
 

Đề xuất Voz: Tâm sự " cây trúc ma "
BÌNH LUẬN