5h sáng mình dậy, người mỏi nhừ. Chả là tối qua nói chuyện với người yêu cũ đến tận 1h sáng, đúng là vãi cả linh hồn. Mệt muốn chết. Mình xin tóm tắt vài ý chính của cuộc trò chuyện đêm qua cho các bạn nhé.
- Anh chưa ngủ à? – Người yêu cũ nhắn tin lúc khoảng 11h30
- Ừ anh chưa ngủ.
- Dạo này hai bác thế nào hả anh??
- Cũng bình thường, cảm ơn em đã hỏi.
- Sao anh khách sáo thế? – Ờ thì người dưng rồi mà em.
- À ừ. – Mình trả lời qua loa cho xong.
- Anh học hành thế nào rồi??
- Ừ cũng bình thường. Còn em sao? – Hỏi lại cho đỡ mang tiếng là vô tâm.
- Mấy hôm bỏ học suốt, giờ em sẽ chăm hơn. – Cái quái gì thế, khoe à?
- Sao em phải tự hành hạ mình như thế? – Giờ mình mới hối hận vì câu hỏi này, có khi người yêu cũ lại nghĩ mình quan tâm cũng nên. Khỉ thật.
- … - Người yêu cũ im lặng không trả lời.
- Em đừng như thế nữa, cái gì qua rồi cho qua đi. Cái gương đã vỡ thì dù gắn keo con voi hay keo con lợn cũng không lành lại được đâu. Anh cũng có người yêu rồi. – Mình phũ cho một phát.
- Em không tin đâu. – Người yêu cũ nói.
- Không tin tùy em. – Vẫn cái điệu ương bướng của cô ấy.
- Em sẽ cưa lại anh mà, giờ em cũng thay đổi rồi, em tin tưởng vào tình yêu của em dành cho anh. – Cái điệu hiếu thắng và bướng bỉnh của người yêu cũ, mình không thích con gái như thế, thay đổi rồi mà vẫn thế này sao em??
- Thế tùy em, anh không quan tâm.
- Anh đừng như thế, hôm trước anh cũng đồng ý việc em cưa lại còn gì.
- Anh đồng ý bao giờ? Mà tình cảm phải đến từ hai phía em ạ, anh không còn tình cảm với em nữa, có cố gắng cũng thế thôi. – Mình nói thẳng toẹt ra.
- Anh đừng che giấu sự yếu đuối như vậy, em hiểu anh mà. – Vẫn cố nhét thêm câu này, mình càng bực mình.
- Thôi anh mệt rồi, anh đi ngủ đây.
Mình kệ, không trả lời nữa. Mà người yêu cũ vẫn cứ nhắn, đại loại là triết lý tình yêu này nọ. Chả hiểu thằng người yêu của cô ấy nhồi vào đầu cô ấy cái gì mà sao cô ấy lú lẫn thế nhỉ? Mình thấy hơi khinh thường người yêu cũ rồi đấy.