Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Vừa qua đèn đỏ, đập ngay vào mắt mình là một em có thể nói là thôi rồi Lượm ơi!

Phê từ đầu tới chân. Mặt xinh, da trắng, mặc quần ngắn áo hai dây, đang đeo tai nghe, mang giày thể thao, chắc đang chạy bộ buổi sáng.

Nhìn em chạy, mà sao hai trái "trứng khủng long" cứ nẩy nẩy, chắc khủng long con ở trong muốn đạp vỏ trứng chào đời rồi đây.

Rồi cũng chẳng được bao lâu, mình đã cố gắng chạy chậm hết mức có thể để nhìn em được kỹ hơn. Mả bố thằng taxi phía sau cứ bấm còi, hối mình đi trước, thế là đành ngậm ngùi bỏ lại em phía sau.

Hôm nay học thì cũng không có gì nhiều. Nói chung là chán và rất buồn ngủ. Ngồi một lúc chán quá, mình mang điện thoại ra nghịch, lượn lên voz xem cái thớt này có bị ra đảo không. Cm vài cái rồi mình out ra, mở chém chuối lên chà cho điện thoại nó bóng.

Được cái ngồi dưới, có mấy thằng cạ rất hiểu tâm lý anh em. Đang lúc chán, có thằng mở ngay bộ JAV hôm qua vừa load xong. Thằng ngồi trên mình thì vào cái app xem ảnh nude với bikini trên android. Tiền trảm hậu tấu, toàn cảnh nóng, mình đã cố gắng kìm hãm lắm nhưng cái con sinh vật không xương cực kỳ ác độc lại trỗi dậy (tiện đây các bác cho hỏi súng mà nhạy quá có làm sao không ạ?).

Cuối cùng cũng tan học. Lúc về đang chạy trên đường thì bỗng nhiên cảm giác tê tê ở đùi. Mở ra thì thấy có 3 tin nhắn. Một tin của sếp phó, một tin của em Linh và một tin của ex.

Tình cha ấm áp như là đắp chăn, nhớ tới lời ông già mặc kệ gái gú. Mình quyết định mở tin nhắn của ông già ra xem trước. Vừa đọc thì tụt cmn hết cả cảm xúc. Nguyên văn tin nhắn như sau: "Hôm nay bố mẹ đi ăn cỗ cưới, tối mới về. Con ở nhà nấu cơm trưa, rồi sau đó cắm máy giặt, dọn dẹp nhà cửa con nhé. Tối bố mẹ về sẽ mua thức ăn sau. Tí chiều nhớ đón em. Máy mẹ mày hết tiền, nên bố nhắn hộ, thế nhé."

Đọc xong mà... đéo thể tả được cái cảm giác lúc ấy các bác ạ... Chán. Rụng rời hết chân tay. Cố lấy lại tinh thần, mình mở tin nhắn của ex trước:

- Anh đang làm gì đó? Chiều anh rảnh không?

Tin nhắn được gửi lúc 11h. Lúc này chắc mình đang du học cùng mấy đứa trong lớp.

Mình hơi bối rối, nên không nhắn lại ngay. Chuyển sang tin nhắn của em Linh:

- Anh học về chưa?

- Anh đang về. Tí về anh nt cho nhé.

- Dạ. - Tin nhắn được gửi lại ngay.

Mình phi về. Đi từ nhà tới trường mất 45 phút. Xa phết. Hà Nội hôm nay lại mưa nữa. Nên 1h30 mình mới về đến nhà. Quên cả chuyện cơm nước.

- Anh về rồi. - Mình nhắn tin cho em Linh.

- Sao hôm nay anh về muộn thế? Thôi về rồi đi ăn cơm đi không đói. Lại còn ham hố nt. Hứ!

- Anh đã nấu cơm đâu. Đang đói này, chắc chạy ra mua cái bánh mì ăn tạm quá.

- Hả, bố mẹ anh không có nhà à? Không sang nhà em ăn này, bố mẹ em có bao giờ về ăn trưa đâu, em toàn nấu nhiều thôi. Toàn bị ế cơm. - Em ý rep.

- Thế cũng được hả? Chắc cơm thiu nên cho anh ăn hả?

- Không ăn thì thôi lại còn thiu. Hừ! - Em nó nhắn lại, chắc đang giận.

Mình thay quần áo, chạy sang nhà nói vọng vào:

- Em gì ơi, mở cửa cho anh ăn cơm với nào!

Một lúc sau thì Linh chạy ra:

- Trời ơi, nói to thế? Nhỡ hàng xóm nghe thấy thì sao?

- Ơ, hàng xóm là anh còn gì, hé hé. Anh đói quá này!

Mình vào nhà, trong nhà chẳng có ai hết. Dell hiểu sao lúc này tự dưng có một ý nghĩ rất chi là đen tối xuất hiện trong đầu mình.

Ngồi một lát, thì em dọn cơm ra. Cũng không phải sơn hào hải vị, trứng rán, rau muống luộc (không phải rau dền nhé), thịt luộc. Bữa cơm rất đỗi giản dị, nhưng mình thấy ngon với phê lắm. Có khi còn ngon hơn cơm mẹ nấu (Mẹ ơi, mẹ đọc được thì đừng giận con nhé, cứ cho là con dại gái đi ạ!).

Trong bữa cơm, mình với em nói chuyện nhiều thứ lắm. Em ăn trước rồi nên chỉ ngồi nhìn mình ăn. Mình cũng hơi ngại ngại. Mình hỏi:

- Thế em đi học thêm buổi nào chưa?

- Dạ chưa anh, em học chậm quá, phải ở nhà tự ôn mấy hôm chắc mới theo kịp chỗ lò luyện.

- Lo gì, nó có mấy đợt học lại, với ôn tổng hợp hay sao ấy. - Chùa Bộc thì mình không biết, chứ ở Bách khoa hồi mình ôn thì thầy vẫn hay quay vòng lại, để mấy bạn học muộn còn theo kịp.

- Thôi cố gắng, ngày nào cũng thấy em học đêm mà. Chăm ghê hỹ hỹ. - Mình động viên.

- Khiếp, cái điệu hỹ hỹ của anh ghê cả người. Thì vừa mấy tháng trước em trượt, giờ cố ôn lại thôi anh. - Em Linh nói, tặng ngay cục gạch cho điệu cười của mình.

- Điệu đấy anh học của thằng bạn anh đấy. Thế vừa rồi em thi không tốt môn nào?

Em Linh im lặng không nói gì, chắc có gì đó ảnh hưởng đến việc học mà em không muốn nói ra. Sự im lặng này bỗng nhiên làm cả gian bếp ngột thở. Khó chịu vãi đ'.

Mình cố phá tan không khí khó chịu này:

- Thôi, nói chuyện khác nhé. Thế có thằng nào xin đi tù... à anh nhầm, anh xin lỗi. Thế có anh nào để ý chưa?

- Xì, chỉ được cái nói bậy là nhanh. Em xấu thế này, ma nào để ý? hihi. Bố mẹ em khó lắm. Em cũng không thích chuyện yêu đương dính líu tới học hành anh ạ.

Lúc này mình chột dạ, dell hiểu mình có làm ảnh hưởng chuyện học hành của em không nhỉ? Nên thôi không hỏi nữa. Mình lảng chủ đề.

- Thế Linh thích ăn món gì nhất?

Em lại im lặng, đéo hiểu gì luôn. Mình càng ngày càng thấy em bí ẩn khó lường.

Về nhà ngẫm lại, chắc việc em thích ăn món gì, cũng lại liên quan đến quá khứ của em hay sao?

Trở lại với gian bếp ấm cúng. Ăn xong, mình xung phong rửa bát:

- Để anh rửa bát cho.

- Thôi, anh ra ngồi đi, em rửa tí là xong ngay ý mà. Ra đợi chút rồi em gọt hoa quả cho.

- Hơ, rửa bát, tay bẩn, lại gọt hoa quả. Định hãm hại anh hả? Ra gọt đi anh rửa bát cho. - Mình nói với em.

- Thế để em ra gọt hoa quả nhé, hì. - Em cười tươi rói.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
BÌNH LUẬN