Trở lại thực tại, 5h mình dậy uốn éo vài cái cho khỏe người. Trời Hà Nội hôm nay lạnh sun vòi, vừa bước ra khỏi phòng là mình muốn run cầm cập luôn rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, mình xuống nhà, mở vô tuyến lên xem có gì hot không, giá vàng các loại dạo này ra sao rồi, không biết chuyện mình và em Linh có được lên TV hay không nhỉ (ảo tưởng sức mạnh vãi).
Ngồi được lúc thì ông già đi đánh cầu lông về, vừa về ông phán ngay câu.
- A ông em (ý chỉ mình), hôm nay dậy sớm thế, tối qua mệt à?? – Bố mình lúc nào cũng vậy.
- Bố mới sáng đã nói lung tung. Mệt mỏi gì?? – Mình nhăn mặt.
- Thì hồi thanh niên như mày, tao cũng… À thôi chết lỡ mồm.
- Bố cũng sao?? Cũng bắt chim sẻ bỏ vào lồng à?? – Mình lại nhỡ mồm theo ông già, nghĩ lại thấy láo vãi.
- Mày… nói với bố thế à?? Bố đập cho cái sái quai hàm bây giờ. Nhưng mà con này, chuyện đàn ông chúng mình thì nói bé bé thôi, chứ mày nói oang oang thế dân tình nó cười cả mày, cười cả bố đấy. – Bố giơ giơ cái tay lên định bưởng mình cái.
- Dạ con nhầm, con lỡ mồm, hề hề. – Bố mình tâm lý vãi.
- Nói thật, tầm tuổi chúng mày, sinh lý lên cao, cứ nghịch cho đã đi, cơ mà đừng quá sức. Bố là con người hiện đại rồi, bố cũng trải qua tầm tuổi chúng mày, nên bố hiểu. Nhưng cái gì cũng có điểm dừng của nó, mày lớn rồi, mày tự kiểm soát. Còn nếu mày không nghĩ được, rồi nghiện ngập gái gú rượu chè, thì coi như tao với mẹ mày không có thằng con trai cả. – Tự dưng bố lôi toàn triết lý ra.
- Dạ vâng, con biết mà.
Nói thật, nhà mình khá thoáng, con cái tự động suy nghĩ, chứ không theo khuôn phép hoặc quá gò bó. Nhưng mà việc dạy con như thế cũng có hậu quả là con cái thường có tính gia trưởng và bảo thủ. Mình chỉ cảm nhận thôi chứ không có ý dạy đời gì nhé, nhưng mà phải nói mình thấy rất hạnh phúc với gia đình bây giờ của mình.
- Hai bố con nói xấu gì tôi hả?? – Mẹ thấy bố mình xì xào, nói vọng ra trong bếp.
- Ừ, thằng H nó nói bà giờ già với xấu. – Bố lại trêu mẹ.
- Con có nói đâu, bố đang khoe hôm nay đánh cầu cùng cô nào trẻ đẹp chân dài đấy mẹ ạ - Mình troll lại bố.
- Ơ, sư bố anh. Con với cái, nuôi mày bao nhiêu năm, mày lại bán đứng bố thế hả?? Thôi từ sau xin tiền mẹ mày nhé, đừng xin tiền tao nữa. – Bố quạu với mình.
- Thôi con nhầm, bố nói hôm nay nhìn mẹ trẻ đẹp lắm đấy mẹ. – mình cố vớt vát lại tí.
- Thôi thôi, hai bố con đừng có nói điêu, sao hôm nay không hát lại cái bài "play mông" gì gì hôm nọ ông hát đi. – Mẹ nói, bưng mâm bún riêu cua ra trước bàn uống nước, tranh thủ nhìn đểu bố cái.
- Bà thì vớ vẩn, tôi cây văn nghệ xóm mình đấy, không phải bài nào tôi cũng hát đâu nhé, hát phải tùy loại tôi mới hát. – bố trần tình.
- Loại gì?? Toàn nhạc chế vớ vẩn.
- Bà nghe đây mà xem này – Nói rồi bố hát cái bài mình thấy rất chi là bựa.
- “Đi dọc bờ mương anh bắt được củ khoai
To bằng cổ chân anh đem về nướng
Nướng xong xuôi, anh ngồi anh bóc, và rồi anh ăn…
Ngày hôm sau quen mui anh lại tới
Gặp cô em lang thang đang đào bới
Anh bắt tay làm quen
Em ngước lên cười duyên
Rồi yêu nhau …. “