Logo
Trang chủ
Chương 53

Chương 53

Đọc to

- Dạ hết rồi anh ạ, mà để em múc chè đỗ đen cho anh nhé?? Hihi.

- Ừ. – Nói rồi em đứng dậy vào bếp múc chè. Chờ một lúc sau thì 2 cốc chè mát rượi như da em nó được mang ra.

- Anh uống đi, chè em nấu đấy hihi. – Nụ cười của em, sao mà muốn đi tù vậy nhỉ.

- Nhà em hay nấu chè đỗ đen nhỉ??

- Dạ, nhà em nấu thế này ăn cho bổ, thay nước giải khát đấy anh.

- Thế phần anh 2 cốc nhé, ngon quá hé hé. – Mình vừa ăn vừa khen, căn bản cũng ngon thật đi.

- Anh ăn tham thế hihi. – Em che miệng cười, chội ôi lại bắt đầu khó chịu rồi đấy.

Mình và em vừa ăn vừa xem tivi. Hết 2 cốc chè, mình bắt đầu mở lời với em.

- Em !

- Dạ anh?? – Em nhìn mình ngơ ngác.

- Em thấy anh như thế nào??

- Dạ… thì…. – Em lại bẽn lẽn, mặt hơi ửng hồng. Á á á, sao dễ thương thế này cơ chứ???

- Em… thôi em không nói đâu. – Một lúc lâu sau em mới mở lời được.

- Sao không nói?? – Mình hỏi.

- Dạ… tại… em ngại. – Em cúi gầm mặt, hai má lại hây hây đỏ.

- Ừ thế anh cũng không hỏi nữa. – Mình làm bộ cụt hứng, cơ mà bài này mình thuộc rồi.

- Anh!

- Hả?

- Thế anh thấy em như thế nào?

- Anh không nói đâu. – Mình trả lời thẳng, mặt lạnh lùng.

- Sao anh không nói?? – Em ngơ ngác nhìn mình, mặt hơi xị xị.

- Vì anh thích em..

Và như thế, mình chính thức tỏ tình với em. Một hoàn cảnh không giống ai. Không phải những nơi lãng mạn hay những khu vui chơi sầm uất đắt tiền. Không phải những nơi bá đạo hay những địa điểm hùng vĩ. Chỉ đơn giản tại một căn phòng khách. Mình và em. Với hai bộ quần áo giản dị (có quần áo chứ không phải nude nhé các bác), và hai trái tim cũng giản dị không kém. Nhưng mình cảm thấy thích em, vì em là người con gái mình thích. (câu này giọng văn có bựa không thế nhỉ??)

Đơn giản vậy thôi, thế cũng đã tỏ tình rồi. Giờ mình sẽ quan tâm em nhiều hơn, nhưng vẫn phải có chừng mực. Mình không muốn em thành ra ỷ lại vào mình, không muốn tạo cho em cái thói đỏng đảnh dựa dẫm. Mình sẽ là hậu phương vững trãi để em đối đầu với giông tố, là bờ vai rộng lớn để em có thể dựa vào mỗi lúc mệt mỏi. Và là chốn yên bình nhất trong trái tim em (câu này hình như trong mấy bức thư tình của thế kỷ hay sao ấy).

Trở lại với thực tại, với căn phòng nhỏ bé ấy. Mình thấy em đỏ ửng mặt rồi. Cả 2 chìm vào không gian của sự ngại ngùng. Lúc này thì mình bảo là về đi đá bóng, cơ bản là tạo ra lối thoát cho cái sự im lặng này, và cũng tạo ra khoảng cách cần thiết để em nhớ mình.

- Thôi 4 giờ hơn rồi, anh đi về đây.

- Anh ở chơi thêm tí nữa đã?? – Em như vẻ tiếc nuối.

- Thôi anh về đá bóng tí, hề hề.

- Dạ vâng. – Em đi theo sau mình, ra đến cửa, mình quay lại nhìn em. Mình với em đứng đối mặt nhau, gần lắm, mình khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mượt của em, khẽ vén bên tóc mai cho em. Em ngượng, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là niềm hạnh phúc, mình cảm thấy thế. Nói thêm tí là sâu cửng nhé, cơ bản ai cũng thế thôi.

Về thì mình xách giày qua nhà thằng Thắng rủ nó đi đá bóng. Cả buổi cũng chả có gì nhiều lắm. Tối về giở điện thoại thì thấy tin nhắn của em "Anh H hâm hihi. :x". Thế là đủ rồi, từ từ khoai mới nhừ các thím nhỉ!

Chả hiểu sao cái mạng nhà em lại được rồi, bực mình ghê cơ các thím. Chân thành cảm ơn các thím đã theo dõi chuyện của em. Hỹ hỹ.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Tôn
BÌNH LUẬN