Logo
Trang chủ

Chương 82

Đọc to

5h20 sáng, mình thức giấc sau cơn mê. Cái lạnh "sun chim" của Hà Nội sao mà yêu đến thế?? Gió mùa đông bắc về cmnr các thím ạ. Và mùa đông năm nay, mình sẽ có gấu để ôm, hỹ hỹ.

Vệ sinh cá nhân xong, mình xuống nhà ăn sáng. Đã thấy hai "sếp" ngồi dưới đấy rồi.

- Sao dạo này dậy muộn thế H?? – Mẹ mình hỏi.

- Dạ, dạo này rét rồi, với cả con đi đá bóng về mệt mà mẹ. – Mình trả lời, chả nhẽ nói là buôn điện thoại với em Linh à??

- Chứ không phải mày nghịch ngợm gì chứ?? – Ông già bắt đầu "xoáy", chắc nghĩ mình "tự xử" sao.

- Nghịch ngợm gì bố? Bố nói lung tung. – Mình nói lại, giả vờ không có gì.

- Thế dạo này học hành thế nào? Chân cẳng sao tập tễnh thế kia?? – Bố hỏi mình, tại hôm nọ đi đá bóng vẫn đau đến giờ.

- Dạ con đi đá bóng, bị nó vào bóng đau quá.

- Thanh niên mới đá có tí mà kêu la như đàn bà, ngày xưa bố mày đi đá, trầy toác cả chân mà chả có kêu la gì hết.

- Bố thì ác rồi. – Mình cười cười.

- À mà cũng chả ác mấy, căn bản ngày xưa thuộc dạng đẳng cấp ở làng, mình có hơi bị gì một tí là lũ con gái thôn sấn sổ vào chăm sóc, nào bóp vai, nào đi xin dầu gió để chườm. Nghĩ cũng khổ cho cái số hám trai. – Ông già nói, đểu vãi.

- Lúc nào cũng khoe khoang thành tích ngày xưa. – Mẹ mình bĩu môi.

- Nói với bà chán bỏ xừ.

Thôi để hai "sếp" cãi nhau, mình ăn xong rồi đứng dậy dắt xe đi học, trước khi đi nhắn tin chúc buổi sáng cho Linh yêu dấu phát, hỹ hỹ.

Phởn phơ trên con đường quen thuộc, vẫn đoạn đường ấy, ngóng hình bóng em "Trứng khủng long", cơ mà chả thấy em đâu. Haizzz. Cũng buồn phết.

Vừa đến lớp, đã thấy thằng Duy Dê đến rồi.

- Dạo này đến sớm thế con trẻ? – Mình hỏi nó.

- À ừ, dạo này có người yêu vào phải khác chứ.

- Người yêu mày cũng có "gương mẫu" đâu mà lắm nhọt vãi.

- Mày hơi nhầm, học sinh giỏi năm ngoái đấy. Cấp ba mà học sinh giỏi mới đỉnh chứ. – Đệch, lại lý sự cùn khoe người yêu.

- Giỏi giang đéo gì, chắc lại nịnh thầy chủ nhiệm, dùng mỹ nhân kế lừa mấy ông già ham hố tuổi xuân chứ gì.

- Cái đê mờ mày. Chim cút. – Nó quạu cmnr.

- Mà thằng Khánh Cứt đâu?? – Mình hỏi.

- Nó vẫn ốm mà. Chắc thất tình nặng cmnr.

- Hôm qua tao nhắn tin mà nó đéo trả lời. – Đêm qua mình nhắn tin hỏi thăm ông em phát.

- Cái đê mờ.

Nó chốt phát câu chửi "bá đạo", và rồi cái gì đến cũng đến. Ông thầy "thần thánh" vào dạy tiết đầu lớp mình, cơ mà rất may mình làm bài rồi. Hỹ hỹ. Cả buổi cũng cố gắng học hành cho bằng anh bằng em, còn bố Duy Dê vẫn mày mò với đống JAV "thần thánh".

Mình tua phát đến chiều luôn nhé, hôm nay Linh không sang nhà ăn cơm, ông em vợ vẫn chưa khỏi ốm. Ăn xong mình lóc cóc lấy xe ra hàng mua cho thằng đệ bộ đồ chơi siêu nhân, 85k các thím ạ, thốn vãi. Mình về, rẽ luôn vào nhà Linh.

- Ku Tí đỡ chưa hả em? – Mình hỏi Linh.

- Dạ nó đỡ rồi anh ạ, chắc mai đi học được. – Linh trả lời.

- Ơ mà mai chủ nhật cơ mà em.

- Dạ em nhầm hihi. Ở nhà nhiều bị lẫn rồi anh. Hihi. – Em cười ngượng, sao mà yêu đến thế??

- Há há, Linh hâm. – Mình trêu em.

- Anh vào thăm ku Tí nhé. – Rồi mình nói, cốt để đưa bộ siêu nhân cho thằng em vợ đỡ nghĩ mình hứa suông thôi, chứ thằng ku này có gì mà thăm.

- Dạ vâng. Hihi. – Rồi mình vào phòng, thấy ông nhõi đang nằm đọc Doraemon, ốm thế này đây.

- Tí, anh mua siêu nhân cho này. – Mình cười cười, cái đệch, mình chưa từng nịnh trẻ con bao giờ.

- Em xin. – Thằng bé bật dậy như lò xo, có khi giả vờ ốm cmnr, nhìn mắt sáng như hai hòn bi ve.

- Không cảm ơn anh à? Sao em hư thế? – Linh chau mày.

- Thôi kệ đi em, nó trẻ con mà, cứ thoải mái đi. – Mình đỡ lời, cơ mà nhìn cái mặt thằng ku này cũng "thộn thộn bựa" vãi.

- Mình ra ngoài đi anh, kệ nó, nó được chiều quen rồi. – Linh nói, chắc hay bị mắng vì không trông em đây mà.

- Sao em có vẻ khó chịu cu Tí à?? – Mình và Linh ra phòng khách ngồi, mình hỏi em luôn.

- Dạ không ạ hihi, tại bố mẹ chiều nó quá, nhiều lúc nó làm nũng đấy anh.

- Trẻ con mà, cũng cứ kệ nó đi.

- Nhưng nó không ngoan như thằng M nhà anh (thằng em mình có hai tên, một tên hay gọi và một tên khai sinh) – Em nói.

- Thằng M nó ngoan gì, lầm lì lắm, có khi cả tuần nó không nói chuyện với anh câu nào ý.

- Lầm lì mới đúng chất đàn ông đấy anh hihi. – Em nói, cười cười.

- Thế anh có đàn ông không?? – Thử em phát xem nào.

- Dạ hihi. Anh H hâm. – Rồi em lè lưỡi trêu mình, cơ mà nhìn khoái thật đấy, nếu ở nhà mình là mình cù em luôn đấy.

- Thôi anh về đây. – Cũng 3h20 rồi, sắm sửa chuẩn bị về đá lại trận "độ" hôm qua nào.

- Dạ vâng ạ, hihi. – Lại nụ cười đấy, mình muốn "ăn thịt ba chỉ" quá chừng, hỹ hỹ.

Rồi mình thơm nhẹ lên má em một cái, phát này thì gần ngay miệng các thím ạ, định hôn lên gò má cơ mà thế nào lại xịt phát vào khóe miệng, chẳng phải nói chứ sướng chết cmnr, Linh thì ngượng, "võ" nhẹ vào ngực mình một cái rồi như kiểu nũng nịu, sao mà yêu đến thế.

Rồi mình về, xách giày bóng bánh phát. Đến 6h20 hơn mới về, tự nhiên về thấy Linh đang ngồi ở phòng khách.

- Ơ? – Mình ngơ ngơ không hiểu gì.

- Dạ anh về rồi hả?? – Em cười, như kiểu "nương tử" chờ "phu quân" về ý, sướng chết cmnl dù hơi bất ngờ tí.

- Ừ, anh vừa đá xong hề hề. – Nghĩ lại thấy câu này ngu thật, thì đá xong mới về chứ, mình định hỏi tại sao em lại sang đây, cơ mà vô duyên quá.

- Hôm nay mẹ làm vài món, bảo Linh sang ăn cơm cùng, bố mẹ con bé đi về bên ngoại ăn cơm rồi. – Đang bỡ ngỡ thì mẹ nói, mẹ "cứu cánh" chuẩn vãi. Nói thêm là nhà ngoại em Linh ở Hà Nội chứ không phải Hải Phòng đâu nhé các thím, chỗ đấy hình như gần đoạn rẽ vào đường 5 thì phải.

- Linh ngồi đây nhé, anh lên tắm cái. – Mình nói.

- Linh vào nhặt rau với bác đi con. – Lúc này mẹ cũng lên tiếng, đúng chất "cô dâu mẹ chồng", hỹ hỹ.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Xuất Sơn
BÌNH LUẬN